Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TỶ TỶ TA ĐIÊN THẬT RỒI Chương 2 TỶ TỶ TA ĐIÊN THẬT RỒI

Chương 2 TỶ TỶ TA ĐIÊN THẬT RỒI

3:08 chiều – 03/12/2024

Ta đỏ mắt nhìn mẫu thân, hỏi:

“Mẫu thân, tỷ tỷ là con gái của người, chẳng lẽ con không phải? Những năm qua, nếu không phải vì người và phụ thân luôn dung túng, tỷ ấy đâu thể làm càn đến mức này? Nếu người vẫn còn coi con là con gái của mình, thì xin hãy giúp con đi hỏi một lời. Nếu không… cứ coi như con đã chết rồi.”

Mẫu thân lặng thinh hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng:

“Là lỗi của mẫu thân… Được, để ta đi hỏi.”

Trong sân có một cây hợp hoan, hoa nở rộ, bông hoa tơ mịn, thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ khiến lòng ta thư thái.

Nửa năm trước, phụ mẫu từng bảo, đợi đến ngày ta xuất giá, sẽ đào cây hợp hoan này mang theo làm của hồi môn.

Ta ngồi bên dưới cây hợp hoan, chẳng thiết tha ăn uống, chỉ chờ tin mẫu thân mang về.

Mẫu thân không còn cách nào, đành lập tức tìm cách dâng thiếp cầu kiến Thần phi nương nương.

Ngày hôm sau, mẫu thân gặp được Thần phi, mang về một tin tức.

“Uyển Lạc, nhận mệnh đi thôi.” 

Ánh mắt mẫu thân nhìn ta đầy vẻ không đành lòng.

“Gì cơ…” Ta ngơ ngác ngẩng lên nhìn người.

Mẫu thân đáp:

“Thần phi nương nương nói, ngày Thái Sơn tế lễ, Ngũ điện hạ quả đúng như kế hoạch, giả vờ bước hụt bên vách núi. Nhưng Tiết Kim Diễn lại hoàn toàn không đứng ra cứu.”

“Nếu không nhờ Ngũ điện hạ võ nghệ cao cường, kịp thời xoay người ổn định, e rằng đã rơi xuống vực thẳm.”

“Sau đó, Thần phi triệu Tiết Kim Diễn tới hỏi vì sao không hành động theo kế hoạch, hắn lại làm như chẳng hiểu Thần phi đang nói gì.”

“Thần phi nương nương vì nể mặt phu nhân nhà họ Tiết nên nhẫn nhịn, nhưng cũng nói rằng, nếu không vì giao tình ấy, nhất định không để hắn yên.”

Những ngày qua không nhận được tin tức, ta đã nghĩ liệu có phải kế hoạch xảy ra vấn đề, nhưng ta không ngờ vấn đề lại nằm ở chính Tiết Kim Diễn.

Chàng từng dõng dạc bảo ta yên tâm chờ đợi, vậy mà lại đơn phương hủy bỏ kế hoạch, không cho ta một lời giải thích.

Đây không phải Tiết Kim Diễn mà ta quen biết. Chàng nhất định có nỗi khổ tâm mà ta chưa hay biết.

“Uyển Lạc…”

 Mẫu thân nhìn ta, trong ánh mắt lộ vẻ lo lắng, nói:

“‘Kẻ si tình, còn có thể thoát thân’. Tiết Kim Diễn đã buông bỏ, con cũng đừng nhớ nhung nữa.”

“Mẫu thân, chàng không phải loại người như vậy. Con nhất định phải hỏi rõ ràng. Dù đời này không thể gả cho chàng, con cũng muốn biết sự thật.”

“Uyển Lạc, chuyện đã đến nước này… Con phải hiểu, sinh mệnh của một trăm tám mươi bảy người nhà họ Thẩm, đều đang treo trên sợi tóc. Con liệu có nhẫn tâm ư?” Giọng mẫu thân trở nên sắc bén.

Ta chỉ thấy lòng mình tràn ngập thất vọng.

Nếu không phải Thẩm Thu Thủy muốn hủy hoại ta, Hoàng thượng nào có hạ thánh chỉ như vậy. Sinh mệnh của Thẩm gia, dù thế nào cũng không phải là trách nhiệm của ta.

“Mẫu thân, Uyển Lạc hiểu rõ. Nhưng Uyển Lạc vẫn muốn làm sáng tỏ.”

Nói xong, ta cảm thấy khóe mắt cay cay, quầng mắt chắc hẳn đã đỏ lên.

