5
Trình Hoài Thời không biết đã đi theo ta từ lúc nào.
Hiển nhiên chàng đã thấy hết cảnh vừa rồi.
Chàng hơi mở miệng, không biết phải nói gì.
Bước chân ta thoáng khựng lại, Trình Hoài Thời liền nhanh chóng bước tới.
“Hôm nay ta đã xin nghỉ, có thể đi cùng nàng.”
Ta thấy buồn cười trong lòng.
Ngày đầu mới đến kinh thành, ta đã mong chàng đi cùng ta dạo phố.
Mua nhà ở đâu, sau khi mua còn có rất nhiều thứ trong nhà cần sắm sửa lại.
Những việc này đều cần chàng giúp một tay.
Nhưng chàng nói chàng vừa mới nhận chức, thực sự không có thời gian.
Vậy mà sau đó, chàng lại xin nghỉ để đưa Thẩm Sơ Tuyết đi viếng mộ phụ mẫu nàng.
Giờ đây, chàng muốn đi cùng thì cứ để chàng theo.
“Lâu lắm rồi chúng ta chưa cùng nhau dạo phố thế này.”
Trình Hoài Thời bày ra vẻ hoài niệm, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, ánh mắt dịu dàng.
Tựa như đã quay về thời còn ở Thanh Châu.
Khi ấy, chàng thường đến đón ta dọn hàng.
Nếu dọn sớm, chàng sẽ đưa ta đi dạo phố.
Ta thấy mọi thứ ở nơi đó đều mới lạ, còn chàng thì kiên nhẫn theo ta đi hết sạp này đến sạp khác, chẳng chút phiền hà.
Ký ức thoáng chốc mờ nhạt, may mắn là ta nhanh chóng tỉnh táo lại.
Có người báo rằng ở phố Ngũ Lăng xảy ra hỏa hoạn.
Trình Hoài Thời lập tức buông tay ta ra, túm lấy người kia hỏi kỹ tình hình.
Người kia đáp: “Có hai đứa trẻ đùa nghịch đã làm cháy phòng chứa củi.”
Sắc mặt Trình Hoài Thời liền trở nên căng thẳng.
Chàng nhìn ta: “An An…”
“Đi đi, ta tự mình dạo phố cũng được,” ta đáp.
Ta đã chẳng còn là người cần chàng kề bên như trước nữa.
Trước khi rời đi, Trình Hoài Thời ngoái đầu nhìn ta mấy lần.
“Để khi khác, ta sẽ bồi nàng.”
Còn lại năm ngày thôi, ta đâu muốn phí hoài thêm thời gian vào chàng.
Lần này, vừa qua giờ ngọ, Trình Hoài Thời đã trở về.
Nhưng trên bàn vẫn chẳng có phần cơm nào dành cho chàng.
“Ta nghĩ nàng ấy sẽ giữ chàng lại dùng cơm chứ.” ta tìm đại một lý do nói.
“An An!”
Không rõ vì sao, Trình Hoài Thời tỏ ra tức giận.
Chàng bực dọc xoa xoa mi tâm.
“Nàng đừng như vậy được không?”
Còn ta, chỉ lười nhác nhìn chàng, chẳng hiểu chàng muốn nói gì.
Trước khi rời đi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Ta bắt đầu tránh né Trình Hoài Thời nhiều nhất có thể.
Ta đã quen với việc dậy sớm, mỗi ngày đều ra ngoài từ sáng sớm và trở về muộn.
Buổi sáng, Trình Hoài Thời còn ngủ, ta đã ra cửa.
Buổi tối, đợi đến khi chàng ngủ rồi, ta mới quay về.
Phí bảo vệ không phải trả vô ích, đám côn đồ nơi đây không gây khó dễ cho ta.
Thậm chí, Trương ca sau khi biết ta định hòa ly còn nói: lẽ ra ta nên bỏ từ lâu rồi.
