6
Tiết Hành Tri điên rồi.
Nhìn thấy thi thể của Dư Tố Tố, huynh ấy hoàn toàn mất đi lý trí.
Ánh mắt huynh ấy nhìn ta đỏ ngầu, tràn ngập sát ý.
Nhưng lòng nhân hậu của Tiết Hành Tri khiến huynh ấy phải kìm nén, không trực tiếp ra tay, mà chỉ quát lớn bảo ta cút đi.
Ta bị đuổi ra khỏi cổng lớn của Tiết phủ, ngồi thẫn thờ nơi bậc đá đầu phố.
Lòng ta trống rỗng, như thể có một bàn tay vô hình đã móc lấy trái tim ta, đau đớn đến tê dại, máu nhỏ giọt ròng ròng.
Những mái ngói dưới ánh mặt trời tựa rồng lửa cuộn trào, ánh nắng bỏng rát như thiêu đốt. Ta lại cảm thấy như mình rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu xương.
Ta căm hận bản thân.
Nếu như ta kiên quyết không gả cho Tiết Hành Tri thì Dư Tố Tố đã không gặp phải tai họa này.
Một người tốt như Dư Tố Tố, ta thà rằng kẻ chết là ta.
Tâm trí ta như bị xâu xé, mỗi một lần giao chiến giữa lý trí và cảm xúc đều là một nhát chém vào linh hồn.
Đúng lúc ấy, một bóng râm phủ lên đầu ta. Ngước nhìn lên, một nam tử khoác áo gấm đang giương chiếc dù che nắng.
“Ngũ Điện hạ…”
Giọng ta khàn đặc, gần như không thành tiếng.
Là Ngũ Hoàng tử Thịnh Dụ, người mà ta đã gặp thoáng qua khi rời Hộ Quốc Tự sau buổi gặp Thần phi.
“Đứng dậy, đi theo ta.” Thịnh Dụ nói.
Ta đờ đẫn đứng lên, lặng lẽ bước theo ngài.
Ngồi lên một cỗ xe ngựa đơn sơ, ta chẳng hỏi vì sao Thịnh Dụ lại xuất hiện ở đây, cũng chẳng hỏi ngài muốn đưa ta đi đâu, làm gì.
Ta không quan tâm. Trong đầu ta lúc này chỉ đầy ắp sự đau khổ, không còn sức để nghĩ đến những chuyện khác.
Thịnh Dụ nói điều gì đó bên tai ta, ngập ngừng đứt đoạn, hình như có nhắc đến Tiết Kim Diễn, nhưng vào tai ta, tất cả chỉ là những tiếng ong ong mơ hồ.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa biệt viện ngoài thành, nơi đây được canh giữ nghiêm ngặt.
“Điện hạ.”
Những thị vệ cúi người hành lễ.
Thịnh Dụ phẩy tay, dẫn ta bước sâu vào trong.
Đi một lúc lâu, ngài dừng lại trước một gian phòng, đẩy cửa bước vào.
Ngay lúc ấy, ta nhìn thấy Dư Tố Tố đang đứng bên trong.
Dư Tố Tố còn sống! Là Dư Tố Tố bằng xương bằng thịt!
Ta ngẩn ngơ đứng tại chỗ, như thể từ địa ngục được kéo về nhân gian, không dám tin vào mắt mình.
“Uyển Lạc!”
Dư Tố Tố vui mừng gọi ta.
Ta bật khóc òa lên.
Tuyệt vọng, oán hận, sợ hãi – tất cả hóa thành dòng nước mắt tuôn trào.
Dư Tố Tố tiến lên ôm chầm lấy ta, dịu dàng nói:
“Đừng sợ, đừng sợ, ta vẫn sống, ta còn sống rất tốt.”
Tạ ơn trời đất, là thật, nàng vẫn sống.
7
Dư Tố Tố kể lại, chính Ngũ Hoàng tử đã cứu nàng.
Vài ngày trước, trên đường đi mua công thức món đậu vàng cho ta, nàng bị mấy tên đại hán bắt cóc.
Tiểu tỳ Hỉ Nhi đi cùng nàng đã bị bọn chúng đâm chết trong lúc bảo vệ chủ nhân.
Khi nàng hoàn toàn tuyệt vọng, Ngũ Hoàng tử cùng người của ngài từ trên trời giáng xuống, cứu nàng khỏi hiểm cảnh.
Sau đó, Ngũ Hoàng tử tìm một thi thể của kỹ nữ từ thanh lâu, mặc y phục của nàng lên, rồi đặt tại căn nhà hoang ở phía tây thành để đánh lạc hướng.
