Ta cũng ngước mắt nhìn theo nàng, ánh mắt chạm đến một gương mặt khiến ta sững sờ.
Theo kế hoạch, người đi cùng Hoàng thượng phải là Ngũ hoàng tử hoặc Thần phi, nhưng lúc này lại là Tiết Kim Diễn.
Đã lâu không gặp, dường như chàng càng thêm tuấn tú, nhưng đôi mắt phượng của chàng lại lạnh lùng đến đáng sợ, khiến người ta phải e dè.
Lòng ta chùng xuống, lo sợ chàng sẽ phá hỏng kế hoạch của ta. Nhưng không ngờ, chàng vẫn như trước, làm như không thấy ta.
Hoàng thượng nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của ta, nhíu mày hỏi:
“Chuyện gì xảy ra? Từ xa đã nghe tiếng khóc lóc ở Cảnh Nhân cung.”
Thẩm Thu Thủy uyển chuyển tiến lên, liếc ta với ánh mắt đầy vẻ chế giễu, nhưng giọng lại mang theo ý trách mắng:
“Tiết Nhị công tử vừa mất thê tử, lại hết mực sủng ái Uyển Lạc. Người trong kinh thành đều nói Nhị công tử bị hạ cổ. Thiếp lo rằng Uyển Lạc sẽ làm điều sai trái, ảnh hưởng đến gia phong trăm năm của Thẩm gia, nên mới gọi nàng tới hỏi rõ.”
“Hạ cổ?”
Thiên Đức Đế hạ giọng, vẻ không vui hiện rõ.
Ta hít sâu một hơi, nước mắt lăn dài, run giọng biện bạch:
“Xin Hoàng thượng minh xét, thần phụ chỉ là một nữ nhân yếu đuối, làm sao biết hạ cổ được chứ!”
Có lẽ hôm nay ta trang điểm đặc biệt yếu mềm, nước mắt rơi như hoa lê trong mưa, càng thêm phần kiều diễm. Hoàng thượng nhìn ta, ánh mắt dần hiện lên vẻ thương xót.
“Thần chưa từng nghe nói nhị tẩu biết những thuật quỷ quái nào.”
Tiết Kim Diễn bỗng nhiên cất lời, phá tan sự im lặng.
“Nàng ấy biết!”
Thẩm Thu Thủy vội vàng phản bác, lời lẽ lộ rõ vẻ luống cuống:
“Uyển Lạc năm năm tuổi từng bái một đạo sĩ giang hồ làm sư phụ. Đạo sĩ ấy ở lại Thẩm phủ ba năm, phụ thân ta phát hiện ông ta dạy nàng những thuật tà ma, liền đuổi ông ta đi.”
Nàng chỉ mải bôi nhọ ta, lại quên rằng lòng hiếu kỳ của đế vương là vô đáy.
Thiên Đức Đế nhìn ta, rồi lại nhìn Thẩm Thu Thủy, bật cười:
“Nếu vậy, truyền Tiết Nhị công tử vào cung hỏi một câu, chẳng phải sẽ rõ sự tình hay sao?”
11
Tiết Hành Tri được triệu vào cung.
Theo kế hoạch, huynh ấy ra sức bảo vệ ta, không chịu khai nhận sự thật.
Cho đến khi Thiên Đức Đế bộc lộ uy nghi đế vương, huynh ấy mới run rẩy thú nhận:
“Thần không phải vì yêu mến Thẩm Uyển Lạc mà sủng ái nàng, mà là vì nàng là thần nữ, có thể giúp thần nhìn thấy cố thê.”
“Toàm là những lời hoang đường! Người đã chết rồi, nàng ta làm sao có thể khiến ngươi gặp lại người chết?” Thiên Đức Đế tức giận quát.
Tiết Hành Tri đáp, giọng chắc nịch:
“Thẩm Uyển Lạc là thần nữ, tự nhiên có thần thông của thần nữ.”
