Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TỪ BIỆT CHỐN CŨ Chương 3 TỪ BIỆT CHỐN CŨ

Chương 3 TỪ BIỆT CHỐN CŨ

1:38 chiều – 01/11/2024

8

Năm năm trước, ta mới đến đây.

Ta tìm đến Trình Hoài Thời, nói với chàng rằng ta là tiên nữ đến cứu chàng.

Đương nhiên chàng không tin, nghĩ rằng ta là kẻ điên.

Ta nói chính xác về cuộc đời chàng, khiến chàng nghĩ rằng ta là kẻ lừa đảo.

Nhưng sau đó, ta lang thang đầu đường xó chợ, suýt chút nữa bị ức hiếp, chàng lại cứu ta về.

Hệ thống nói, Trình Hoài Thời là người mềm lòng.

Ta vui mừng.

Nhưng khi đó, ta chưa hiểu rằng lòng mềm yếu của chàng không chỉ dành riêng cho mình ta.

Và rằng, lòng mềm yếu và tình yêu là hai thứ hoàn toàn khác biệt.

Ta nhầm lẫn giữa sự mềm lòng với tình yêu, từ đó mà hết lòng hết dạ vì chàng.

Hệ thống từng cảnh báo ta rằng, trong công việc này, điều tối kỵ nhất là yêu khách hàng.

Ta không phải kẻ ngốc, nên cũng có đôi phần e dè.

Nhưng chẳng bao lâu sau, hệ thống lại đến nói với ta rằng, miễn cưỡng cho phép ta yêu người trong nhiệm vụ.

Vì ở một thế giới nào đó, một đại cao thủ của giới nhiệm vụ đã phá vỡ quy tắc xưa nay bằng cách yêu người trong nhiệm vụ của mình.

Hệ thống đành nhượng bộ, bổ sung thêm điều khoản cho phép mang người yêu theo cùng vào phần thưởng nhiệm vụ.

Ta vui mừng không xiết, nghĩ rằng điều đó thật phúc đức cho một kẻ non nớt như ta.

Sau đó, ta và Trình Hoài Thời bái đường thành thân.

Chàng là một cô nhi.

Lấy trời làm mẫu thân, lấy đất làm phụ thân.

Không có ai chứng kiến hay chúc phúc, chỉ có chúng ta nương tựa bên nhau.

Không có áo cưới, không có lễ thành thân long trọng như ta từng tưởng tượng, nhưng ta vẫn vui sướng khôn nguôi.

Khi ấy, Trình Hoài Thời hỏi ta, nhà ta ở đâu.

Ta không biết phải giải thích thế nào, đành đáp rằng, nhà ta ở rất xa.

Chàng tưởng ta không muốn nói, ánh mắt thoáng buồn.

Chàng chẳng nói gì, chỉ thất vọng khẽ đáp “ừm” một tiếng.

“Đợi đến lúc đó, bản tiên nữ có thể đưa chàng cùng về nhà.” Ta mỉm cười nói.

Đôi mắt chàng sáng rực, ôm ta thật chặt vào lòng.

“Được, ta muốn gặp người nhà của An An.” Chàng nói:

“Người nhà của An An, cũng là người nhà của ta.”

Có lẽ, lời này sẽ mãi mãi không thể thành hiện thực được.

Trình Hoài Thời đi vào triều.

Sau khi chàng đi, ta đem xe đẩy bánh kếp nhỏ của mình tặng cho thẩm thẩm thường hay chăm sóc ta, còn đưa cho bà cả những công thức món ăn mà ta đã dày công nghiên cứu.

Ta mang những bộ y phục cũ của mình tặng cho thiện đường.

Nhìn quanh ngôi nhà, ta cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ từng dấu tích của bản thân.

Lần này đến tiệm trang sức, chưởng quầy đã đứng chờ ta sẵn.

Thấy ta chọn các mẫu không giống kiểu cho nữ nhi trẻ tuổi, ông liền hỏi,

“Có phải muốn tặng cho lệnh đường không?”

“Đúng vậy, ta sắp về nhà rồi.”

Ta mỉm cười đáp lại.

Sau lưng vang lên một tiếng động.

Ta quay đầu, trông thấy Trình Hoài Thời với gương mặt tái nhợt nhìn ta chằm chằm.

9

Trình Hoài Thời lặng im nhìn ta chọn vòng tay.

Dung mạo chàng không còn chỉnh tề như mọi ngày, tóc tai có phần rối bời, dường như vừa từ triều đình vội vàng chạy tới.

Chàng đứng bên cạnh ta, sắc mặt vẫn trắng bệch, đôi tay thu gọn trong ống tay áo run rẩy không ngừng.

Ta không để tâm, chỉ chuyên chú so sánh mấy chiếc vòng.

Người làm trong tiệm thấy Trình Hoài Thời thì niềm nở chào đón:

“Lão gia lại ghé tiệm à, chiếc vòng hôm qua nương tử ngài chắc ưng ý lắm nhỉ?”

