“Ngươi phạm tội gì mà chuẩn bị chạy trốn thế?”
Nàng tự rót cho mình một chén trà, bình thản đáp:
“Không phải. Ta bị đuổi ra khỏi phủ rồi, giờ đến tìm ngươi làm ăn.”
Ta mở to mắt nhìn nàng, vội bước tới ngồi cạnh, tò mò hỏi:
“Nói rõ xem nào?”
Qua lời nàng kể, ta mới biết, sau khi về phủ, Lưu Y Y đã hoàn toàn đảo lộn sự thật, đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Lưu Thanh Hà.
Phụ thân nàng vốn đã thiên vị, liền nghĩ ra cách bắt Lưu Y Y giả bệnh, còn Lưu Thanh Hà phải thay nàng chịu phạt.
“Giờ ta chỉ còn lại một thân một mình. Chuyện này do ngươi mà ra, theo tình theo lý, chẳng phải nên thu nhận ta sao?” Nàng chậm rãi nói, giọng điệu đầy vẻ vô tội.
Thế nhưng, rõ ràng đây là kế hoạch của nàng, và ta chẳng thấy nàng có chút gì đau khổ, ngược lại còn ung dung tự đắc, hẳn đã tính toán từ trước muốn bám vào ta.
Người phụ nữ này thật sự đáng sợ. Ta chỉ biết cười khổ, bất lực nói:
“Lưu Thanh Hà, giờ mà ta đi báo quan, liệu có kịp không?”
Nàng nhìn ta, bình thản buông một câu đủ làm nghẹn chết người:
“Ngươi quả nhiên quen biết Đại Lý Tự.”
Nhiều năm sau, ta hỏi Lưu Thanh Hà tại sao năm đó lại bày mưu rời khỏi Lưu gia, nàng đáp:
“So với làm một con chim hoàng yến trong lồng, ta thà làm một con chim tự do giữa trời đất.”
Dĩ nhiên, đó là chuyện về sau, tạm không nhắc tới.
Sau yến hội Bách Hoa, dưới sự thúc đẩy cố ý của ta, danh tiếng bội bạc của Tống Trí Viễn nhanh chóng lan rộng khắp kinh thành.
Những thư sinh và đồng liêu từng xu nịnh hắn đều quay lưng khinh miệt, xa lánh.
Còn Lưu gia, gia tộc đã đính ước với hắn, giờ đây càng thêm bối rối, cuống cuồng lo liệu.
Vốn dĩ, sau khi Lưu Thanh Hà rời phủ, hôn sự này đã có cơ hội hủy bỏ. Ai ngờ Lưu Y Y lại si mê, đòi bằng được gả cho hắn.
Điều khiến ta bất ngờ hơn, chính là sự ngu ngốc của Lưu thị lang. Thay vì khuyên răn con gái, hắn lại dám tìm cách gây sức ép lên ta!
8
Lần tiếp theo ta gặp Tống Trí Viễn, hắn tiều tụy đến mức không còn chút hào quang nào của ngày trước.
Đứng trước hắn là một người đàn ông to béo, bụng phệ, vẻ ngoài cười nói dễ gần nhưng ẩn chứa sát khí, rõ ràng là đến không có ý tốt.
Ta ngồi trong đình viện, liếc nhìn ba chiếc rương lớn lót vàng xếp hàng trước mặt, chậm rãi hỏi:
“Lưu thị lang đây là có ý gì?”
Nghe vậy, hắn phất tay, tiểu đồng bên cạnh mở nắp rương ra, bên trong toàn là vàng sáng chói, khiến người ta hoa mắt.
“Hai đứa đều còn trẻ, làm việc khó tránh khỏi bồng bột.” Hắn kéo Tống Trí Viễn đến trước, ngẩng đầu nói:
“Nay nó đã biết lỗi, nguyện hoàn trả số bạc đã tiêu gấp đôi. Mong ngươi nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ, bỏ qua ý định cáo quan. Mười năm đèn sách chẳng dễ dàng, nay nó mới chập chững bước vào quan trường, ngươi cũng không muốn hủy hoại tiền đồ của nó, đúng không?”
Ta hủy hoại tiền đồ của hắn? Nghe thật nực cười, cứ như thể ta mới là kẻ xấu xa vậy.
Ta không khỏi cảm thán, hóa ra thật sự có người có thể đảo lộn trắng đen, dùng hai chữ “tuổi trẻ” để bao biện cho đủ loại hành vi bội bạc, tham lam, đê tiện của mình. Quả là mở rộng tầm mắt.
Ta không biết Tống Trí Viễn đã hứa hẹn điều gì với Lưu gia, đến mức khiến Lưu thị lang phải hết sức giúp đỡ hắn.