Ta cầm bút viết thư gửi cho Tiết Kim Diễn, mỗi ngày mười phong, nhưng không nhận được hồi âm.

Ta dò hỏi khắp nơi, chẳng ai biết chàng ở đâu.

Cuối cùng, ta chẳng còn cách nào khác, đành tìm đến Tiết Hành Tri, nhị ca của Tiết Kim Diễn, cũng là vị hôn phu tương lai của ta.

Khi ta chặn huynh ấy ở trà lâu, huynh ấy có vẻ bối rối, ánh mắt nhìn ta đầy áy náy.

“Thẩm nhị tiểu thư, là Kim Diễn có lỗi với cô.” Tiết Hành Tri nói.

“Chàng ở đâu?” Ta hỏi.

Ta đã nghĩ, ở đây cũng chẳng có được câu trả lời. Nhưng Tiết Hành Tri lại đáp:

“Đệ ấy đang ở Hồng Tài Viện điểm danh. Hiện giờ đệ ấy là viện trưởng Hồng Tài Viện.”

Ta sững sờ.

Hồng Tài Viện, ta biết rõ. Đây là nơi chỉ cách Nội Các nửa bước chân.
Tất cả những ai từng giữ chức viện trưởng Hồng Tài Viện, đều sẽ bước vào Nội Các, trở thành quyền thần một thời.

Tiết Kim Diễn mới hai mươi hai tuổi đã vào Hồng Tài Viện, tiền đồ của chàng quả thực sáng lạn vô cùng.

Vậy là vì tiền đồ của mình, chàng đã từ bỏ việc mạo hiểm vì ta?
Chỉ là…

“Nhị ca, Tiết Kim Diễn còn chưa tham gia Xuân Vi, làm sao có thể vào Hồng Tài Viện?” Ta nghi hoặc hỏi.

Những người từng bước vào Hồng Tài Viện, có ai mà không phải trạng nguyên tài hoa tuyệt thế? 

Tiết Kim Diễn tuy rằng tài trí hơn người, nhưng rốt cuộc vẫn chưa qua kỳ ân khoa, chàng dựa vào điều gì để vào được Hồng Tài Viện?

“Thẩm nhị tiểu thư, xin cô đừng hỏi nhiều. Chỉ cần biết rằng Hoàng thượng tuổi tác nay đã cao, tính khí bất định.” Tiết Hành Tri đáp.

Lúc này, ta mới nhận ra quầng mắt huynh ấy thâm đen, trong mắt tràn ngập vẻ mệt mỏi. Ta chợt hiểu ra, lạnh lùng hỏi:

“Nhà họ Tiết vì Tiết Kim Diễn cầu được một suất vào Hồng Tài Viện, đổi lấy việc chàng từ bỏ ta?”

“Không phải như vậy!” 

Tiết Hành Tri vội vàng phân trần. 

“Chuyện tam đệ đi tìm Thần phi nương nương cầu xin giúp đỡ, chúng ta đều biết và ủng hộ. Cơ hội vào Hồng Tài Viện là tam đệ tự mình tranh lấy, không ai ép buộc đệ ấy từ bỏ cô.”

Thì ra, không cần ai ép buộc, Tiết Kim Diễn cũng tự mình buông tay với ta. Thì ra, đây chính là người mà ta từng mong cùng chàng bạc đầu giai lão.

“Uyển Lạc.” 

Tiết Hành Tri nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ lo lắng, nhẹ nhàng gọi tên ta. 

“Ta vẫn luôn coi cô như em gái ruột thịt, cả Tố Tố cũng rất quý cô. Sau này cô về nhà họ Tiết, ta và Tố Tố nhất định sẽ đối xử tốt với cô. Có gì cần, cứ nói với chúng ta.”

Tiết Hành Tri và Dư Tố Tố vốn là thanh mai trúc mã, tình cảm khắng khít. Vì Tố Tố, huynh ấy từng thề cả đời không nạp thiếp.

Đến cả họ cũng đã thỏa hiệp với thánh chỉ của Hoàng thượng, ta còn có thể vùng vẫy thế nào?

Ngày mùng bảy tháng Năm, ta khoác lên người chiếc áo cưới phượng bào rực rỡ, đầu đội mũ phượng, bước lên kiệu hoa trong tiếng nhạc hỷ tràn ngập.

 Phụ thân vui cười hớn hở, mẫu thân thì khóc sụt sùi. Còn ta, nét mặt lạnh tanh, bước đến trước mặt Tiết Hành Tri – người đến đón dâu.

