“Vì tiền, ông ta cưới mẫu thân ta nhưng lại coi thường xuất thân thương gia của bà, đủ kiểu hành hạ, còn dung túng thiếp mà ngược đãi chính thất cả!
“Lúc ta đến nương nhờ ngươi cũng là vì muốn giúp mẹ thoát khỏi kẻ cặn bã đó và có được cuộc sống tốt hơn. Ở thời đại của ta, mẫu thân ta hoàn toàn là một nữ cường nhân, chắc chắn sẽ lọt vào danh sách những người giàu có!
“Còn cái thằng đệ đệ cùng cha khác mẹ của ta thì khỏi phải nói, được cha ta sủng ái đến mức ngông cuồng, chẳng xem mạng người ra gì, còn bắt nạt cả ta và mẫu thân ta!”
Chung Linh Dục say khướt, tựa vào vai ta, liên tục lải nhải. Ta vỗ nhẹ vào nàng, rất kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng lại đáp một câu.
Ta biết, dù nàng đã đến thế giới của ta nhưng trong lòng Linh Dục vẫn luôn cảm thấy đắng cay. Kiếp trước, nàng từng nhiều lần nói với ta rằng nàng muốn đưa mẫu thân mình trở về thế giới ban đầu của nàng. Thế giới đó đề cao tư tưởng bình đẳng, nơi phụ nữ có thể thoát khỏi sự kiểm soát của cha và chồng để sống cuộc đời riêng.
Ta hỏi nàng liệu nàng đã bao giờ nghĩ đến việc thực hiện tư tưởng “bình đẳng cho mọi người” ở thế giới này chưa, nàng cười nói với ta:
“Không dám đâu, nếu ta thực sự làm điều đó, sẽ đồng nghĩa với việc làm lung lay nền tảng quyền lực của ngươi. Ngươi là kẻ coi trọng quyền lực hơn tất cả, chắc sẽ muốn giết ta.”
Ta gật đầu, tiếp lời nàng:
“Chỉ nghĩ đến việc giết ngươi thôi, nhưng ta sẽ không thực sự làm vậy.”
Nàng giả vờ bị dọa sợ, khoa trương rùng mình một cái, sau đó thở dài, nghiêm túc trở lại:
“Thế giới này thậm chí còn chưa có chế độ khoa cử, việc chọn quan chức vẫn dựa trên xuất thân gia đình và danh tiếng. Căn bản là không có nền tảng để thực hiện ‘bình đẳng cho mọi người’…
“Ít nhất phải mất vài trăm năm nữa, triều đại phong kiến này mới chỉ phát triển đến một nửa. Và còn có những sinh vật như hậu duệ của thần rắn trong thế giới này, thần tiên và người phàm vốn dĩ không thể bình đẳng…
“Ta chỉ có thể âm thầm truyền bá tư tưởng đó, hy vọng những người dân khốn khổ nhất sẽ có đủ dũng khí để đứng lên từ bùn lầy. Hơn nữa, ta không thể làm gì nhiều hơn được…”
Nói đến đây, Linh Dục tràn ngập nỗi buồn.
Ta không nói với nàng rằng ta thực sự luôn ngưỡng mộ nàng. Ta muốn trở thành hoàng đế, chủ yếu là vì bản thân. Còn nàng muốn giúp ta lên ngôi, lại là vì những người bị áp bức.
May mắn làm sao khi ta gặp được Linh Dục.
26
Khi trở về Quốc Sư Phủ, trời đã về chiều.
Ánh hoàng hôn rực rỡ bao quanh Chúc Dạ, nhưng chàng còn sáng hơn cả ánh sáng ấy. Vì rượu làm ta chếnh choáng, ta lao thẳng vào vòng tay chàng.
Chúc Dạ ôm lấy ta, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người ta, vừa bất lực vừa dịu dàng hỏi: “Sao lại uống nhiều thế này?”
Ngài ấy đút cho ta một ít canh giải rượu. Thấy ta không có dấu hiệu khó chịu nào khác, ngài ấy ôm ta vào phòng tắm, muốn để ta ngủ sớm. Ta vẫn còn chút mơ màng, trong lòng bồn chồn không nỡ để chàng rời đi, liền quấn lấy ngài ấy trong bồn tắm, không cho ngài ấy đi.
Ta muốn tắm uyên ương cùng ngài ấy.
Mấy hôm trước ta đến kỳ nguyệt sự, nên khi thân mật với chàng, ta chỉ dùng tay. Sự khao khát đã nhen nhóm từ lâu…
…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta không cảm thấy nhức đầu vì rượu. Nhưng có lẽ vì hôm qua ta và Chung Linh Dục đứng trên núi đón gió lâu quá, nên ta bị cảm lạnh và bắt đầu ho.