Hắn phun một bãi nước bọt:
“Một kẻ vô dụng!
Tiểu nương tử tài giỏi như muội, sao lại gả cho kẻ như thế?”
Ta cười đáp lại: “Đúng vậy, ta cũng hối hận rồi.”
Ba ngày liền, ta và Trình Hoài Thời không nói với nhau một lời.
Chàng mỗi ngày bận rộn chuyện gì ta chẳng để tâm, chàng gặp Thẩm Sơ Tuyết ta cũng không chút bận lòng.
Có mấy lần ta về nhà, Trình Hoài Thời định nói với ta điều gì đó.
Nhưng ta thật chẳng muốn nghe, liền giả vờ như đã ngủ say.
Nhắm mắt lại, ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chàng dừng lại trên người ta rất lâu.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Chẳng mấy chốc, đã đến hai ngày cuối cùng.
Ta tới cửa tiệm lấy chiếc vòng ta đã đặt trước.
Đó là món quà ta chuẩn bị cho mẫu thân, ta muốn dành cho bà thứ tốt nhất.
Ta đã hẹn với chưởng quầy từ trước, nhưng khi ta tới, ông lại vắng mặt.
Ông đã chuẩn bị sẵn chiếc vòng lam ngọc cho ta.
Đây là chiếc vòng ta đã lựa chọn kỹ càng.
Ta định ngắm nghía cho kỹ thì bỗng một bàn tay ngọc ngà đã cầm lấy nó.
“Ca ca A Thời, huynh thấy ta đeo chiếc này có đẹp không?”
Giọng nói của Thẩm Sơ Tuyết mềm mại, đáng yêu, giống hệt con người nàng.
Bàn tay ấy trắng trẻo không một vết chai, được vòng ngọc xanh làm nổi bật lên vẻ nõn nà.
“Muội đeo gì cũng đẹp.”
Giọng Trình Hoài Thời trầm nhẹ, yết hầu khẽ động, ánh mắt chàng lộ rõ vẻ nuông chiều.
“Đẹp thì đẹp thật, nhưng chắc không rẻ nhỉ…” Thẩm Sơ Tuyết nói.
“Nếu muội thích thì cứ mua, không cần để tâm đến giá cả.”
Nghe vậy, gã tiểu nhị cười vui vẻ, không còn để ý đến ta, chỉ một mực khen ngợi Trình Hoài Thời và Thẩm Sơ Tuyết.
“Lão gia đây thật quá tốt với phu nhân!”
Thẩm Sơ Tuyết đỏ mặt thẹn thùng.
Trình Hoài Thời không phản bác, vành tai chàng cũng hơi ửng đỏ.
Cũng ngay lúc đó, ánh mắt chàng chạm vào mắt ta.
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ bỗng trở nên tĩnh lặng.
6
Thẩm Sơ Tuyết và Trình Hoài Thời đứng kề bên nhau.
Nàng mặc một bộ y phục trắng giản dị, dung nhan thanh tú, chàng thì tuấn tú nhã nhặn, thân hình cao ráo.
Hai người đứng rất gần nhau, bảo sao tiểu nhị nhầm lẫn họ là một đôi.
Ai nhìn thấy cũng phải buông lời khen rằng họ thật xứng đôi.
“An An…”
Ánh mắt Trình Hoài Thời thoáng hoảng hốt, vô thức kéo giãn khoảng cách với Thẩm Sơ Tuyết, vội vàng lên tiếng giải thích:
“Hôm nay ta… ta được nghỉ…”
Thì sao?
“Ta về sẽ giải thích với nàng sau.”
Ta không đáp lời chàng, chỉ quay sang Thẩm Sơ Tuyết, giơ tay nói:
“Thứ lỗi, đây là món ta đã đặt trước.
Nàng hãy thử xem chiếc khác.”