“Uyển Lạc, ta suýt nữa đã không thể gặp lại các ngươi rồi.”
Dư Tố Tố vui mừng nói, nét mặt ngập tràn cảm giác được sống sót sau tai họa.
Ta nhìn Thịnh Dụ, quỳ phịch xuống đất, dập đầu tạ ơn:
“Điện hạ, ân cứu mạng này, Uyển Lạc nguyện khắc ghi suốt đời.”
“Không cần phải thế.”
Thịnh Dụ đỡ ta đứng dậy, ôn hòa nói:
“Nhà họ Tiết ở Nhữ Nam và bản điện hạ vốn chung vinh nhục, cứu nhị phu nhân Tiết gia cũng chỉ là việc tiện tay.”
Ngài tiếp lời:
“Ta đã phái người thông báo cho Tiết Hành Tri, huynh ấy sẽ đến ngay thôi. Sau này thế nào, đợi huynh ấy tới rồi hãy bàn.”
Chẳng bao lâu sau, Tiết Hành Tri quả nhiên đến nơi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Dư Tố Tố, sự kích động của huynh ấy chẳng kém ta chút nào, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
Hai người ôm chặt lấy nhau, kể lại nỗi sợ hãi khi mất đi đối phương.
Lúc này, Thịnh Dụ mới nói với ta, ngài đã tra hỏi bọn người toan hại Dư Tố Tố. Chúng khai nhận rằng đã nhận bạc của Thẩm Thu Thủy, vâng lệnh nàng để hủy hoại Dư Tố Tố.
“Phụ hoàng hiện nay ngày càng hồ đồ. Người tuổi đã cao, nay lại đặc biệt sủng ái Thẩm Quý phi trẻ trung, hết mực dung túng nàng ta.”
Thịnh Dụ thần sắc có phần khó coi, nói:
“Chính vì vậy, nữ nhân ấy càng ngày càng lớn gan làm càn. Trong cung, nhiều phi tần đã bị nàng ta đẩy vào lãnh cung. Ngay cả mẫu phi của ta, nếu không có ta chống đỡ, e rằng cũng khó tránh khỏi số phận tương tự.”
“Vậy thì giết Thẩm Thu Thủy đi.” Ta bình thản nói.
Ta đã sớm căm hận nàng ta đến tận xương tủy. Giờ đây, lòng ta sáng tỏ như gương, nếu Thẩm Thu Thủy không chết, ta vĩnh viễn không có ngày bình yên.
“Ta đã có kế hoạch. Chúng ta hãy hợp sức, cùng nhau trừ khử nàng ta.” Ta nói.
“Ta không chỉ muốn nàng chết, mà còn muốn nàng phải chịu nỗi đau đớn tận cùng.”
8
Hiện tại, Thẩm Thu Thủy là sủng phi, ở sâu trong cung cấm, lại được Hoàng thượng che chở. Việc giết nàng ta không phải chuyện dễ dàng.
Vậy thì, hãy loại bỏ chỗ dựa của nàng ta trước.
9
Thiên Đức Đế tuổi cao, lại mắc căn bệnh chung của nam nhân lớn tuổi: càng già càng không phục già.
Ngũ Hoàng tử nói rằng, những năm gần đây Thiên Đức Đế càng trở nên tàn bạo. Ngoài việc già yếu và hồ đồ, còn do người đang sử dụng Ngũ Thạch Tán.
“Chuyện sủng ái Thẩm Quý phi thì thôi không nói. Nhưng hiện tại, người nhạy cảm đa nghi, mặc dù vẫn trọng dụng ta, nhưng lại liên tục chèn ép nhà ngoại tổ ta.”
“ Hai biểu huynh của ta, một người bị vu oan gian lận khoa cử, phải vào ngục, một người trong chiến trận chống Hung Nô bị kết tội thông đồng với địch. Ngay cả chính thê của ta, mỗi lần vào cung thỉnh an, cũng bị người buông lời nhục mạ.”
Thịnh Dụ lạnh lùng nói.
“Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng sẽ làm Đại Chiêu diệt vong.”
Thịnh Dụ đã không còn chịu đựng nổi phụ hoàng của mình.
Có ngài và Thần phi trợ giúp, kế hoạch của chúng ta sẽ dễ dàng thực hiện hơn.
Ta nói rõ kế hoạch của mình với Thịnh Dụ. Tiết Hành Tri và Dư Tố Tố cũng tới nghe. Sau khi nghe xong, cả ba ánh mắt đều sáng lên.
Thịnh Dụ nói:
“Ta thấy kế hoạch này có thể thực hiện được.”