Kiếp trước cũng từng xảy ra chuyện tương tự.
Khi đó, bệnh tình của ta nặng hơn bây giờ rất nhiều. Thế nên ban ngày, trên bàn ta luôn có thêm đủ loại thuốc được sắc sẵn. Đêm đến, khi ta sốt cao, luôn có một bàn tay đặt lên trán ta.
Dù không thấy rõ mặt người, cũng không nghe thấy tiếng ai, nhưng ta biết đó là Chúc Dạ.
Dù khi ấy chúng ta đã lâu không nói chuyện, xa lạ đến cùng cực, nhưng khi ta bệnh, chàng vẫn luôn ở bên chăm sóc. Làm sao ta có thể không rung động?
Giờ đây nghĩ lại, ta biết mình đã bắt đầu động lòng với Chúc Dạ từ đêm đó.
Những yêu thương nhỏ nhặt thường khó nhận ra, nhưng một khi đã cảm nhận được, chúng sẽ chạm đến trái tim sâu sắc nhất.
Kiếp này, ta nhìn bàn tay đang đặt lên cổ tay ta của Chúc Dạ. “Chàng còn biết y thuật nữa sao?”
Chúc Dạ nhìn ta một cái: “Ta không biết, nhưng ta có khả năng chữa lành vết thương, dựa vào thần lực chứ không phải y thuật.”
Ta: “…”
Có vẻ ta thật sự bị cảm đến lú lẫn, mới hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
Chúc Dạ nói xong, truyền thần lực từ cổ tay ta vào cơ thể ta. Bệnh của ta lập tức khỏi ngay mà không cần uống thuốc.
Lẽ ra ta nên vui mừng, nhưng lại nghĩ về kiếp trước.
Khi đó, Chúc Dạ không thể truyền thần lực cho ta có lẽ là vì ngài ấy đã quá yếu do bị hôn ước phản phệ, phải không?
Nghĩ đến đây, tim ta không khỏi nhói đau. Ta liền lật người đè Chúc Dạ xuống giường và hôn ngài ấy.
Chúng ta phải làm thêm vài lần nữa để bù đắp cho kiếp trước.
27
Buổi chiều, ta từ trên giường ngồi dậy và viết thư hỏi Linh Dục về tình trạng sức khỏe của nàng.
Ta nhớ kiếp trước, khi ta bị bệnh, nàng cũng bị bệnh. Kiếp này có lẽ cũng khó tránh khỏi. Quả nhiên, Linh Dục hồi âm rằng hiện tại nàng đang cảm thấy đau đầu, ho và đau họng, chỉ mong có được một viên thuốc cảm.
Ta không biết thuốc cảm là thứ gì, nhưng đoán rằng đó là thứ giúp chữa bệnh, nên ta quyết định sẽ trở thành “thuốc cảm” của nàng.
Nửa đêm, ta nhờ sự giúp đỡ của Chúc Dạ, lén lút tránh mọi ánh mắt dò xét để đột nhập vào phòng Linh Dục.
Phủ tướng quân đã bị thu hồi, nên giờ Linh Dục và mẫu thân nàng đang sống trong một ngôi nhà mới mua.
Linh Dục nhìn thấy ta thì giật mình: “Sao ngươi lại đến đây?”
Ta đặt tay lên cổ tay nàng: “Đến để chữa bệnh cho ngươi.”
Dù ta không giỏi như Chúc Dạ, nhưng hôm nay ta đã học được một ngày với ngài ấy, cộng thêm công lực ta đã tích lũy trước đó, tuy không thể giúp Linh Dục khỏi bệnh trong một giây, nhưng cũng có thể giảm bớt sự đau đớn và giúp nàng mau chóng hồi phục.
Linh Dục nhìn ta với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Giá mà ta cũng có thần lực như ngươi. Khi còn nhỏ xem phim truyền hình, ta đã rất ghen tị với những tiên nữ trong đó.”
Ta đồng ý với suy nghĩ của Linh Dục. Mặc dù ta không biết phim truyền hình là gì, nhưng kiếp trước, ta cũng từng thèm muốn thần lực của Chúc Dạ.
Ta rút tay về, chuẩn bị rời đi: “Chúc Dạ còn đang đợi ta bên ngoài.”
Linh Dục nhìn ta, cười nói một cách phóng đại: “Cứu mạng, giờ ta lại càng ghen tị với ngươi hơn — ta vẫn còn độc thân đây này!”
Ta liếc nàng một cái, không chút thương tình vạch trần nàng: “Ngươi ghen tị cái gì, ngươi rõ ràng là người theo chủ nghĩa không kết hôn.”