Nhưng thế thì sao? Điều đó cũng không thể làm lay chuyển quyết tâm của ta: cắt đứt đường tiến thân, hủy hoại giấc mộng của hắn.
“Lưu thị lang quả thực quá coi thường ta rồi!” Ta nhàn nhạt nói. “Những đồng bạc này thực sự chẳng đáng để vào mắt ta. Ta chỉ muốn thiên hạ đều biết, một tân khoa Trạng nguyên đường đường chính chính, phía sau lại mang gương mặt thế nào! Ta cũng xin khuyên ngài một câu, chớ vì kẻ hèn mọn mà hủy hoại tiền đồ của chính mình!”
Tống Trí Viễn là kẻ không thể nhịn được lâu. Nghe vậy, hắn liền lớn tiếng:
“Nên biết khoan dung cho người khác. Ngươi đã được lợi, thì nên ngoan ngoãn cầm bạc về Tấn Dương, sao cứ phải làm loạn không dứt? Phụ mẫu ngươi độ lượng là thế, sao lại sinh ra một đứa con cố chấp như ngươi?”
Không nhắc đến cha mẹ ta thì thôi, nhắc đến càng khiến ta thêm tức giận.
“Dựa vào đâu mà ta phải khoan dung với ngươi?” Ta lạnh lùng đáp. “Ta cứ muốn thù nhỏ báo nhỏ, thù lớn trả lớn, mắt trả mắt, răng đền răng!”
Lưu thị lang nghe vậy, sắc mặt cũng không còn dễ nhìn, khoanh tay hằn học đe dọa:
“Hôm nay ta đến đây không phải để thương lượng. Ngươi nếu biết điều thì nhận số bạc này, từ nay đôi bên không ai nợ ai. Nếu ngươi không nghe lời…”
“Thì sao?” Ta nhàn nhạt hỏi.
Hắn phất tay áo, chậm rãi nói:
“Ta đường đường là Hộ bộ thị lang, muốn bảo vệ một người thì có gì khó? Chẳng qua ta không muốn làm khó một tiểu bối như ngươi mà thôi. Nghe nói Cố gia ở Tấn Dương làm ăn không tồi, nhưng về sau có còn làm được nữa hay không, thì chưa biết đâu.”
Dùng Cố gia để uy hiếp ta? Quả là trơ trẽn!
Người ta nói chốn kinh thành quan hệ chằng chịt, hôm nay quả thực được chứng kiến tận mắt.
“Đã lâu không gặp, Lưu thị lang nay thật uy phong! Không biết trước mặt bệ hạ, ngài có dám kiêu ngạo thế này không?”
Giọng nói quen thuộc ấy vang lên, ta không cần nhìn cũng biết là ai!
9
Ta mừng rỡ nhấc váy chạy tới, ôm lấy vai người vừa đến, cười nói:
“Cha, sao cha lại đến đây?”
“Đương nhiên là đến để ủng hộ con gái yêu của ta!” Ông cưng chiều véo nhẹ mũi ta.
Ta nhớ lại lời cha vừa nói, cảm thấy dường như ông và Lưu thị lang đã quen biết từ lâu.
Còn chưa kịp hỏi, đã thấy Lưu thị lang vội vàng bước tới, dáng vẻ kiêu căng ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ dạng khúm núm:
“Thượng thư đại nhân, hạ quan thật sự có mắt không tròng, không biết Cố tiểu thư là lệnh ái. Hạ quan đã sai, mong đại nhân nể tình xưa mà tha lỗi cho.”
Lời vừa dứt, Tống Trí Viễn kinh ngạc trừng mắt nhìn, còn ta cũng sững sờ không nói nên lời.
Chẳng phải cha ta là con rể nhà họ Cố hay sao?
Theo lời ông ngoại, năm xưa cha ta theo đuổi mẹ đến Tấn Dương, khi đó nghèo đến mức không một xu dính túi. Nếu không phải đồng ý ở rể, ông ngoại ta chắc chắn sẽ không gả mẹ cho ông.
Sao hôm nay lại hóa thành Thượng thư đại nhân trong lời của Lưu thị lang?
“Chuyện của con, lát nữa cha sẽ giải thích.” Cha ta gạt Lưu thị lang sang một bên, bước đến trước mặt Tống Trí Viễn, lắc đầu thất vọng nói:
“Ta từng nghĩ ngươi là người có chí hướng, không ngờ lại nhìn lầm. Với tính cách như vậy, dù tài năng đến đâu, ngươi cũng không thể trở thành một vị quan thanh liêm. Tốt nhất hãy sớm từ bỏ vọng tưởng, may ra còn có thể kéo ngươi về chính đạo.”