Gã tiểu nhị vỗ trán như vừa nhớ ra:
“Đúng rồi, đúng rồi, chưởng quầy có nói chiếc vòng này là khách đã đặt từ trước.”
Thẩm Sơ Tuyết với vẻ mặt đầy tiếc nuối nói:
“Mẫu thân ta trước đây cũng từng có một chiếc y hệt như vậy…”
Nàng cụp mắt xuống, cười buồn:
“Nếu đã là của tỷ tỷ, ta cũng không tiện giành lấy.”
Nói rồi, nàng toan tháo chiếc vòng ra khỏi tay.
Ngay lúc đó, Trình Hoài Thời ngăn nàng lại.
Chàng nhìn ta, lưỡng lự không nói hết ý:
“An An…”
Năm năm ở bên nhau, ta liền hiểu ngay ý chàng.
Quả nhiên, chàng nói:
“Nàng nhường cho Sơ Tuyết, ta sẽ mua cho nàng chiếc khác, được không?”
Thẩm Sơ Tuyết nhìn ta, trong ánh mắt chứa đựng vẻ đắc ý và thách thức kín đáo.
Nhưng nàng lại do dự nói:
“Thôi thì bỏ đi, ta sợ tỷ tỷ không vui.”
Trình Hoài Thời lập tức lộ vẻ xót xa, nói:
“Không sao, cứ chiếc này đi, ta trả giá gấp đôi.”
Gã tiểu nhị đưa mắt ái ngại nhìn ta.
Ta mặt không đổi sắc đáp:
“Không được.”
Trình Hoài Thời nhíu mày, dùng ánh mắt cảnh cáo:
“Đừng bướng bỉnh nữa, nàng có thể chọn cái khác mà.”
Ta vẫn lắc đầu.
Thấy ta không chút nhượng bộ, ánh mắt chàng lộ vẻ khó chịu, buột miệng nói:
“Sao nàng phải tranh giành với Sơ Tuyết làm gì?
Huống hồ, nàng đeo cũng không đẹp.”
Trong khoảnh khắc ấy, cả cửa tiệm tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Ta nhìn bàn tay của mình.
Đen nhẻm, sần sùi.
Năm năm trời, từ một đôi tay không hề đụng nước, ta trở thành người gánh vác toàn bộ việc nhà.
Thẩm Sơ Tuyết dù gia cảnh lụi bại vẫn có thị nữ bên cạnh hầu hạ.
Còn ta, chẳng qua là một kẻ bị hệ thống kéo vào đây làm kẻ lao công vô duyên.
Ta nhịn cảm giác muốn khóc dâng lên trong lòng.
Không phải vì Trình Hoài Thời khiến ta tổn thương, mà vì cảm thấy năm năm qua thật uổng phí.
Không còn cách nào khác.
Ta lẽ ra nên ở giảng đường đại học, trong các câu lạc bộ, đi du lịch, tìm hiểu những nơi mới mẻ.
Trình Hoài Thời nhận ra mình lỡ lời, chàng nói:
“An An, ta không có ý như vậy.”
Chàng định đưa tay về phía ta, nhưng vừa bước được hai bước liền bị Thẩm Sơ Tuyết kéo lại.
“A Thời ca ca, muội không cần nữa đâu…”
Ta đã ổn định lại cảm xúc, cắt ngang lời nàng:
“Ta sẽ bán cho hai người.”
“Với giá gấp năm lần.”
Với năm lần giá ấy, ta có thể mua tặng mẫu thân một món tốt hơn.
Chiếc này… dường như đã nhuốm màu u ám rồi.
Không hiểu sao, động tác móc bạc của Trình Hoài Thời lại chậm chạp lạ thường.
Ta cười khẩy: “Chàng không đủ tiền mua sao?”
Trình Hoài Thời nhìn ta một thoáng, im lặng đặt bạc vào tay ta.
Sau khi nhận bạc từ tay chàng, chưởng quầy cũng trở lại.