Kiếp trước, nàng suốt ngày bảo với ta rằng độc thân mới tốt biết bao, ghét nhất là mẫu thân nàng ép nàng kết hôn. Nàng nói rằng ở thế giới của nàng, có rất nhiều cô gái 26 tuổi vẫn chưa lấy chồng, nhưng ở thế giới này, nàng đúng là quái vật độc nhất vô nhị.
Nghe ta nói, Linh Dục bất giác bật cười, rồi ngẩn người ra: “Ơ, sao ngươi biết ta theo chủ nghĩa không kết hôn?”
Ta nhận ra mình lỡ lời, giả vờ như không nghe thấy gì và bước đi ngay lập tức.
Phía sau ta, Linh Dục nhìn bóng lưng ta rời xa, thở dài: “Hy vọng ngươi và Chúc Dạ có thể có một kết cục tốt đẹp, đừng như trong x sách, ngược qua ngược lại, cuối cùng chẳng ai còn sống sót…”
“Nhưng mà kiếp này, rất nhiều chuyện đã khác với những gì được ghi lại trong x sách, chắc chắn ngươi sẽ sống rất tốt.”
Linh Dục nói xong, không nhịn được nữa mà mắng thầm trời đất: “Cái gì thế này? Ta chỉ tự nói chuyện với chính mình mà cũng bị tắt tiếng?”
Ngoài cổng viện, tai Chúc Dạ khẽ động một chút. Khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không rõ cảm xúc.
28
Sau khi Chung Linh Dục khỏi bệnh, theo sự sắp đặt của ta, nàng cùng mẫu thân rời khỏi kinh thành.
Danh nghĩa là về quê phía Bắc để cúng tổ tiên, nhưng thực tế, chỉ có mẫu thân của Chung Linh Dục sẽ lên phía Bắc để giúp ta kinh doanh, kiếm tiền. Còn Chung Linh Dục sẽ xuống phía Nam, đến vùng đất phong của Chúc Dạ để chế tạo những loại vũ khí vượt thời đại như pháo cho ta.
Chúc Dạ, với tư cách là quốc sư, có lãnh địa được phong gần vùng Long Hưng.
Năm đó, khi địa điểm phong đất này được đưa ra, đã khiến triều đình chấn động. Rất nhiều đại thần đã liên danh dâng sớ khuyên hoàng đế chọn một nơi khác để phong cho quốc sư, cho rằng Long Hưng chi địa có ý nghĩa chính trị to lớn, dù quốc sư có quyền cao thế nào cũng không nên được phong tại đây.
Nhưng hoàng đế kiên quyết không nghe, cuối cùng vẫn chọn Long Hưng chi địa, chỉ là không phải vùng trung tâm.
Kiếp trước, ta cũng từng thắc mắc về điều này. Sau đó, ta mới biết rằng tất cả điều này không phải là một phần thưởng của hoàng gia mà là một sự tính toán của họ—bên trong Long Hưng chi địa có một trận pháp khổng lồ nhằm giam cầm Chúc Dạ. Trận pháp này hạn chế sức mạnh của chàng, khiến ngài ấy không thể thôi miên hay sát hại các thành viên hoàng tộc.
Kiếp trước, ta từng đến lãnh địa của Chúc Dạ. Nói là lãnh địa, nhưng thực ra giống như một vùng cấm địa, được canh gác rất nghiêm ngặt, bên trong hoang vắng không một bóng người, chỉ có các thành viên hoàng tộc mới được vào. Tuy nhiên, nơi đó có núi, có sông, diện tích rất rộng lớn, rất thích hợp để lén lút luyện binh và nghiên cứu.
Chung Linh Dục không phải thành viên hoàng tộc, nhưng với sự giúp đỡ của Chúc Dạ, việc mở thêm một lối vào trận pháp cho nàng là điều dễ dàng.
Hiện tại, ta nhìn mẫu thân của Chung Linh Dục: “Vào tháng Hai năm sau, thời tiết sẽ bất thường, những trận bão tuyết kéo dài sẽ bao phủ phía Bắc, gây ra thảm họa tuyết lớn và ảnh hưởng đến kinh thành. Trên đường đi về phía Bắc, bà có thể mua thêm lương thực và than…”
Chung Linh Dục kinh ngạc nhìn ta, đưa tay lên vai ta, kéo ta sang một bên: “Người bạn xuyên không của ngươi rốt cuộc là ai? Hắn còn tỉ mỉ hơn cả ta, ngay cả những trận tuyết tai họa mà sách chỉ nhắc sơ qua cũng nói cho ngươi biết?”
Ta cười: “Sau này ngươi sẽ biết.”
Tiễn Chung Linh Dục và mẫy thân nàng đi, ta cưỡi ngựa về thành. Trên đường trở về, ta tình cờ thấy Thân Cảnh Huy đang cưỡng ép một cô nương giữa phố.
Ta cau mày, quất một roi thẳng vào hắn ta.