Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRÌNH Ý Chương 5 TRÌNH Ý

Chương 5 TRÌNH Ý

9:52 chiều – 29/10/2024

Nói xong, Thái tử xoay người bước nhanh ra ngoài.

Ta ở phía sau gào khóc cầu xin ngài , nhưng ngài không quay đầu lại dù chỉ một lần.

Các thái giám và cung nữ bên cạnh giữ chặt lấy ta, ánh mắt dõi theo ta không chớp, sợ ta sẽ làm chuyện dại dột.

Chẳng bao lâu sau, Thái tử quay lại, trên mặt đầy vẻ u ám.

Ta nắm lấy tay ngài, run run hỏi:

 “Phu quân của ta đâu rồi?”

Ngài ấy lạnh lùng đáp: 

“Đã chết rồi.”

Ta như phát điên, lao vào đánh ngài nhưng ngài vẫn đứng yên, để mặc ta cào cấu lên mặt, lên người, đến khi trên thân ngài đầy những vết thương.

21

Từ ngày đó trở đi, ta không chịu ăn gì nữa.

Thái tử lo lắng đến phát cuồng, nhưng dù ngài có cố ép ta thế nào, ta cũng không chịu mở miệng ăn dù chỉ một miếng cơm, một ngụm nước.

Ta không ăn, Thái tử liền nhịn đói cùng ta.

Thân thể của Thái tử vốn đã hao mòn từ lần tìm kiếm ta trước đó, nay lại nhịn ăn uống, càng không thể chịu nổi. Chỉ sau hai ngày, ngài ấy liền hộc máu, ngất xỉu.

Thái tử vừa ngất không lâu, một người phụ nữ sang trọng, mắt đỏ hoe bước vào đại điện.

Cung nữ bên cạnh nói với ta rằng đó là Hoàng hậu nương nương. Ta gật đầu tỏ ý đã biết, dùng ánh mắt xa lạ nhìn bà.

Hoàng hậu nương nương đôi mắt càng đỏ, bà khóc rồi ôm ta vào lòng, nghẹn ngào nói:

“Con à, con không nhận ra bổn cung cũng đành, nhưng Thái tử là người từ nhỏ đã lớn lên cùng con, là người con yêu thương nhất. Thái tử là ca ca mà con luôn trân trọng, là người thân duy nhất của con trên cõi đời này!”

“Tiểu Ý chẳng phải đã nói sẽ luôn bảo vệ Thái tử ca ca sao? Giờ đây Thái tử vì con chịu bao khổ sở, con thật sự không còn xót thương ngài ấy sao?”

Ta bình tĩnh lắc đầu, đáp:

“Ta không biết Thái tử nào cả, ta chỉ biết phu quân của ta, Hiên Viên Minh. Thái tử đã hại chết phu quân ta, dù có chết đi cũng đáng kiếp. Và ngươi có thể đừng ôm ta nữa không? Bóp ta đến nghẹt thở rồi đây.”

Nghe lời ta nói, Hoàng hậu nương nương tức giận đến mức giáng cho ta một bạt tai, rồi chỉ tay quát lớn:

“Trình Ý! Không ngờ một đứa ngốc như ngươi giờ cũng biết giở trò khôn ranh! Ta biết ngươi hận ta và Thái tử vì để người khác làm Thái tử phi. Dù nhà ngươi từng cứu mẫu tử chúng ta, nhưng làm bề tôi thì đó cũng là trách nhiệm của các ngươi.”

“Ngươi chỉ là một kẻ ngốc! Chỉ vì chút công lao đó mà ỷ lại, lộng hành trong cung bao nhiêu năm, vẫn không biết đủ sao? Còn mơ tưởng gả cho Thái tử, hủy hoại tiền đồ của hắn sao?”

22

Đúng lúc ấy, Thái tử tỉnh dậy, khuôn mặt tái nhợt, loạng choạng bước vào.

Ngài quỳ phịch xuống, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, trong mắt đầy vẻ đau đớn:

“Mẫu hậu, người có phải muốn ép chết nhi thần không? Người muốn nhi thần cưới tiểu thư họ Hứa, nhi thần cũng đã nghe lời, đã cưới.”

“Người muốn nhi thần làm một Thái tử tốt, từ nay không vướng bận với Tiểu Ý, nhi thần cũng đã làm.”

“Nhưng giờ đây, nhi thần chỉ xin người, đừng tiếp tục làm Tiểu Ý tổn thương nữa, được không?”

Hoàng hậu nương nương đầy uất ức, nói:

“Mẫu hậu chỉ là vì đau lòng cho con…”

Thái tử cười khổ:

“Người thực sự thương con, vậy đừng đến Đông cung nữa. Vị trí Thái tử này, từ trước đến nay con chưa từng mong muốn. Nếu người còn ép buộc nữa, nhi thần sẽ dẫn Tiểu Ý đi thật xa.”

