Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TỶ TỶ TA ĐIÊN THẬT RỒI Chương 6 TỶ TỶ TA ĐIÊN THẬT RỒI

Chương 6 TỶ TỶ TA ĐIÊN THẬT RỒI

3:11 chiều – 03/12/2024

“Nàng ta đã triệu mẫu thân của cô vào cung ngày hôm qua.”

Ta lập tức hiểu ra. 

Thẩm Thu Thủy không dùng bản thân để ép ta, mà dùng sinh mạng của một trăm tám mươi bảy người Thẩm gia.

Nàng ta quá tự tin.

Nàng ta nghĩ rằng ta vẫn quan tâm đến phụ mẫu và Thẩm gia.

“Thẩm cô nương.” 

Nữ tỳ nhìn ta, trong mắt lộ chút đồng cảm.

 “Thần phi nương nương bảo, tất cả đã chuẩn bị xong, gió đông đã tới. Nương nương nhờ ta hỏi cô, cô đã sẵn sàng chưa?”

“Yên tâm. Ta đã chuẩn bị sẵn sàng.” 

Ánh mắt ta kiên định chưa từng có.

Thẩm Thu Thủy, từ giờ trở đi, là trận đấu sinh tử của ta và nàng!

13

Phạm thượng tiên hoàng hậu, nhiều nhất cũng chỉ liên lụy đến chín họ Thẩm gia. Thiên Đức Đế nếu truy cứu, sẽ máu chảy thành sông, nếu không, có thể nhẹ nhàng bỏ qua.

Theo kế hoạch của chúng ta, muốn trừ bỏ Thẩm Thu Thủy, trước tiên phải loại bỏ chỗ dựa của nàng ta là Thiên Đức Đế. Mạo phạm tiên hoàng hậu vẫn chưa đủ.

Vì vậy, ngay ngày hôm sau, khi lập thu vừa qua, triều đình đã có ngự sử dâng tấu. 

Họ chỉ trích rằng những vụ mất tích của hàng trăm đứa trẻ ở dân gian gần đây là do Thẩm Quý phi. 

Nàng ta thu thập “đồng tử đan” để chế thuốc dưỡng nhan, mà “đồng tử đan” thực chất được luyện từ óc của trẻ em.

Thời gian qua, kinh thành quả thật xảy ra nhiều vụ mất tích trẻ em, khiến dân chúng bất an. Ngũ hoàng tử Thịnh Dụ phụ trách điều tra, đã phát hiện đây là tội ác của một tà giáo.

Vụ án đã phá xong từ lâu, hung thủ cũng đã bị bắt giữ, nhưng Thịnh Dụ vẫn giữ kín mọi việc, chính là để hôm nay kéo Thẩm Thu Thủy xuống bùn.

Thiên Đức Đế vốn đang tìm một cái cớ để khiến ta cam tâm chịu chết. 

Ngự sử trên triều khóc lóc kể tội, Thiên Đức Đế liền nhân đà nổi giận, không thèm xem xét kỹ lưỡng bằng chứng ngự sử trình lên, lập tức hạ lệnh đưa Thẩm Thu Thủy vào ngục.

Sau buổi triều, Thiên Đức Đế liền đến Phượng Hoàng Lâu.

Trước mặt ta, ngài vừa lớn tiếng quở trách Thẩm Thu Thủy tội ác tày trời, lại vừa nhẹ giọng rằng:

“Việc này chưa có nhiều người hay biết. Trẫm biết tình cảm tỷ muội các ngươi sâu đậm. Một mạng của Thẩm Thu Thủy, tất cả phụ thuộc vào một ý niệm của ngươi.”

Ta không ngờ ngài lại nôn nóng đến thế. Ta vốn tưởng ngài ít nhất sẽ sai một tâm phúc đến truyền lời. Một đế vương mà lại tự mình uy hiếp một nữ nhân như ta, quả thực mất giá.

