Dưới ánh trăng, hoa quỳnh thật đẹp, nhưng ta chẳng cảm nhận được vẻ đẹp của nó.
Dư Tố Tố bỗng bật khóc.
“… Khóc vì hoa đẹp quá chăng?” Ta hỏi nàng.
Nàng không đáp, chỉ cúi đầu mà khóc, càng khóc lại càng thương tâm. Lúc này, ta mới nhận ra có điều không ổn.
Ta quay sang dặn dò tiểu tỳ của nàng, tên là Thiền Quyên:
“Ngươi mau đi mời Nhị gia đến đây.”
Sau đó, ta đứng dậy, cố trấn tĩnh cơn choáng váng, bước ra khỏi viện.
“Thẩm Uyển Lạc, đứng lại!”
Giọng Dư Tố Tố trước nay luôn ôn hòa, giờ đây lại lộ vẻ nghiêm khắc. Nàng mang theo tiếng nức nở, hỏi ta:
“Muội cứ tiếp tục thế này, sao có thể ổn được? Chúng ta phải làm thế nào, muội mới có thể tốt lên?”
Nàng không cho ta rời đi, ôm chặt lấy tay ta mà khóc. Ta không đành lòng, đành ngồi xuống cùng nàng nói chuyện.
Ta kể với nàng về nỗi hoang mang của mình, về sự tẻ nhạt của thế gian này, và cả việc ta không tìm thấy động lực để sống tiếp.
Thấy ta chịu mở lời, Dư Tố Tố cuối cùng cũng ngừng khóc.
Đêm ấy, chúng ta trò chuyện rất lâu. Từ hoa quỳnh nở rộ, đến hoa quỳnh tàn úa, rồi lại ngắm trăng lặn sao mờ, ánh bình minh ló dạng.
Dư Tố Tố bảo rằng tổ tiên của nàng từng có một vị thần y, để lại một viên thuốc giả chết. Nàng có thể về nhà mẹ đẻ xin viên thuốc ấy, chờ đến thời điểm thích hợp, ta uống vào, rồi mang thân phận khác rời khỏi đây, đi về Giang Nam hoặc Mạc Bắc, sống cuộc đời tự do tự tại, làm ngọn gió phiêu du mà ta hằng mong muốn.
“Đại Chiêu rộng lớn, người tốt trong thiên hạ không hề thiếu. Chưa chắc không có ai hơn Tiết Kim Diễn. Muội nhất định sẽ gặp được một người yêu thương muội, xây dựng một gia đình không bị ràng buộc, không bị quấy nhiễu.”
Câu nói cuối cùng của nàng đã lay động ta, khiến lòng ta bỗng trỗi dậy một tia hy vọng.
Có hy vọng, cuộc sống sẽ có động lực. Trái tim ta không còn là mặt hồ phẳng lặng nữa.
Vài ngày sau, Dư Tố Tố quả nhiên về nhà mẹ đẻ mang viên thuốc giả chết về cho ta. Tiết Hành Tri cũng chuẩn bị xong hộ tịch và lệnh bài thông hành mới. Chỉ cần ta uống viên thuốc ấy, từ nay sẽ không còn là Thẩm Uyển Lạc nữa, có thể rời khỏi mảnh đất đau thương này bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, ta còn chưa kịp rời đi, tai họa đã ập đến.
4
Phụ mẫu đã nuôi dưỡng ta mười bảy năm, trước khi rời đi, ta nhất định phải gặp họ một lần, xem như từ biệt.
Mẫu thân thấy ta đến, vô cùng vui mừng, bảo rằng:
“Nghe nói con và Dư Tố Tố ở chung rất tốt, mỗi lần nàng dự yến đều dẫn theo con. Con hãy giữ mối quan hệ tốt với nàng, rồi nhờ nàng nói với Tiết Hành Tri, để hắn cho con một đứa con. Nàng mở lời, Hành Tri nhất định không dám từ chối.”
Lời này chỉ khiến lòng ta tràn ngập chua chát.
Trong mắt mẫu thân, ta chẳng khác nào một con mèo hay chó đã đến tuổi phối giống. Bà ấy chưa bao giờ quan tâm ta có hạnh phúc hay không.
Nhưng đồng thời, trong lòng ta lại dấy lên một nỗi bất an.
Dẫu vậy, nghĩ đến việc sắp rời khỏi đây, sẽ không bao giờ quay lại, ta nén nhịn, dặn dò phụ mẫu hãy giữ gìn sức khỏe, từ nay trở đi, ta không còn là con gái của họ nữa.