Hoàng hậu tức đến run rẩy, chỉ tay vào Thái tử mà “ngươi, ngươi, ngươi” mãi, nhưng không dám nói thêm lời nào nặng nề, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.

Sau khi bà rời đi, Thái tử ôm chặt ta vào lòng, nói nhỏ:

“Tiểu Ý, Thái tử ca ca từ nay sẽ không để nàng chịu ấm ức nữa.”

Ngài ôm ta một lát, ta không nhịn được mà nói:

“Ngươi có thể đừng ôm ta nữa không? Ôm chặt quá làm ta khó thở rồi.”

Nhưng Thái tử vẫn không buông tay, mắt đỏ hoe mà ôm ta suốt cả đêm.

Sang ngày thứ tư nhịn ăn, ta ngất xỉu.

Khi tỉnh dậy, Thái tử ngồi bên giường, râu ria mọc dài, khuôn mặt tái nhợt, trông giống như một kẻ ăn mày.

Ngài cười khổ, nói:

“Tiểu Ý, ta thua rồi. Thay vì giữ nàng lại bên cạnh, ta càng sợ việc nàng biến mất mãi mãi.”

“Hiên Viên Minh chưa chết. Hôm đó, ta sai người giam hắn vào ngục. Nhưng hôm sau khi đến xử tử, hắn đã biến mất.”

“Nàng ăn uống lại đi, đợi hắn quay về đón nàng, ta sẽ để nàng đi theo hắn, được không?”

Nằm trên giường, ta nhìn ngài , đôi mắt dần sáng lên, cuối cùng ta khẽ gật đầu, mỉm cười. Nụ cười của Thái tử lại càng thêm chua xót.

23

Thấm thoắt đã mấy tháng trôi qua kể từ ngày ta ở Đông cung.

Ngày nào Thái tử cũng đến thăm ta, không ngừng kể về những chuyện thú vị khi chúng ta còn bé.

Ta chẳng mấy hứng thú, ngài vừa mở miệng, ta liền nhắm mắt ngủ.

Đến dịp Tết, Đại hoàng tử của nước láng giềng đến kinh thành, muốn chọn một vị quý nữ làm Vương phi, để mang về nước tạo mối giao hảo.

Thái tử với vai trò là quốc quân tương lai nên phải theo Hoàng thượng đón tiếp.

Sợ ta buồn chán, ngài ấy nói rằng yến tiệv tiếp đón Hòang tử ngoại quốc kia sẽ có nhiều điều thú vị nên bảo Thái tử phi dẫn ta cùng đến dự.

Khi Hoàng thượng hỏi Đại hoàng tử muốn chọn ai làm Vương phi, ánh mắt ngài ấy dừng trên người ta, rồi nói:

“Bổn vương có ý muốn cầu hôn Tiểu quận chúa nước quý quốc, Trình Ý.”

Ta lúc ấy mới nhìn rõ, hóa ra Đại hoàng tử ấy chính là phu quân của ta.

Liếc mắt nhìn qua, ta thấy sắc mặt Thái tử đã tái nhợt.

Hôn sự của ta và Hiên Viên Minh rất nhanh đã được định đoạt.

Dùng một Tiểu quận chúa không được sủng ái và hơi ngốc nghếch để đổi lấy hòa bình trăm năm cho hai nước, Hoàng thượng tất nhiên là vui lòng.

Nghe nói, Thái tử tối đó đã đến xin Hoàng thượng cho đổi người, kết quả bị phạt đánh mười roi, còn bị Hoàng thượng ra lệnh cấm túc.

Khi Thái tử được đưa về Đông cung, Hoàng hậu và Thái tử phi đứng bên lau nước mắt.

Khi bọn họ nhìn ta, ánh mắt họ vừa phẫn nộ, vừa có phần thoải mái nhẹ nhõm.

Thái tử nhìn ta đầy hi vọng, khẽ gọi: 

“Tiểu Ý.”

Ta chỉ liếc ngài ấy một cái rồi quay lưng trở về phòng.

Ánh mắt Thái tử dần tối sầm.

Hoàng hậu nương nương bĩu môi: 

“Con nhìn kẻ vong ân bội nghĩa ấy làm gì? Nó đã sớm quên con rồi, không đáng để con bận tâm như thế.”

Thái tử cau mày, đáp:

“Mẫu hậu cẩn trọng lời nói, Tiểu Ý và cả gia đình nàng từng cứu mạng chúng ta!”