Giờ đây nhìn lại, hoàng đế cũng chỉ là một con người bình thường. Nếu không có bộ long bào kia, chẳng khác gì những nam nhân tầm thường.

“Hoàng thượng muốn thực hiện nguyện vọng gì?”

 Ta cất giọng thê lương hỏi.

Ánh mắt Thiên Đức Đế ánh lên tia quỷ dị:

“Trẫm muốn có một thân thể trẻ trung.”

“Được. Chỉ cần bệ hạ hạ lệnh tha cho tỷ tỷ của thần phụ, thần phụ nguyện ý dâng mạng.” 

Ta giả vờ khóc lóc thảm thiết, đáp.

“Tốt, tốt, tốt!”

 Thiên Đức Đế mừng rỡ không thôi.

14

Ngày giỗ tiên hoàng hậu, ta vận bộ y phục đơn sơ, trước mặt bày một chén rượu độc.

Tiết Kim Diễn vẫn đứng bên cạnh Thiên Đức Đế. Nhưng lần này, ta chẳng buồn để ý đến nét mặt của chàng. Chàng nghĩ gì, làm gì, đối với ta đã không còn quan trọng nữa.

Ta nhìn Thiên Đức Đế, nói:

“Hoàng thượng, xin hạ thánh chỉ đi!”

Thiên Đức Đế gật đầu với vị thái giám thân tín nhất. Thái giám tiến lên, mở ra một cuộn thánh chỉ màu vàng nhạt, đưa đến trước mặt ta để ta xem qua.

Đó là thánh chỉ. 

Trên đó ghi rõ việc ân xá tội danh của Thẩm Thu Thủy, lệnh nàng từ ngục trở về Cảnh Nhân cung, tiếp tục làm Quý phi. Không chỉ vậy, còn giao lệnh bài lục cung cho nàng quản lý.

“Thần nữ, trẫm có thể hứa với ngươi, chỉ cần Thẩm ái phi sinh được long thai, trẫm sẽ lập nàng làm hoàng hậu, danh chính ngôn thuận thống lĩnh lục cung. Về phần Thẩm gia, phong hầu ấm tử chẳng phải việc khó. Tất cả chỉ cần…”

Thiên Đức Đế dừng lời, ánh mắt thẳng thừng nhìn vào ta.

Ta đã hiểu.

Ta nở nụ cười, nói với ngài:

“Hoàng thượng, thần phụ nguyện ý hiến thân, đổi lấy bệ hạ trẻ trung mạnh khỏe, trường thọ vĩnh cửu!”

Thánh chỉ được ban ra, nửa canh giờ sau, Thẩm Thu Thủy xuất hiện trước mặt ta.

Nàng ta vẫn khoác bộ y phục trước khi vào ngục, búi tóc rối bời, nhưng trên khuôn mặt là nét đắc ý xen lẫn vẻ lo lắng giả tạo.

Nàng ta nghĩ kế hoạch của mình đã thành công nên khi nhìn ta, nàng ta còn giả vờ đau lòng, nhưng ánh mắt cao ngạo, nói:

“Uyển Lạc, bản cung thật không nỡ xa ngươi. Ngươi đi rồi, mỗi tháng bản cung sẽ đích thân thắp hương cho ngươi.”

Ta mỉm cười với nàng, nâng chén rượu độc, uống cạn.

Máu đỏ chảy từ khóe miệng, nhỏ xuống bộ y phục nhợt nhạt, cảnh tượng vừa thê lương vừa dữ dội.

“Thiên Đức Đế, Thẩm Quý phi, thần nữ xin chào các ngươi.”

Nói xong, hai mắt ta tối sầm, mất đi tri giác.

15

Khi tỉnh lại, bên cạnh ta là Tiết Hành Tri, người đã bị “trục xuất” khỏi Tiết gia, và Dư Tố Tố, người đáng ra đã “qua đời” từ lâu.

