15
Đã nửa tháng trôi qua mà Thái tử vẫn chưa quay về kinh thành.
Ngài ấy như kẻ điên cuồng, tìm kiếm suốt nửa tháng trong trang viên. Đất xung quanh đều bị đào bới thành những hố sâu.
Ta thường nghe thấy tiếng Thái tử gào thét bên ngoài:
“Đồ vô dụng! Tìm tiếp cho ta! Tiểu Ý sẽ không chết, nàng thích ta đến vậy, chắc chắn không nỡ bỏ rơi ta!”
Nghe nói, mỗi đêm Thái tử đều uống say mèm, ngồi trước hố sâu ở phòng chứa củi, khóc lóc cầu xin Tiểu Quận chúa quay về gặp ngài ấy.
Ta nghĩ, có lẽ ngài ấy thực sự rất đau khổ.
Chắc chắn Tiểu Quận chúa đã bị tổn thương sâu sắc nên mới không muốn gặp lại ngài ấy nữa.
Về sau, Thái tử phi đến. Nàng quỳ dưới đất, khóc lóc cầu xin Thái tử quay về:
“Điện hạ, mẫu hậu vì lo lắng cho ngài mà hằng ngày khóc cạn nước mắt. Ngài dù không nghĩ cho bản thân, cũng nên vì mẫu hậu mà giữ gìn sức khỏe. Người mất thì không thể hồi sinh, xin ngài hãy tiết chế nỗi đau.”
Thái tử nhìn Thái tử phi, ánh mắt lạnh băng:
“Câm miệng, nàng ấy chưa chết, sẽ không chết! Một ngày chưa tìm thấy nàng ấy, ta sẽ không trở về. Ngươi quay về đi, thay ta chăm sóc mẫu hậu cho tốt.”
Thái tử phi khóc đến bơ phờ, khuyên nhủ mãi nhưng không làm Thái tử thay đổi ý định.
Cuối cùng, nàng cũng ở lại trang viên, ngày ngày chứng kiến Thái tử điên cuồng tìm kiếm Tiểu Quận chúa.
16
Ta đã nằm trong phòng một thời gian dài, vết thương trên đầu cuối cùng cũng gần như lành lặn.
Ta hỏi Hiên Viên Minh:
“Phu quân, thiếp có thể ra ngoài được chưa?”
Hiên Viên Minh nhìn ta một lúc, nói:
“Nàng muốn ra ngoài sao?”
Ta lắc đầu, thở dài:
“Thôi thì không ra nữa, vị Thái tử ấy ngày ngày điên cuồng đánh người. Tiểu Ý không thông minh, lỡ đắc tội với ngài ấy, không chỉ bản thân bị đánh, mà phu quân cũng sẽ chịu trận.”
“Đợi đến khi Thái tử quay về kinh thành, Tiểu Ý ra ngoài sẽ an toàn hơn.”
Thoáng chốc, lại thêm nửa tháng trôi qua.
Nghe nói Thái tử vì ngày đêm tìm kiếm, lại không chịu ăn uống, cuối cùng ngã bệnh.
Ngài ấy nằm trên giường, mê man bất tỉnh, miệng không ngừng gọi tên Tiểu Quận chúa.
Thái tử phi túc trực bên giường chăm sóc ngài ấy suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng, Thái tử cũng tỉnh lại. Lời đầu tiên khi ngài ấy mở mắt là hỏi Tiểu Quận chúa đã được tìm thấy chưa.
Biết rằng vẫn chưa tìm thấy nàng, ngài lập tức ngồi dậy, kéo lê thân thể bệnh tật tiếp tục đi tìm.
Thái tử phi khuyên can mãi nhưng không được, cuối cùng khóc đến ngất xỉu. Khi tỉnh lại, nàng lại cố cản Thái tử. Thái tử liền sai người đưa nàng về kinh thành.
17
Đêm trăng rằm hôm ấy, ngoài trời ánh trăng tròn và sáng lạ thường. Hiên Viên Minh mang về cho ta một con gà nướng và một bình rượu trái cây.
Ta uống mấy chén, cảm thấy hơi choáng váng.
Ta nắm lấy tay huynh ấy, nói:
“Phu quân, chúng ta đi ngủ thôi.”