Nói xong, ngài cười khổ, khẽ lẩm bẩm:

“Nếu nói về kẻ vong ân bội nghĩa, thì mẫu tử chúng ta mới thực sự là kẻ như vậy…”

Hoàng hậu nương nương giận dỗi bỏ đi, chỉ còn Thái tử phi ở lại muốn chăm sóc Thái tử nhưng ngà ấy chỉ nói vài câu là đuổi nàng đi.

Rất nhanh, ngày rằm tháng Giêng đến, là ngày ta theo Hiên Viên Minh trở về nước láng giềng.

Vết thương của Thái tử vẫn chưa lành, nhưng ngài cũng đã được giải trừ lệnh cấm.

Ngài quỳ bên ngoài cung của Hoàng thượng suốt hai canh giờ, cầu xin được đi tiễn ta.

Ngài thân vẫn mang trọng thương, cưỡi ngựa lại đè lên vết thương. Đến khi đưa tiễn chúng ta ra khỏi thành, sắc mặt ngài đã trắng bệch, ngay cả y phục cũng nhuốm máu.

Ta ngồi trong xe ngựa, người cưỡi ngựa phía trước là phu quân Hiên Viên Minh của ta.

Chàng ấy liếc nhìn Thái tử đang trong bộ dạng thảm thương, trầm giọng nói:

“Thái tử, ngài hãy quay về đi.”

Thái tử mắt đỏ hoe, gằn giọng nhìn Hiên Viên Minh:

“Hiên Viên Minh, nếu ngươi dám phụ bạc nàng, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.”

Hiên Viên Minh cười nhạt:

“Thái tử điện hạ, người trên đời này không có tư cách nói lời đó nhất, chính là ngài.”

Mặt Thái tử càng thêm tái nhợt.

Ta vén màn xe ngựa, thò đầu ra, khẽ nói với Thái tử:

“Thái tử ca ca, huynh quay về đi.”

Thái tử khựng lại, đôi mắt bất chợt sáng rực:

“Tiểu Ý, nàng… nàng…”

Ta biết huynh muốn hỏi điều gì, liền khẽ gật đầu, mỉm cười nói:

“Đúng vậy, ta đều nhớ lại rồi, là nhờ huynh ngày ngày kể chuyện ấu thơ của chúng ta.”

Thái tử kích động đến mức tay cũng run rẩy:

 “Tiểu Ý, chúng ta về cung thôi.”

Ta lắc đầu:

“Thái tử ca ca, Tiểu Ý sẽ không quay về nữa. Xin lỗi huynh, hoàng cung không còn là nhà của Tiểu Ý nũa rồi. Ta chỉ là một kẻ ngốc, ở lại hoàng cung cũng chỉ làm gánh nặng cho huynh mà thôi.”

Thái tử vội vàng phủ nhận:

“Tiểu Ý, nàng không phải là gánh nặng! Chẳng lẽ nàng còn giận ta sao? Ta biết nàng không hại Thái tử phi, nhưng mẫu hậu đã lấy cái chết ép buộc…”

Ta nói:

“Thái tử ca ca, những điều ấy không còn quan trọng nữa. Quan trọng nhất là, Tiểu Ý không muốn quay về hoàng cung nữa.”

“Hoàng cung quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có một Thái tử ca ca. Nhưng phu quân Hiên Viên Minh nói với ta rằng, bên ngoài bầu trời rất xanh, đất trời rất rộng. Chàng ấy sẽ đưa ta đi khắp núi sông, du ngoạn ngũ hồ tứ hải.”

“Tiểu Ý muốn ra ngoài, Thái tử ca ca, huynh sẽ vui cho ta, đúng không?”

Ánh mắt Thái tử, từng chút, từng chút một, lại trở nên u ám.

Huynh ấy cười khổ, khẽ gật đầu:

“Chỉ cần là điều Tiểu Ý muốn làm, Thái tử ca ca đều ủng hộ.”

Ta vẫn mỉm cười nhìn Thái tử:

“Thái tử ca ca, Hoàng hậu nương nương đặt nhiều kỳ vọng vào huynh, sau này huynh nhất định phải làm một Hoàng đế tốt nhé.”

“Tiểu Ý sẽ mãi mãi ghi nhớ huynh. Thanh sơn không đổi, lục thủy trường lưu, Thái tử ca ca, chúng ta hẹn ngày tái ngộ.”

Ta vẫy tay chào Thái tử lần cuối, Hiên Viên Minh khẽ quất roi, xe ngựa dần đi xa.

Thái tử ca ca cưỡi ngựa, đứng lặng yên tại chỗ.

Ta không thấy rõ biểu cảm của huynh ấy, chỉ thấy bóng dáng huynh ấy từng chút từng chút nhỏ dần, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt ta.