Phụ mẫu không nhận ra sự bất thường của ta. Khi rời khỏi Thẩm gia, ta cố tình nhìn lại cây hợp hoan trong sân lần cuối.
Cây vẫn xanh tốt, cành lá rợp bóng, gió thổi qua, lá cây như vẫy chào tiễn biệt ta.
Tạm biệt.
Lòng ta bỗng dưng hoảng hốt.
Ta nghĩ rằng đó là cảm giác lo lắng vì sắp rời đi, nhưng khi về đến nhà họ Tiết, cơn hoảng loạn ấy biến thành một khoảng trống rỗng, như thanh kiếm treo trên đầu cuối cùng đã chém xuống.
Dư Tố Tố không thấy đâu nữa.
Tiết Hành Tri nói, Dư Tố Tố nghe ta từng khen món đậu vàng ở một quán trà phía tây thành rất ngon, nàng lo rằng ta rời kinh thành rồi sẽ không còn được ăn nữa nên đã đi mua công thức để bỏ vào hành lý cho ta.
Thế nhưng, nàng đi rồi không trở về nữa.
Tiết Hành Tri đã đích thân đến tây thành hỏi thăm, nhưng quán trà bán đậu vàng nói rằng nàng chưa từng ghé qua.
Chúng ta bắt đầu cuống cuồng tìm kiếm Dư Tố Tố, thậm chí còn trình báo quan phủ.
Thế nhưng, suốt hai ngày ròng, vẫn không có tin tức của nàng.
Đúng lúc này, Hoàng thượng triệu Tiết Hành Tri và ta vào cung.
Lệnh của thiên tử, không thể không tuân. Ta và Tiết Hành Tri vội vàng thay đổi y phục, tiến vào hoàng cung.
Trong thư phòng, chúng ta nhìn thấy Hoàng thượng, bên cạnh ngài là Thẩm Thu Thủy đang ngồi trong lòng, và Tiết Kim Diễn đang ngồi một bên, chăm chú chỉnh sửa tấu chương.
Thẩm Thu Thủy vẫn như cũ, làm người ta khó ưa. Tiết Kim Diễn, từ đầu chí cuối không hề liếc nhìn chúng ta, tựa như chàng và ta chưa từng quen biết.
Ta và Tiết Hành Tri quỳ xuống hành lễ trước Hoàng thượng. Sau khi ban tọa, Hoàng thượng hỏi Tiết Hành Tri:
“Nghe nói thê tử của ngươi mất tích, ngươi đang rầm rộ tìm kiếm?”
“Thần không dám giấu, đúng là vậy.” Tiết Hành Tri đáp.
Hoàng thượng lại cất giọng:
“Nếu không tìm thấy thì sao?”
Tiết Hành Tri sững người, ta không nhìn rõ biểu cảm của huynh ấy, nhưng có thể thấy rõ đôi tay huynh đang run rẩy.
Ta biết, huynh ấy đang sợ hãi, và ta cũng đang sợ.
Sự mất tích của Tố Tố, chỉ e rằng không thoát khỏi bàn tay của hai người đang ngồi trên cao kia.
Không khí trong thư phòng trở nên ngột ngạt, tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng lật giở tấu chương của Tiết Kim Diễn.
Thẩm Thu Thủy bỗng bật ra một tiếng cười ngọt ngào. Nàng ta quay sang Tiết Hành Tri, nói:
“Tiết Nhị công tử, con người ta phải biết nhìn về phía trước. Dư Tố Tố là thê tử của ngươi, nhưng muội muội của bản cung, Uyển Lạc, cũng là thê tử của ngươi. Hai ngày qua, nàng theo ngươi tìm người, nay nhìn nàng, bản cung thấy nàng gầy mòn tiều tụy. Bản cung thật lòng thương xót, không biết ngươi có xót xa không?”
Ta giật mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Thu Thủy.
Ánh mắt nàng ta lúc này đầy vẻ đắc ý, giọng nói tiếp tục giả tạo đến khiến người ta buồn nôn:
“Nếu không tìm thấy Dư Tố Tố, ngươi hãy chăm sóc tốt cho muội muội của bản cung, sớm ngày viên phòng, trở thành một đôi phu thê thật sự.”
Hoàng thượng vuốt nhẹ những sợi tóc mai bên thái dương của Thẩm Thu Thủy, nhìn ta, nói:
“Uyển Lạc, ngươi xem, tỷ tỷ của ngươi đã lo nghĩ cho ngươi đến nhường nào. Ngươi nên cảm kích mới phải.”
