Nói rồi, nàng nhìn tiểu thái giám đang quỳ dưới đất, dịu dàng nói:
“Ngươi đi một lần nữa đến trang viên, nói với nàng rằng ta và Điện hạ không giận nàng nữa, khuyên nhủ nàng đừng giận dỗi, trở về Đông cung đi.”
Nghe xong, sắc mặt Thái tử lập tức trở nên u ám. Ngài lạnh lùng cười một tiếng:
“Nàng làm tổn thương người khác, lại còn dám giận dỗi? Xem ra là ta đã quá nuông chiều nàng rồi!”
“Không cần đón nàng nữa, ngươi hãy đến trang viên, nói rằng để nàng ở lại đó mà trồng trọt đi, khi nào biết lỗi thì quay về!”
10
Tiểu thái giám cúi đầu thấp hơn. Hắn quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy, không nói một lời.
Thái tử trầm mặt, nhìn xuống tiểu thái giám, tức giận mắng:
“Còn đờ ra làm gì, mau cút đi!”
Lúc này tiểu thái giám mới có động tĩnh. Hắn đập đầu mạnh hơn, giọng nói đã run rẩy dữ dội:
“Điện hạ thứ tội, nô tài… đến trang viên… không… không thấy Tiểu Quận chúa…”
Sắc mặt Thái tử càng tối sầm lại, khó chịu nói:
“Sao? Không những không chịu nhận lỗi, mà còn không muốn gặp ngươi?”
Thái tử tức giận đập mạnh xuống bàn:
“Đúng là quá quắt, lần này ta sẽ không dung thứ, phải cho nàng một bài học đích đáng!”
Tiểu thái giám tiếp tục dập đầu mạnh hơn:
“Điện… Điện hạ, là phòng chứa củi nơi giam Tiểu Quận chúa đã bốc cháy, cháy rụi hết rồi. Đêm ấy nàng bị khóa bên trong, đã… đã bị thiêu chết rồi…”
11
Sắc mặt Thái tử bỗng chốc thay đổi. Ngài bước lên vài bước, giọng run rẩy hỏi:
“Ngươi nói bậy bạ gì thế?”
Nhưng rất nhanh, giọng ngài lại trở nên bình tĩnh, trầm xuống:
“Là nàng sai ngươi nói vậy với ta sao? Hừ, không ngờ một kẻ ngốc như nàng cũng biết bịa chuyện để chọc giận ta! Được rồi, đưa nàng về đi, ta sẽ không trách nàng nữa.”
Tiểu thái giám sợ hãi dập đầu liên tục:
“Điện hạ, nô tài không dám nói dối, đây là nô tài tận mắt chứng kiến!”
Thái tử nắm chặt cạnh bàn, sức mạnh đến mức tay ngài bấu gãy cả góc bàn. Máu từ tay ngài rỉ ra, nhưng ngài hoàn toàn không nhận thức được.
Tiểu thái giám sợ hãi đến tái mặt:
“Điện hạ, xin nguôi giận, xin nguôi giận!”
Ngài đột ngột đứng lên:
“Người đâu, chuẩn bị ngựa cho ta! Nàng chắc chắn đang giận ta nên cố tình phóng hỏa dọa ta mà thôi.”
“Nàng nhất định đã chạy ra ngoài rồi, chắc chắn không sao cả. Đợi khi ta tìm thấy nàng, nhất định phải dạy dỗ cho nàng một trận! Quả thật là càng ngày càng ngang ngược!”
Thái tử không kịp thay y phục, bước nhanh ra ngoài.
Ngài đi quá gấp, không để ý bậc cửa nên suýt thì ngã nhào xuống đất. Tiểu thái giám vội vàng đỡ, mới phát hiện sắc mặt Thái tử trắng bệch như người mất hồn.
Cuối cùng Thái tử cũng đến trang viên.
Ngài loạng choạng tiến đến phòng củi thì thấy, quả thật chỉ còn là đống tro tàn.
Sau đó, ngài lệnh cho người áp giải hai bà gác cổng lên, quất cho mỗi người một trận đòn. Hai lão bà khóc lóc cầu xin tha mạng, không dám giấu giếm thêm nữa liền khai toàn bộ sự thật.