Nghe kể rõ ngọn ngành, ông vội vàng xin lỗi ta, rồi giới thiệu thêm cho ta những chiếc vòng tốt hơn.
Thẩm Sơ Tuyết có được vòng ngọc, liền định kéo Trình Hoài Thời rời đi.
Nhưng Trình Hoài Thời chỉ đứng đó, nhìn vào gương mặt bình tĩnh của ta, thân hình lặng yên như chôn chân tại chỗ.
Thẩm Sơ Tuyết gọi tên chàng, chàng mới giật mình tỉnh lại.
Thế nhưng chàng vẫn chưa đi, đôi mắt cứ nhìn ta không rời.
7
Trên đường về.
Giữa ta và Trình Hoài Thời cách nhau tới hai người.
Chàng mấy lần muốn lại gần ta, nhưng ta đều lặng lẽ kéo dài khoảng cách.
Vừa rồi, chàng đã để Thẩm Sơ Tuyết một mình trở về, còn chàng thì đứng đợi ta ngoài cửa tiệm.
Thật là kỳ lạ.
Chàng thở dài nói:
“Hôm nay là ngày giỗ của phụ mẫu Sơ Tuyết, nên ta mới đi cùng nàng ấy viếng mộ.
Trên đường về, tình cờ đi ngang qua tiệm trang sức đó.
Đừng giận nữa.”
Ta gật đầu đáp một tiếng: “Được.”
Lời còn lại của Trình Hoài Thời nghẹn lại nơi cổ họng.
Ta cũng không nghe rõ chàng nói gì, chỉ thấy tiếng chàng vang lên thật khó chịu như tiếng muỗi vo ve.
Trong lòng ta thầm tính toán, ngày mai đã là ngày cuối cùng rồi.
Chưởng quầy bảo ngày mai sẽ có một chiếc vòng ngọc rất đẹp.
Ta phải đến xem, hy vọng có thể chọn được chiếc tốt nhất.
Nhưng ta biết, dù ta mang về chiếc vòng như thế nào đi nữa, mẫu thân ta cũng sẽ rất thích.
Bà sẽ vừa trách ta hoang phí, vừa đeo vào để đi khoe khắp nơi.
Nghĩ đến đó, ta không nhịn được bật cười.
Trình Hoài Thời nhìn ta, ngẩn ra.
Chàng còn muốn nói gì đó, nhưng ta đã để chàng lại phía sau.
“Mệt rồi, để qua vài ngày rồi nói tiếp.” Ta nói.
Đêm về.
Ta và Trình Hoài Thời cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng giữa hai chúng ta vẫn có một khoảng cách.
Trong bóng tối, tay chàng vươn qua khoảng cách ấy, khẽ ôm lấy ta.
Ta giả vờ vô tình trở mình, rời xa chàng thêm một chút.
Bàn tay ấy lập tức khựng lại giữa không trung.
“An An, rốt cuộc nàng sao vậy?
Ta thà nàng như trước đây, lớn tiếng tranh cãi với ta.”
Ta chỉ khẽ nhướng mắt, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày cuối cùng.
Sáng tinh mơ, vừa tỉnh dậy, hệ thống lại xuất hiện.
Nó là một quả cầu ánh sáng lơ lửng giữa không trung, chỉ mình ta nhìn thấy.
Nó xác nhận một lần nữa về tình trạng hoàn thành nhiệm vụ của ta, xác nhận rằng Trình Hoài Thời sẽ không vì Thẩm Sơ Tuyết mà bỏ mạng.
Sau đó, hệ thống thông báo thời gian đếm ngược còn lại là năm canh giờ.
“Xin chủ nhân nhanh chóng xử lý xong mọi việc ở thế giới này.”
Ta trở mình ngồi dậy, không thấy Trình Hoài Thời, không biết chàng đã thức từ lúc nào.
Ánh mắt trống rỗng của chàng nhìn vào khoảng không trung.