Lời vừa dứt, một nhóm người từ cổng hoa phía tây bước ra, liên tục gật đầu đồng tình, sau đó lên tiếng chỉ trích Tống Trí Viễn và Lưu thị lang.
Hóa ra, hôm nay Chữ Du mượn sân viện phía tây với phong cảnh hữu tình của ta để tổ chức một buổi tụ họp văn nhân.
Nhìn tình cảnh này, rõ ràng những gì xảy ra ở tiền viện đều đã lọt vào mắt họ.
Ta quay lại, thấy Chữ Du nháy mắt với mình, lập tức hiểu rằng sự xuất hiện của họ là do hắn sắp xếp.
Lời nói từ miệng các thanh lưu danh sĩ đáng giá hơn nhiều so với lời đồn ngoài phố chợ.
Hôm nay Lưu thị lang và Tống Trí Viễn đúng là “mất cả chì lẫn chài,” khi rời đi trông chẳng khác gì chó nhà có tang.
Còn cha ta, dưới sự “tra khảo” của ta, cuối cùng cũng thành thật kể lại toàn bộ sự việc.
Hóa ra năm xưa cha ta từng giữ chức tại Hộ bộ, nhưng vì muốn cưới mẹ ta, người khi đó ở tận Tấn Dương, nên đã quyết định từ quan, sau đó với thân phận bạch đinh mà ở rể nhà họ Cố.
Nhưng điều khiến ta bất ngờ hơn cả, chính là lễ vật tân hôn mà bệ hạ ban cho ông lại là một thánh chỉ bổ nhiệm làm Hộ bộ Thượng thư. Bệ hạ còn nói, nếu cha ta thay đổi ý định, bất cứ lúc nào cũng có thể hồi kinh nhậm chức.
Cha ta kể rằng, sau khi đọc được thư ta để lại, ông lo ta ở kinh thành sẽ bị người ta ức hiếp, liền cùng mẹ tức tốc lên đường đến giúp đỡ.
Ta kéo nhẹ khóe môi, hỏi đầy ngờ vực:
“Cha chắc là ‘tức tốc’ đấy chứ?”
Chỉ thấy cha ta gãi đầu, ánh mắt lảng tránh, đáp lí nhí:
“Ờ… Ừm… Cha với mẹ con cũng hiếm khi ra ngoài, nên có tiện đường ngắm hoa, thưởng cảnh đôi chút… chắc cũng không trễ lắm đâu… nhỉ?”
Ta ôm ngực thở dài, tự an ủi mình: “Đừng buồn, chuyện này cũng phải quen dần thôi.“
Sau đó, ta hỏi ông mẹ đâu, sao không cùng đi tìm ta.
Cha ta nhấp một ngụm trà, hờ hững đáp:
“Mẹ con ấy à, bà ấy đi tìm Trưởng Công chúa Chiêu Dương rồi. Hai người họ lâu ngày không gặp, chắc có nhiều chuyện để nói. Có khi tối nay còn ở lại phủ Công chúa nữa ấy chứ.”
Lời vừa dứt, trong đầu ta như có tiếng sấm “rầm rầm,” cả người choáng váng.
Cha ta là Hộ bộ Thượng thư, mẹ ta là bạn thân của Trưởng Công chúa, vậy còn ta?
Ta là kẻ chẳng biết gì về thân thế của mình sao?
Thôi vậy, đây là chuyện của thế hệ trước, biết hay không cũng chẳng quan trọng, chẳng thay đổi được việc ta muốn làm.
Ta đã trình đơn kiện lên Đại Lý Tự. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là buổi xét xử ba ngày sau.
10
Những ngày gần đây, chuyện giữa ta và Tống Trí Viễn đã truyền khắp dân gian, làm kinh động đến cả bệ hạ.
Ngày xét xử, ngoài Kỷ Cảnh Lan làm chủ thẩm, còn có cả Đại Lý Tự khanh và Thị lang bộ Hình đến dự thính.
Không xa đó, có không ít bách tính đứng xem, trong đó không thiếu những người có danh vọng, tất cả đều chờ xem kết cục ra sao.
Vừa nhìn thấy ta, Tống Trí Viễn lập tức lộ ra vẻ mặt hung ác, giọng gằn đầy căm phẫn:
“Cố Duệ Hi, vốn dĩ chúng ta có thể là vợ chồng. Nếu không phải nhà họ Cố các người cố tình giấu giếm thân phận, sao ta và ngươi lại đến mức này? Ngươi còn mặt mũi nào nói ta bội tín bội nghĩa?”