Lúc này, Thái tử mới biết, thì ra, Tiểu Quận chúa Trình Ý…
Trong phòng chứa củi, nàng đã đói nhiều ngày, ngay cả ngày hôm ấy khi ngọn lửa bùng lên, nàng cũng là trong tình trạng bụng rỗng.
Nàng từng yếu ớt cầu xin một bữa ăn, nhưng bọn họ không cho nàng.
Nàng cũng từng ấm ức hỏi rằng, bao giờ Thái tử ca ca sẽ đến đón nàng.
Khi ấy, nàng có lẽ là đói đến mức chẳng còn sức mà trốn chạy, chỉ còn biết run rẩy ngồi co ro trong phòng chứa củi, nghĩ rằng vì sao Thái tử ca ca vẫn chưa đến đón nàng.
Thái tử nghĩ đến đó, ngực như bị đè nén đến khó thở, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Tiểu thái giám sợ hãi, vội vã chạy đến đỡ ngài:
“Điện hạ, xin giữ gìn long thể!”
Thái tử ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu:
“Đem hai người đó ra, loạn côn đánh chết cho ta!”
Hai lão bà khóc lóc cầu xin tha mạng:
“Điện hạ thứ tội! Chúng nô tì không tìm thấy thi thể của Tiểu Quận chúa. Nàng… nàng có thể còn sống, xin Điện hạ tha mạng!”
Thái tử đột ngột ngẩng đầu lên, khẽ lẩm bẩm:
“Tiểu Ý chưa chết… đúng rồi, Tiểu Ý chắc chắn chưa chết. Nàng sẽ không nỡ bỏ ta mà ra đi như vậy.”
Ngài nhìn sang thị vệ bên cạnh, ra lệnh:
“Bất kể ra sao, dù phải đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm bằng được Tiểu Quận chúa!”
Nói xong, ngài lạnh lùng chỉ tay vào hai lão bà đang gào khóc cầu xin, khuôn mặt băng lãnh:
“Dù Tiểu Ý còn sống, chỉ riêng việc các ngươi dám để nàng đói khát, đã là tội không thể dung thứ, đánh chết ngay lập tức.”
12
Bên ngoài truyền đến những âm thanh ồn ào náo động.
Ta sợ hãi, khẽ chớp mắt. Rất nhanh, ca ca quay lại. Huynh ấy đóng cửa rồi bước tới xoa đầu ta.
“Ca ca, bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Trên mặt huynh ấy thoáng hiện nét giễu cợt:
“Không có gì đâu, ngủ đi.”
Bên ngoài náo loạn không ngừng, khiến ta chẳng thể nào ngủ được. Hơn nữa, ta còn nhớ chuyện muốn làm thê tử của ca ca.
Ta phồng má lên, nhìn chằm chằm vào bộ y phục kín đáo mà huynh ấy đang mặc, có chút không hài lòng.
Ta kéo chăn ra, ngồi trên giường với chiếc yếm đỏ, rồi vươn tay định kéo thắt lưng của huynh ấy.
Ca ca nắm chặt tay ta, giọng khàn đi hỏi:
“Tiểu Ý, muội đang làm gì vậy?”
Ta ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh nhìn huynh ấy:
“Tiểu Ý muốn làm thê tử của ca ca.”
Bàn tay huynh ấy nóng bừng, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp. Nhưng không hiểu sao, huynh ấy lại sững sờ nhìn ta, dường như có chút ngẩn ngơ.
Dù ta đã tháo thắt lưng của huynh, kéo y phục của huynh ra mà huynh ấy vẫn không phát giác.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của nhiều người, kèm theo đó là một giọng nói có phần xa lạ.
“Đây là phòng của ai?”
“Bẩm Điện hạ, là phòng của phu ngựa.”
13
Người bên ngoài im lặng một lát, rồi nói:
“Đi thôi, Tiểu Ý vốn ưa sạch sẽ, sẽ không ở đây đâu.”
Tiếng bước chân dần đi xa, nhanh chóng trở lại sự tĩnh lặng. Hiên Viên Minh nắm lấy đôi tay đang nghịch ngợm của ta, nhíu mày thật chặt.