Thiên Đức Đế trầm giọng nhìn Tiết Kim Diễn, nói:
“Trẫm không ngờ nhị lang nhà Tiết gia lại dám thốt ra những lời hồ đồ đến vậy!”
“Bẩm Hoàng thượng.”
Tiết Kim Diễn bình tĩnh đáp:
“Nhị ca của thần là người điềm đạm, chưa từng nói bừa về chuyện quỷ thần. Nhưng sự ra đi của nhị tẩu đã gây tổn thương lớn cho huynh ấy. Thần cũng không rõ liệu huynh ấy có thật sự mất trí hay không.”
Giọng chàng nhạt nhẽo như nói về người dưng nước lã. Nhưng Thiên Đức Đế lại tỏ ra hài lòng.
Ngài lệnh Tiết Hành Tri lui xuống, nhưng lại giữ ta ở lại.
“Thẩm Quý phi trong cung thường nhớ nhung người thân, Uyển Lạc hãy ở lại đây để bầu bạn với nàng.”
Như ý nguyện của Thẩm Thu Thủy, ta bị giữ lại trong cung.
Nhưng điều khiến nàng không thể vui nổi là, Thiên Đức Đế tuy nói giữ ta lại để bầu bạn cùng nàng, nhưng không sắp xếp ta ở Cảnh Nhân cung, mà ban cho ta ở Phượng Hoàng Lâu.
“Đã là thần nữ, tự nhiên nên ở Phượng Hoàng Lâu.” Thiên Đức Đế phán.
Phượng Hoàng Lâu là nơi Thiên Đức Đế từng xây dựng để tưởng nhớ tiên hoàng hậu – thanh mai trúc mã của ngài.
Tất cả quy cách đều theo tiêu chuẩn trung cung hoàng hậu.
Mọi người trong cung đều biết, ai được sống tại Phượng Hoàng Lâu, người ấy sẽ trở thành hoàng hậu tiếp theo.
Thẩm Thu Thủy từ khi tiến cung đã hao tâm tổn sức, chỉ mong có thể chuyển từ Cảnh Nhân cung sang Phượng Hoàng Lâu.
Thứ nàng ta đã mơ ước ngày đêm, ta lại dễ dàng đạt được, khiến nàng ta tức đến phát điên.
Ngày thứ hai sau khi ta chuyển vào Phượng Hoàng Lâu, Thẩm Thu Thủy lập tức cầu kiến Thiên Đức Đế.
Nàng ta tỏ vẻ thấu hiểu mà nói:
“Uyển Lạc từng là bình thê của Tiết nhị lang, Hoàng thượng giữ nàng lại Phượng Hoàng Lâu, sợ rằng truyền ra ngoài sẽ không hay.”
Thiên Đức Đế an ủi nàng:
“Thu Thủy, nàng yên tâm. Trong lòng trẫm, nàng vẫn là nữ nhân quan trọng nhất. Trẫm giữ Uyển Lạc lại chẳng qua chỉ muốn quan sát phản ứng của Tiết nhị lang và Tiết tam lang mà thôi.”
Thẩm Thu Thủy nghe vậy, vô cùng hài lòng.
Sau đó, dưới sự hỗ trợ âm thầm của Ngũ Hoàng tử và Thần phi, ta cố ý thể hiện vài lần “thần thông”.
“Thì ra, thế gian này thực sự tồn tại thần nữ.”
Ánh mắt Thiên Đức Đế lóe lên tia hứng thú. Ta quỳ gối dập đầu, nhỏ nhẹ thưa:
“Thần phụ chẳng phải thần nữ gì cả, tất cả chỉ là lời đồn đại của Tiết Hành Tri, mong bệ hạ đừng tin.”
Trên triều đình, Tiết gia và Trần gia liên tục dâng sớ thỉnh cầu Hoàng thượng cho ta hồi Tiết gia.
Nhưng sau nhiều lần bị từ chối, các quan thuộc phe Tiết gia và Trần gia bắt đầu thẳng thừng buộc tội ta là yêu nữ.