Quý phi nương nương Thẩm Thu Thủy đích thân đến tiễn ta xuất giá.
Nàng ta ghé sát tai ta, nở nụ cười mang theo ác ý tận cùng, nói nhỏ:

“Muội muội, sao không cười? Thôi Minh Thịnh vừa mất nửa tháng, bản cung vẫn có thể mỉm cười hầu hạ Hoàng thượng – người lớn hơn phụ thân chúng ta hai mươi tuổi. Còn muội đối diện với Tiết nhị công tử phong hoa tuyệt đại, lại không thể nở nổi nụ cười. Muội không bằng bản cung rồi.”

3

Tiết Hành Tri là một quân tử đoan chính.

Đêm động phòng hoa chúc, huynh ấy ngồi trong tân phòng suốt cả đêm, nhưng đồng thời cũng thắp nến suốt đêm. Ánh nến qua cửa sổ soi rõ bóng dáng Tiết Hành Tri miệt mài đọc sách.

Huynh ấy cho ta thể diện, cũng mang lại sự yên lòng cho chính thất của chàng.

Sáng hôm sau, Tiết Hành Tri dẫn ta đến thỉnh an, dâng trà cho công công bà bà. 

Dư Tố Tố ngồi dưới tay mẹ chồng, không để ta dâng trà gọi nàng là chủ mẫu, mà cười tươi nắm lấy tay ta, nói từ nay chúng ta là tỷ muội.

 Sau đó, nàng nghiêm mặt trách dặn người dưới, nếu ai dám vô lễ với ta, nàng nhất định trị tội không tha.

Họ nỗ lực tiếp nhận ta như vậy, ta còn có thể nói gì.

Ngay từ khoảnh khắc biết Tiết Kim Diễn buông tay với ta, ta đã không còn chút ý niệm tranh đấu.

Ta an phận ở lại nhà họ Tiết, chung sống cùng Tiết Hành Tri và Dư Tố Tố trong hòa thuận.

 Trước mặt công công bà bà, ta biết tiến biết lùi, trước mặt hạ nhân, ta ôn hòa lễ độ.

Mọi người đều nói, Thẩm nhị tiểu thư không tranh không giành, như đóa cúc thanh nhã nơi núi rừng. Từ những lời cảm thán của họ, ta nghe ra sự nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Không chỉ nhà họ Tiết thở phào, ngay cả Thẩm gia cũng như vậy.

Ngày hồi môn sau ba ngày xuất giá, mẫu thân nắm tay ta, nở nụ cười nói:

“Uyển Lạc, con làm rất tốt. Qua một thời gian nữa, hãy nhờ Tiết Hành Tri cho con một đứa con, như vậy ở nhà họ Tiết, con mới có chỗ đứng vững chắc.”

Ta rút tay mình về, chẳng còn sức tranh cãi với người. Nhưng mẫu thân không hề nhận ra, tưởng rằng ta đã đồng ý, liền tiếp tục:

“Dư Tố Tố, dù là con gái ân sư của Tiết Hành Tri nhưng cũng chỉ là một tiểu thư nhà quan bình thường. Còn con, lại là muội muội ruột của Quý phi nương nương. Con yên tâm, nếu con muốn một đứa con, Tiết Hành Tri chẳng dám không cho con đâu.”

Lời ấy lọt vào tai ta, chỉ khiến ta thấy ghê tởm. Thậm chí, ta đã không còn sức để oán hận người.

Rời khỏi Thẩm gia, ta càng ngày càng trở nên trầm mặc.

Ba bữa mỗi ngày, cơm nước đối với ta chẳng còn hứng thú. Ta dần trở nên gầy gò.

Ta không biết mình muốn làm gì, cũng không rõ mình nên làm gì. Những ngày tháng sắp tới dường như đã mất đi hy vọng.

Người đầu tiên nhận ra sự bất ổn của ta là Dư Tố Tố.

Nàng là một người phụ nữ tốt, thường kéo ta đi dự tiệc, dạo chơi, làm y phục mới cho ta, mua phấn son, lại sai nhà bếp thay đổi món ăn liên tục, chỉ mong ta ăn được nhiều hơn.

Ta rất biết ơn nàng, nhưng vẫn chẳng thể cảm thấy hứng thú với bất kỳ điều gì.

Trong sân của nàng có một cây hoa quỳnh, được nàng chăm sóc rất tốt. Mắt thấy nụ hoa đã căng tròn, đêm ấy, nàng đuổi Tiết Hành Tri ra thư phòng ngủ, kéo ta ngồi dưới gốc hoa quỳnh chờ hoa nở.

Đến giờ Tý, hoa quỳnh nở.