“Không được làm loạn nữa.”
Nói xong, huynh ấy nhét ta vào chăn, quấn chặt lại, rồi lại có chút keo kiệt mà chỉnh trang y phục của mình, không cho ta nhìn nữa.
Bị quấn thành một cuộn, không thể cử động, ta chỉ biết nằm trên giường nhìn huynh ấy với đôi mắt tròn xoe. Sau đó, ta mím môi, cảm thấy ấm ức, đôi mắt lại đỏ lên.
Huynh ấy thở dài, khẽ hỏi:
“Làm sao vậy?”
Ta chớp mắt, cố gắng kiềm nén nước mắt. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà để nó rơi xuống.
Huynh ấy thấy vậy thì nhíu mày, nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt ta, nói khẽ:
“Đừng khóc nữa.”
Ta ngước nhìn huynh ấy với vẻ đáng thương, hỏi nhỏ:
“Ca ca, có phải huynh không muốn cưới Tiểu Ý, không cần Tiểu Ý nữa không?”
Hiên Viên Minh lắc đầu:
“Không phải, đừng suy nghĩ lung tung.”
Ta buồn bã hỏi lại:
“Vậy huynh có chịu cưới ta làm thê tử không?”
Hiên Viên Minh ngẩn ra, trên mặt thoáng hiện sắc đỏ. Huynh ấy chỉ cúi đầu, im lặng không nói.
Ta càng thêm đau lòng:
“Ca ca có phải chê ta ngốc nên không muốn cưới ta không? Nếu huynh không muốn, Tiểu Ý sẽ không ép buộc đâu.”
Ta quay đầu đi.
Nghĩ đến việc sau này sẽ không còn ca ca bên cạnh, nước mắt ta lại rơi lộp bộp. Càng nghĩ càng thấy tủi thân, ta không kiềm được mà khóc nấc lên.
Một lát sau, Hiên Viên Minh thở dài, nói:
“Không, ta đồng ý cưới nàng.”
“Thật sao? Tiểu Ý thích ca ca nhất, vậy từ hôm nay, Tiểu Ý chính là thê tử của ca ca rồi.”
Hiên Viên Minh khẽ gật đầu, đưa tay lau nước mắt trên mặt ta.
14
Kể từ khi trở thành thê tử của Hiên Viên Minh, chúng ta mỗi đêm đều ngủ cùng một chỗ.
Nghe nói dạo gần đây, trong trang viên náo động cả lên.
Nguyên do là Tiểu Quận chúa, người vẫn thường theo bên cạnh Thái tử, đột ngột mất tích.
Thái tử ngày đêm tìm kiếm, lục tung khắp nơi trong và ngoài trang viên. Thậm chí Thái tử còn cho đào cả căn phòng chứa củi thành một cái hố sâu khổng lồ, nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của Tiểu Quận chúa.
Có người nói, Tiểu Quận chúa vốn dĩ là một kẻ ngốc, nếu nàng còn sống cũng chẳng thể chạy xa được. Tốn bao công sức tìm kiếm mà không thấy, có thể nàng đã bị thiêu chết rồi. Sở dĩ không tìm thấy xác là vì thi thể đã hóa thành tro.
Thái tử nghe những lời đồn đại ấy, liền nổi cơn thịnh nộ. Ngài sai người đánh cho những kẻ nói Tiểu Quận chúa đã chết một trận thừa sống thiếu chết.
Trong trang viên, mọi người đều kinh hoàng, chỉ trong vài ngày đã có không ít người bỏ mạng. Không ai dám bàn tán chuyện của Tiểu Quận chúa nữa.
Ta sợ bị đánh, đành thì thầm hỏi:
“Phu quân, Tiểu Quận chúa thực sự đã chết rồi sao?”
Hiên Viên Minh nhìn ta, đáp:
“Tiểu Quận chúa không chết, nàng chỉ không muốn gặp Thái tử nữa.”
Ta gật đầu:
“Vậy hẳn là hắn đã làm gì sai, khiến Tiểu Quận chúa đau lòng.”
Hiên Viên Minh khẽ đáp “Ừ”.