Hiên Viên Minh khẽ gật đầu.
Ta trèo lên giường, cởi đồ chỉ để lại chiếc yếm đỏ nhỏ. Dưới hơi men, ta ngồi lên eo Hiên Viên Minh, vươn tay tháo đai lưng của huynh ấy rồi bắt đầu kéo áo của huynh ấy ra.
Có lẽ vì uống rượu nên ánh mắt Hiên Viên Minh sâu thẳm vô cùng, nằm yên trên giường, để mặc ta nghịch ngợm. Sau đó, hơi thở của huynh ấy trở nên gấp gáp hơn, nắm chặt eo ta, rồi áp ta xuống dưới.
Hiên Viên Minh hôn lên môi ta, khiến ta cảm thấy khó thở, mùi rượu từ miệng huynh ấy khiến ta càng say hơn.Ta khe khẽ gọi một tiếng:
“Phu quân…”
Ngay lúc đó, cửa bị đẩy mạnh ra, kèm theo giọng nói vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ của Thái tử:
“Tiểu Ý, là nàng phải không?”
Ta hoảng sợ co người lại, vô thức nhìn ra cửa.
Thấy người đứng đó vô cùng gầy gò, dáng vẻ yếu ớt trông như vừa khỏi bệnh nặng, tiều tụy đến đáng sợ. Râu ria mọc dài, y phục trên người nhăn nhúm, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt lấm lem.
Khi nhìn thấy ta, ánh mắt ngài ấy ban đầu tràn đầy vui mừng, nhưng ngay sau đó lại biến thành cơn giận dữ dữ dội.
Ngài ấy nhìn Hiên Viên Minh với ánh mắt hằn học, đôi mắt như nhuốm màu đỏ máu.
18
Người bên ngoài vội nói: “Điện hạ!”
Thái tử nhìn ta lúc này chỉ mặc chiếc yếm đỏ, ánh mắt càng thêm đỏ rực.
Ngài ấy quát lớn ra ngoài:
“Tất cả cút hết! Không ai được vào!”
Hiên Viên Minh đứng dậy, dùng chăn đắp kín cho ta. Ta chớp mắt nhìn, nghĩ thầm:
Hóa ra đây là vị Thái tử đồn đại bấy lâu, bộ dạng của ngài ấy trông thật đáng sợ.
Ngay khoảnh khắc ấy, Thái tử đột ngột lao tới, tung một cú đấm mạnh vào mặt Hiên Viên Minh. Mặt Hiên Viên Minh bị lệch sang một bên, khóe miệng rỉ máu.
Ta hoảng hốt kêu lên:
“Phu quân!”
Thái tử nhìn ta, kìm nén sự tức giận, dịu dàng nói:
“Tiểu Ý, Thái tử ca ca đến đón nàng, đừng sợ. Đợi ta giết kẻ dám ức hiếp nàng này, rồi sẽ đưa nàng về cung.”
Nói rồi, ngài ấy nhìn Hiên Viên Minh, đôi mắt gần như bốc cháy.
Ta đau lòng nhìn phu quân, tức giận trừng mắt với Thái tử.
Người này quả là một kẻ điên thích đánh người. Thật vô lý!
Thấy ngài ấy lại sắp đánh Hiên Viên Minh nữa, ta liền lao chân trần từ giường xuống, dùng gối đập mạnh vào đầu Thái tử, sau đó đứng chắn trước Hiên Viên Minh, tức giận nói:
“Không được đánh phu quân của ta, đồ hỗn đản!”
Hiên Viên Minh cau mày, cởi áo ngoài của mình khoác lên người ta, quấn chặt lại.
Thái tử bỗng ngẩn người, từ từ mở to mắt, không dám tin nhìn ta:
“Tiểu Ý, nàng vừa gọi hắn là gì?”
Ta ôm chặt chiếc gối, phẫn nộ trừng mắt nhìn ngài:
“Ngươi mà dám đánh phu quân của ta nữa, ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Thái tử lùi lại vài bước, đột ngột phun ra một ngụm máu tươi.
19
Gương mặt Thái tử trắng bệch, khóe mắt hơi đỏ, khẽ hỏi ta:
“Tiểu Ý, chẳng lẽ nàng không nhận ra Thái tử ca ca nữa sao? Nàng có phải đang giận Thái tử ca ca không?”