Ngọn lửa phẫn nộ trong lồng ngực ta bốc lên ngùn ngụt, toàn thân run rẩy không ngừng.
Thẩm Thu Thủy! Thẩm Thu Thủy!
Ngươi thật quá ác độc!
Ta nghiến răng, căm hận nói:
“Nếu Dư tỷ tỷ không gặp chuyện thì thôi, còn nếu nàng có mệnh hệ gì, ta nhất định không tha cho kẻ đã hại nàng.”
Thẩm Thu Thủy nhìn ta, ánh mắt đắc ý càng sâu, nàng nhếch môi, thách thức:
“Không ngờ muội muội của bản cung cũng là người có máu có gan như vậy.”
Ta và Tiết Hành Tri nhìn nhau, trong mắt cả hai đều ngập tràn tuyệt vọng.
Dư Tố Tố, chắc chắn đã gặp chuyện không lành.
Ta chỉ cầu nguyện nàng còn sống, chỉ cần nàng sống, chuyện báo thù ta có thể từ từ tính toán.
5
Thẩm Thu Thủy xem đủ trò hề, cuối cùng buồn chán nói mệt, Hoàng thượng liền cho chúng ta lui ra.
Từ đầu đến cuối, Tiết Kim Diễn không hề liếc mắt nhìn chúng ta lấy một lần.
Lòng ta ngập tràn thất vọng.
Dẫu chàng đã buông bỏ ta, nhưng Tiết Hành Tri là nhị ca ruột của chàng, Dư Tố Tố lại là nhị tẩu, đối với chàng chẳng hề tệ bạc.
Chẳng lẽ tiền đồ thực sự quan trọng hơn người thân đến thế sao?
Rời khỏi hoàng cung, Tiết Hành Tri ngã phịch xuống đất, ôm mặt khóc không thành tiếng.
Toàn thân huynh ấy run lên, tuyệt vọng và đau khổ.
Ta cũng đau khổ, nhưng trong lòng lại càng tràn ngập hối hận.
Nếu không phải vì ta, Thẩm Thu Thủy đâu cần ra tay với Dư Tố Tố.
Dư Tố Tố không hề sai, sai lầm duy nhất của nàng là đã đối xử quá tốt với ta.
“Tiết Hành Tri, xin lỗi… Ta…”
“Nhị công tử! Nhị công tử! Có tin tức rồi!” Quản gia phủ Tiết hối hả chạy đến.
“Thật sao? Người đâu?”
Tiết Hành Tri lập tức ngẩng đầu hỏi.
Quản gia phủ Tiết thoáng chần chừ, ánh mắt né tránh, chỉ nói:
“Xin ngài trở về rồi sẽ rõ.”
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng ta.
Quả nhiên, khi trở lại Tiết phủ, mọi người trong nhà đều mang vẻ mặt bi ai, ánh mắt nhìn Tiết Hành Tri đầy cảm thông.
Mẹ chồng kéo tay Tiết Hành Tri, cẩn trọng nói:
“Ở một căn nhà bỏ hoang phía tây thành, người ta phát hiện một thi thể nữ, đã không thể nhận diện gương mặt, nhưng qua trang phục và dáng người, có thể là Tố Tố.”
Tiết Hành Tri lao nhanh về phía phòng chứa thi thể, ta cũng bước theo, nhưng mẹ chồng gọi ta lại.
Bà nhìn ta, ánh mắt phức tạp, giọng nói khàn đặc:
“Uyển Lạc, ngỗ tác nói Tố Tố trước khi chết đã bị nhiều người xâm hại. Nàng đã giãy giụa nhiều canh giờ, cuối cùng bị hành hạ đến chết.”
Lời nói ấy khiến da đầu ta tê dại, đầu óc trống rỗng.
Mẹ chồng lại tiếp:
“Tố Tố và Hành Tri từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng. Nay Tố Tố vì con mà mất, nếu Hành Tri có hành động gì quá khích, con hãy rộng lòng bỏ qua.”
Miệng bà nói “rộng lòng bỏ qua”, nhưng giọng điệu lại như ra lệnh.
Ta hiểu, bà đang trách ta.
Đừng nói bà trách ta, ngay cả ta cũng tự trách mình.
Nếu không có ta, Dư Tố Tố sao lại rơi vào kết cục thê thảm đến vậy.
Thẩm Thu Thủy, nữ nhân này, đã dùng cách tàn độc nhất để đâm vào tim ta.