Trình Hoài Thời nghiêm giọng:

“Đó không phải là nương tử của ta!”

Người làm lúng túng, cúi gằm mặt.

Vừa rời đi, hắn vừa lẩm bẩm:

“Hôm qua còn là nương tử, nay sao lại không phải rồi?”

Cuối cùng, ta dùng hết số bạc còn lại trên người để chọn chiếc vòng đắt nhất, đẹp nhất.

Trình Hoài Thời thấy ta trả tiền, đồng tử co lại.

Giọng chàng mang theo chút run rẩy:

“An An muốn mua gì cũng được, sau này ta sẽ cố gắng kiếm tiền.”

Chàng là vì ta tiêu xài quá nhiều mà không vui sao?

“Chờ khi về tới Thanh Châu, chúng ta sẽ lại cùng nhau dạo phố, được không?”

Triều đình đã định sẵn, tháng tới Trình Hoài Thời sẽ được phái đi Thanh Châu.

Thanh Châu xa xôi, không giàu có.

Nhưng Trình Hoài Thời vẫn xin đi Thanh Châu.

Không phải vì chúng ta đến từ Thanh Châu, cũng không phải vì Thanh Châu lưu giữ kỷ niệm đẹp đẽ nào, mà bởi vì quê của Thẩm Sơ Tuyết là ở đó.

Chàng muốn cùng nàng trở về quê hương để sinh sống.

Sau khi bị phái đi, bổng lộc chỉ còn lại chưa đến một phần ba so với khi làm việc ở kinh thành.

Không biết chàng nói cố gắng kiếm tiền là ý gì.

Ta thuận miệng đáp: “Được thôi.”

Lời hứa hẹn, ở chỗ Trình Hoài Thời, ta từng nghe không ít.

Số lần chàng thất hứa cũng không phải ít.

Ta chẳng muốn trước khi ra đi còn sinh thêm tranh chấp gì nữa.

Đó là vì ta cũng nghĩ cho tất cả, để mọi thứ kết thúc một cách đường hoàng.

Nghĩ rằng chàng sẽ hiểu.

Dù sao, chàng cũng là người thấu tình đạt lý như thế mà.

Nghe ta nói vậy, Trình Hoài Thời rõ ràng cao hứng hẳn lên, tựa như thở phào nhẹ nhõm, lại nắm lấy tay ta:

“An An…”

Hệ thống đúng lúc nhắc nhở: “Đếm ngược còn hai canh giờ.”

Trình Hoài Thời khựng lại, nhưng vẫn nắm chặt tay ta.

Chàng hỏi ta:

“Chúng ta ăn gì vào buổi trưa đây?

An An muốn ăn gì cho bữa trưa?”

Trước giờ ngọ ta sẽ rời đi.

Năm năm trước, ta đã xuyên không vào thời điểm gần mười một giờ sáng, vừa bước chân vào cổng trường đại học.

Vì thế, ta sẽ rời đi đúng vào giờ này.

Ta suy nghĩ kỹ rồi đáp: “Ta muốn ăn cơm gà kho.”

Khi báo danh xong, ta sẽ cùng mẫu thân đi ăn.

Các sư tỷ trong nhóm nói rằng quán cơm gà kho trước cổng trường rất ngon.

Trình Hoài Thời thoáng ngẩn người:

“Đó là món gì?”

Ta không buồn trả lời.

Dù gì thì cũng không phải ăn cùng chàng.

Thấy ta không đáp, chàng lại tự lẩm bẩm:

“Món đó làm từ gà sao?

Nếu An An muốn ăn, ta có thể đi học cách làm.

Chúng ta lát nữa sẽ ra chợ mua gà.”

Ta thoáng ngạc nhiên, liếc nhìn chàng.

Trình Hoài Thời hơi khựng lại, dường như nhận ra bản thân vừa lỡ lời.

Nhà đã có nuôi gà, không cần phải mua.

Rõ ràng chàng đã về nhà, biết rằng tất cả gà ta đều đã bán đi.

Những con gà đó là do ta chăm sóc, nếu ta rời đi, chẳng rõ Trình Hoài Thời có thể chăm sóc chúng tốt hay không, nên chi bằng bán đi còn hơn.

Trình Hoài Thời như một kẻ say giả vờ không tỉnh giấc, chàng nói tiếp:

“Lát nữa ta sẽ đi mua một hộp kẹo đậu phộng.”

Ta dị ứng với đậu phộng.

Người thích ăn kẹo đậu phộng là Thẩm Sơ Tuyết.

Ta chỉ nhướng mày, đáp: “Được thôi.”

Chàng như vậy, ta cũng đỡ phải bận tâm nhiều.

10

Hệ thống nhắc nhở: “Đếm ngược còn một canh giờ.”

Ta nhìn Trình Hoài Thời bận rộn trong bếp.

Vài phút trước, Trình Hoài Thời đã kéo ta trở về nhà.