“Ta biết lỗi rồi, nàng tha thứ cho ta có được không?”
Giọng ngài ấy còn mang theo chút cầu xin.
Người này thật kỳ lạ, giống như một kẻ điên vậy.
Ta có chút sợ hãi, rụt lại núp sau lưng Hiên Viên Minh, thò đầu ra nhìn Thái tử, nhăn nhó nói:
“Ngươi đang nói cái gì thế? Ta không biết ngươi. Mau đi ra, ta còn phải ngủ cùng phu quân của ta!”
Hiên Viên Minh nắm lấy tay ta, lặng lẽ trấn an. Nhưng cảnh tượng này dường như lại khiến Thái tử đau đớn tột cùng.
Ngài ấy như phát điên, lao lên đánh nhau với Hiên Viên Minh. Tiếc rằng, ngài chỉ là một kẻ thư sinh tay chân yếu đuối, làm sao có thể đánh bại Hiên Viên Minh cường tráng được.
Ta đứng ở góc phòng, thấy phu quân không bị thương mới yên tâm thở phào:
“Phu quân, hắn dám đánh chàng, đừng nương tay, đánh cho hắn một trận đi!”
Ta vẫn còn nhớ cảnh ngài ấy xông vào đánh phu quân mà chẳng hề phân biệt phải trái. Phu quân của ta bị thương, ta rất để bụng chuyện này. Vì ta chỉ biết phu quân của ta thôi, phu quân không được xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nghe ta nói vậy, Thái tử lại hộc ra một ngụm máu tươi. Ngài ấy nhìn ta, ánh mắt đờ đẫn, lẩm bẩm:
“Tiểu Ý, trước đây nàng chưa bao giờ nỡ để Thái tử ca ca bị thương…”
Đôi mắt ngài đỏ hoe, trông đau đớn vô cùng.
20
Về sau, phu quân ta bị người của Thái tử bắt đi, còn ta cũng bị đưa đến Đông cung, nhốt trong một đại điện xa hoa lộng lẫy.
Thái tử ngày ngày túc trực bên cạnh ta, cùng với rất nhiều cung nữ, thái giám phục vụ.
Ngài ấy nói, đây đều là những người đã từng hầu hạ ta trước đây.
Nhưng… Những người này, ta không biết ai cả. Ta đỏ mắt, quỳ xuống trước mặt Thái tử, cầu xin:
“Ngươi giam phu quân của ta ở đâu rồi? Xin ngươi, hãy để ta và chàng ở cùng nhau có được không? Trên đời này, ta chỉ biết mỗi mình chàng.”
“Ta chỉ có chàng mà thôi.”
Thái tử trông càng tiều tụy hơn so với mấy ngày trước. Ngài ấy cúi đầu nhìn ta, chậm rãi, đôi mắt đỏ hoe. Một lúc lâu sau, Thái tử mới khẽ nói:
“Tiểu Ý, ta mới là ca ca mà nàng yêu thương nhất trên đời này mà. Chẳng lẽ nàng quên ta rồi sao? Hắn là kẻ vô liêm sỉ dám làm tổn thương nàng. Ta sẽ tự tay giết hắn, báo thù cho nàng.”
Nói đến đây, khuôn mặt của ngài lạnh băng, giọng nói cũng lạnh lẽo hẳn.
Nghe Thái tử nói muốn giết phu quân của ta, ta hoảng hốt níu lấy vạt áo ngài, khóc lóc cầu xin:
“Xin ngươi, đừng giết phu quân của ta. Nếu muốn giết, hãy giết ta đi! Phu quân chết rồi, Tiểu Ý trên đời này sẽ không còn ai là thân nhân nữa. Chi bằng người chết là ta!”
Thái tử đặt tay lên ngực, ho khan hai tiếng, khóe miệng rỉ máu, tay nắm chặt lại:
“Người đâu, lôi tên mã phu vô sỉ kia ra ngoài, xử lăng trì! Còn nữa, trông chừng Quận chúa cẩn thận. Nếu nàng có gì sơ sẩy, ta sẽ lấy mạng các ngươi!”