Thấy ta tỉnh, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

“Uyển Lạc, kế hoạch của chúng ta đã thành công rồi.” Tiết Hành Tri nóng lòng nói.

Dư Tố Tố trách nhẹ, trừng mắt với huynh ấy, rồi bưng đến trước mặt ta một bát canh gà:

“Ăn chút gì đi. Muội đã hôn mê suốt năm ngày rồi.”

Sau khi ta uống hết bát canh, Tiết Hành Tri mới được phép thuật lại những gì xảy ra sau khi ta uống “rượu độc”.

Thì ra, rượu ta uống hôm ấy không phải độc dược, mà là viên thuốc giả chết gia truyền của Dư gia.

Sau khi ta “chết”, tin tức Thẩm Thu Thủy và Thẩm gia được ân xá lan truyền khắp kinh thành.

Vốn dĩ, dân chúng chẳng hay biết chuyện Thẩm Thu Thủy bị hạ ngục, nhưng đột nhiên, vụ án mất tích trẻ em lại được lan truyền như một cơn gió xuân, khắp nơi đều biết đến.

Ai ai cũng bàng hoàng vì tội ác của Thẩm Quý phi, nhưng điều khiến họ phẫn nộ hơn là việc Thiên Đức Đế bao che cho nàng.

“Yêu phi hại nước!”

“Yêu phi mê hoặc quân vương!”

Hàng chục nho sinh phẫn nộ tụ tập, cùng nhau viết biểu chương, dự định gõ Vạn Dân Cổ để khuyên Thiên Đức Đế xử trảm yêu phi, đem lại yên bình cho muôn dân.

Tuy nhiên, không biết ai đã tiết lộ thông tin, ngay trong đêm, cả nhóm nho sinh đều bị thị vệ đột nhập gia trang, chặt đứt gân tay.

Tin tức lan truyền, dư luận trong kinh thành bùng nổ.

Đúng lúc này, Ngũ Hoàng tử Thịnh Dụ phối hợp với ngoại thích nhà họ Trần, cùng Tiết gia Nhữ Nam, mượn lực lượng Ngũ Thành Binh Mã Tư và một nhánh nhỏ cấm quân Vũ Lâm, chiếm giữ Tần Chính Điện.

Ngay tại đó, Thẩm Thu Thủy bị chém đầu trước công chúng, còn Thiên Đức Đế bị ép viết chiếu chỉ thoái vị.

“Thẩm Thu Thủy còn mơ tưởng làm hoàng hậu, giả vờ che chắn hộ giá, nhưng Ngũ Hoàng tử, không, là Tân Đế, chỉ vung một nhát kiếm, đầu nàng ta liền lìa khỏi cổ.”

“Thiên Đức Đế giận dữ mắng Tân Đế bất hiếu, cược rằng ngài không dám gánh tiếng xấu giam cầm phụ hoàng. Nhưng những năm bạo ngược của Thiên Đức Đế, cộng thêm việc bao che cho yêu phi ‘giết hại hàng trăm hài nhi’, đủ để khiến bá quan văn võ và bách tính Đại Chiêu mong mỏi một minh quân mới lên ngôi.”

“Uyển Lạc, mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của chúng ta, không chút sơ hở. Nay Thiên Đức Đế bị ép lui về sau dưỡng lão, Thẩm Thu Thủy bị xử trảm, Tân Đế cho phép chúng ta rời khỏi kinh thành. Từ nay trời đất bao la, chúng ta tự do, ngươi cũng tự do.”

Tự do!

Ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt mưa nhẹ rơi trước khóm hoa. Trong lòng chưa từng nhẹ nhõm đến vậy.

Cái bóng Thẩm Thu Thủy phủ lên cuộc đời ta, đến giờ phút này, đã hoàn toàn tan biến.

“Tốt lắm.” Ta nở một nụ cười thật tâm.

“Chỉ là…”