Chàng nóng đến nỗi cởi ngoại sam, xắn tay áo lên.

Dầu nóng văng lên mu bàn tay chàng, khiến chàng bỏng rát đến phồng da.

Thế nhưng chàng chỉ cắn chặt môi, không nói gì.

Mồ hôi chảy dài trên trán, chàng vẫn cố ngước lên cười với ta:

“An An, nàng đợi chút, gà kho rất nhanh sẽ xong thôi.”

Nhưng chàng thậm chí còn không biết gà kho là món gì.

Một bát gà kho đỏ au, kỳ quặc được bưng ra.

Trình Hoài Thời giấu tay bỏng sau lưng, cười nói với ta:

“Nàng thử xem, có phải món gà kho mà nàng muốn ăn không?”

Ta còn chưa kịp trả lời thì bên ngoài đột nhiên vang lên giọng của Thẩm Sơ Tuyết.

“A Thời ca ca, huynh có ở nhà không?

Sao tối qua huynh không đến?”

Tối qua Trình Hoài Thời lại không theo lệ thường đi bảo vệ an toàn cho Thẩm Sơ Tuyết?

Ta kinh ngạc liếc nhìn chàng.

“Không có thời gian.” Trình Hoài Thời đáp.

Thẩm Sơ Tuyết thoáng kinh ngạc, rõ ràng không nghĩ rằng Trình Hoài Thời lại nói với nàng như vậy.

“Có phải là do tỷ tỷ không cho A Thời ca ca đến không?”

Nàng nhìn ta, nói với giọng trách móc:

“Tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, ta và A Thời ca ca…”

Nàng chưa kịp nói hết câu đã bị Trình Hoài Thời ngắt lời.

“Không liên quan gì đến nàng ấy!”

Trình Hoài Thời liếc nhìn ta, trong ánh mắt có vẻ lo lắng.

Thẩm Sơ Tuyết hơi khựng lại, một lát sau, nàng đáng thương nói:

“Nhưng ta sợ lắm, A Thời ca ca.

Gần đây Ngũ Lăng hẻo lánh, có nhiều trộm cắp lộng hành.

Lỡ có kẻ xấu nhắm vào ta thì biết phải làm sao…”

Trình Hoài Thời nói: “Nếu chỗ đó không an toàn thì đừng ở nữa, tìm một viện nhỏ, rẻ hơn, số tiền còn dư có thể thuê một người bảo vệ.”

Ta bật cười khẽ.

Thẩm Sơ Tuyết tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Trình Hoài Thời, nói:

“A Thời ca ca, huynh thật sự không còn quan tâm đến Sơ Tuyết nữa sao?”

Trình Hoài Thời khẽ nhắm mắt, giọng nói lạnh lùng thoáng qua:

“Muội muốn ta nói rõ ra sao?

Hôm đó, ta đã thấy Lý Trạch Khâm ra vào viện của muội.

Có hắn che chở, không ai dám động đến muội đâu.”

Thì ra là thế.

Nam nữ chính hóa ra đã làm lành.

Không trách được vì sao tối qua Trình Hoài Thời lại dứt khoát không đi thăm Thẩm Sơ Tuyết.

Nhưng tại sao nhiệm vụ của ta vẫn được hệ thống công nhận là đã hoàn thành?

Ta còn đang mơ hồ suy nghĩ, chợt nghe Thẩm Sơ Tuyết hối hả biện minh:

“A Thời ca ca, huynh nghe ta giải thích!

Ta và Lý Trạch Khâm tuyệt đối không thể nào bên nhau được, hắn nhận một muội muội kết nghĩa, giữa bọn họ chẳng rõ ràng, cả đời này ta cũng không tha thứ cho hắn!”

Thấy Trình Hoài Thời chẳng hề dao động, Thẩm Sơ Tuyết càng thêm gấp gáp.

“Kẻ tiện nhân kia đã chia rẽ tình cảm giữa ta và Lý Trạch Khâm, hắn thiên vị nàng ta, chẳng hề có chút nào để tâm đến ta!”

Nói xong câu đó, Thẩm Sơ Tuyết bỗng im bặt, như thể bị ai đó bóp nghẹn cổ họng.

Nàng vội vã nhìn về phía Trình Hoài Thời, nhoẻn miệng cười:

“Nhưng ta và A Thời ca ca thì khác.

Từ thuở nhỏ chúng ta đã từng hứa hẹn, huynh nói sẽ cưới ta, bảo vệ ta cả đời…”

“Đủ rồi!”

Ngón tay Trình Hoài Thời nắm lấy khung cửa trắng bệch vì siết chặt.

Đây là lần đầu tiên chàng lạnh lùng đối diện với Thẩm Sơ Tuyết như vậy.

“Muội đi đi, từ nay đừng đến nữa, Trình Hoài Thời này chỉ có một thê tử là An An.”

Ngay trước mặt Thẩm Sơ Tuyết, Trình Hoài Thời đóng sầm cánh cửa lại.