Dư Tố Tố có chút chần chừ:
“Có phải quá mạo hiểm hay không? Cuối triều trước, Hoàng đế băng hà vì luyện đan. Nghe nói Thiên Đức Đế đối với phương sĩ vô cùng căm ghét.”
“Ta không phải phương sĩ, ta là thần nữ.” Ta đáp.
Thịnh Dụ cũng nói:
“Mấy năm nay, phụ hoàng càng ngày càng độc đoán. Triều đình đã trở thành nơi người một lời định đoạt tất cả. Giờ đây, người dám lên tiếng chỉ có nhà ngoại tổ ta và Tiết gia Nhữ Nam. Nhưng càng lên tiếng, phụ hoàng lại càng phản cảm. Chúng ta có thể lợi dụng điểm này…”
“Ngũ điện hạ, ngài quên rồi sao? Ngoài ngoại tổ của ngài và Tiết gia, còn có một người, hiện tại được phụ hoàng vô cùng tín nhiệm.”
Dư Tố Tố nhắc nhở. Lời nàng vừa dứt, ánh mắt liếc qua ta, ta lập tức hiểu nàng nói đến ai.
Tiết Kim Diễn.
Một thiếu niên tài hoa xuất chúng như chàng, làm sao không nhìn thấu những thủ đoạn vụng về này?
“Yên tâm.”
Thịnh Dụ nói.
“Ta nắm trong tay nhược điểm của người đó. Sẽ có cách khiến hắn không dám hé răng trong chuyện này.”
Như vậy, kế hoạch liền được định ra.
10
Tiết gia tuyên bố tin Dư Tố Tố qua đời.
Ai ai cũng biết Tiết Hành Tri và Dư Tố Tố tình nghĩa sâu đậm. Nay Dư Tố Tố mất, mọi người đều nghĩ rằng Tiết Hành Tri sẽ chìm đắm trong đau khổ.
Nhưng không ngờ, Tiết Hành Tri chẳng những không đau buồn, mà còn công khai sủng ái vị bình thê được chỉ hôn của mình.
Từ gấm vóc tơ lụa đến trang sức hoa lệ, thậm chí cả phấn son quý giá từ Giang Nam, tất cả không ngừng được chuyển đến viện của ta.
Không chỉ dân chúng kinh thành, mà ngay cả các bậc trưởng bối nhà họ Tiết cũng đều cho rằng Tiết Hành Tri đã hóa điên.
Tin tức nhanh chóng đến tai Thẩm Thu Thủy. Nàng ta lập tức triệu ta vào cung kiến giá.
Trước mặt nàng, ta cố ý khoe khoang đầy vẻ tự đắc, cảm ơn nàng đã giúp ta loại bỏ Dư Tố Tố, khiến Tiết Hành Tri nhận ra sự tốt đẹp của ta.
Ta còn nói rằng giờ đây ta mới biết, Tiết nhị công tử so với Tiết tam công tử còn biết yêu thương hơn nhiều.
Thẩm Thu Thủy giận điên người, ánh mắt nàng ta tràn ngập căm hờn, gần như hóa thành thực chất.
Ta không hiểu, rõ ràng chúng ta là ruột thịt, vì sao nàng ta lại không thể chịu đựng được việc ta hạnh phúc?
“Người đâu, đóng cửa cung lại!”
Thẩm Thu Thủy đột nhiên hạ lệnh.
Nàng cười lạnh, nói với ta:
“Đã lâu tỷ muội chúng ta chưa gặp nhau. Có lẽ muội rất muốn ở lại cung trò chuyện với bản cung thêm một chút.”
Ta không ngạc nhiên.
Hiện tại, Tiết gia đối với ta là nơi an toàn. Nàng ta tuyệt đối không muốn ta quay lại đó.
Nhưng trên mặt, ta vẫn cố tỏ vẻ kinh hoàng, cố ý quỳ xuống đất, gào khóc cầu xin nàng ta cho ta rời đi.
Thẩm Thu Thủy thỏa mãn thưởng thức “nỗi đau khổ” của ta. Ta càng tỏ ra tuyệt vọng, nàng ta càng cảm thấy vui sướng.
Đúng lúc Thẩm Thu Thủy đang đắc ý thì cung nữ và thái giám trong điện bỗng trở nên im lặng như tờ. Cửa cung mở ra, tiếng xướng vang lên:
“Hoàng thượng giá đáo!”
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Một thoáng bối rối hiện lên trên mặt Thẩm Thu Thủy, nhưng nàng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay người ra cửa nghênh đón.