Đến cả Tiết Hành Tri – người từng đứng về phía ta – cũng bị Tiết gia khai trừ khỏi tộc, đuổi ra khỏi nhà.
Trong bầu không khí căng thẳng ấy, Thiên Đức Đế lại tỏ ra trái ngược, dõng dạc nói với ta:
“Ngươi chính là thần nữ!”
12
Sau khi bị Tiết gia trục xuất, Tiết Hành Tri cố tình ra vẻ khổ sở, ôm lấy Lưu Thị lang uống rượu than khóc.
Lưu Thị lang vốn từng say mê Thẩm Thu Thủy, nay trở thành tay chân đắc lực của nàng.
Trong cơn say, Tiết Hành Tri tiết lộ rằng, lý do trước đây huynh đối xử tốt với ta, là vì thần nữ có thể giúp thực hiện ước nguyện.
Tiết Hành Tri mong ta giúp hồi sinh Dư Tố Tố. Nhưng loại thần thông lớn lao như vậy, cần ta – thần nữ – phải cam tâm tình nguyện hy sinh tính mạng.
Lời này nhanh chóng đến tai Thẩm Thu Thủy.
Sau đó, nàng ya bắt đầu thay đổi thái độ, trước mặt Thiên Đức Đế lại diễn vai một người tỷ tỷ yêu thương muội muội.
Ta cũng phối hợp, giả vờ vì thù hận mà mất lý trí, cố ý xin Hoàng thượng các phần thưởng quý giá như minh châu hay phong thưởng, rồi đem khoe khoang trước mặt Thẩm Thu Thủy.
Thẩm Thu Thủy cố gắng nhẫn nhịn, vừa ghen tức nghiến răng, vừa tươi cười nói với Hoàng thượng:
“Uyển Lạc từ nhỏ đã rất yêu quý thần thiếp, có thứ gì tốt cũng không chờ được mà mang đến khoe với thần thiếp. Khiến bệ hạ chê cười rồi.”
Dưới sự cố gắng của nàng, Thiên Đức Đế dần tin rằng tình cảm giữa hai tỷ muội chúng ta vô cùng sâu đậm.
Ngài cười lớn:
“Thẩm gia có một Quý phi, lại thêm một thần nữ. Thẩm tướng đối với Đại Chiêu trung thành tận tâm, thật đáng khâm phục, trời đất có thể chứng giám!”
Thẩm Thu Thủy lộ vẻ đắc ý.
Ngày hôm sau, lời Tiết Hành Tri từng tiết lộ với Lưu Thị lang nhanh chóng lan truyền trong cung và đến tai Thiên Đức Đế.
“Toàn là chuyện nhảm nhí.”
Thẩm Thu Thủy cố ý tỏ vẻ không tin, nói với Thiên Đức Đế:
“Uyển Lạc từ nhỏ tuy có chút thần thông, nhưng tuyệt đối không đến mức như vậy.”
“Ái phi đã nói không, tất nhiên là không.”
Thiên Đức Đế đồng ý, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Ngày lập thu, ta ngồi trong Phượng Hoàng Lâu, đốt hương cầu phúc.
Một nữ tỳ chuyên cắt hương bước vào.
Nàng là tâm phúc của Thần phi, cũng là cầu nối giúp ta biết tin tức bên ngoài.
Ta vô cùng cảm kích Thần phi, sau tất cả những gì Tiết Kim Diễn phản bội, bà ấy vẫn chọn tin tưởng và giúp ta hoàn thành kế hoạch.
Nữ tỳ kể lại kế hoạch của Thẩm Thu Thủy:
“Hai ngày nữa là ngày giỗ của tiên hoàng hậu, nàng ta định cố ý phạm lỗi, mạo phạm tiên hoàng hậu, để Thiên Đức Đế có lý do dùng nàng làm áp lực ép cô cam tâm chịu chết.”
“Vì sao nàng ta chắc chắn ta sẽ chết thay nàng? Nếu ta không quan tâm thì sao?” Ta hỏi.