4
Ta nằm trên chiếc ghế mây trong viện, nhặt một quả nho đưa lên miệng, bên cạnh là Thư Ảnh đang phe phẩy quạt cho ta.
Nàng không kìm được mà nói: “Tiểu thư, hai ngày nữa là Lâm phủ sẽ đến dạm hỏi rồi, người thực sự…”
Nàng nói lấp lửng, ta liếc nhìn nàng: “Thực sự cái gì?”
“Thực sự muốn gả cho Lâm công tử sao?” Nàng ấp úng nói, “Còn Lục hoàng tử thì…”
Ta chống đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Thư Ảnh, ngươi đã ở bên ta mười ba năm rồi nhỉ.”
“Ta còn nhớ lúc ngươi mới đến, người nhỏ như củ cải.”
Lúc ta vô tình xuyên đến đây, mở mắt ra, người đầu tiên ta thấy chính là nàng. Cô bé nhỏ xíu, ngồi bên giường ta khóc lóc thảm thiết, lẩm bẩm muốn chết cùng ta.
“Thư Ảnh, ta thật sự coi ngươi như muội muội.”
“Ta cũng biết ngươi có tình ý với Lục hoàng tử.”
“Tiểu thư!” Thư Ảnh đột nhiên quỳ sụp xuống, mắt tràn đầy lo lắng, “Nô tỳ, nô tỳ không có.”
Ta đỡ nàng dậy: “Yêu thích một người không có gì là xấu hổ, cũng không cần phải che giấu.”
Ta nhẹ nhàng nói: “Thư Ảnh, chỉ là ngươi xem, ta đã ở bên hắn mười năm nhưng cuối cùng vẫn tay trắng. Cho dù ngươi có dốc hết sức để đến gần hắn, ngươi sẽ được gì?”
Ta vuốt mái tóc bên thái dương của Thư Ảnh, dùng khăn tay lau những giọt nước mắt bên khóe mắt nàng.
Giọng ta nhẹ nhàng như gió thoảng: “Những kẻ quyền cao chức trọng đều không có trái tim. Người yêu họ quá nhiều, kẻ dùng trăm phương ngàn kế để chen chân vào lòng họ cũng quá nhiều. Thứ mà chúng ta phải dốc sức trao đi, trong mắt họ chỉ là trò chơi qua đường.”
“Thư Ảnh, ta muốn gả ngươi cho một người thật lòng, sống cuộc đời bình an, chứ không muốn ngươi nhảy vào vũng bùn hoàng cung đó.”
Ta lau nước mắt cho nàng: “Tuy nhiên, nếu ngươi nhất quyết muốn vậy, cũng được.”
Ta nâng mặt nàng lên, ngón tay nhẹ chạm vào trán nàng: “Ta coi ngươi như muội muội, ngươi muốn gì, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp ngươi.”
Thư Ảnh khóc dữ dội hơn, dập đầu liên tục dưới chân ta, trán nàng đầy bụi đất.
Nàng nói rằng nàng nguyện ý hầu hạ ta suốt đời.
“Đối với nô tỳ, Lục hoàng tử là thần tiên, nô tỳ chưa từng dám mơ tưởng đến.”
Thần tiên ư?
Ta nâng Thư Ảnh dậy, không kìm được bật cười lạnh: “Ban đầu hắn sống còn không bằng lợn chó, sao có thể gọi là thần tiên?”
Chẳng qua là khoác lên bộ dạng người tử tế đã lâu, nên tự cho mình là thế.
Thật buồn cười.
5
Chu Thương.
Chữ “Thương”, dùng để chỉ những người chết yểu khi chưa trưởng thành.
Một vị hoàng tử được đặt tên là “Thương”, đủ để thấy hắn bị hoàng đế ghét bỏ đến mức nào.
Khi ta mới xuyên đến đây, Chu Thương vẫn còn ở trong lãnh cung.
Ta cẩn thận nhấc y phục bước vào, tìm rất lâu mới thấy hắn ta nằm yếu ớt trên đám cỏ dại, sắc mặt tím tái, rõ ràng là sắp chết đến nơi.
Ta cho hắn ta ăn một ít bánh hoa quế.
Bánh hoa quế gói trong khăn tay đã bị đè nát vụn, ý chí sinh tồn khiến Chu Thương ngấu nghiến ăn hết, còn liếm sạch chiếc khăn tay, sợ bỏ sót một mẩu vụn nào.
Trong mắt hắn ta không có chút tia sáng nào, dù mở mắt nhìn ta cũng chỉ thoáng qua, sau đó lại quay đầu đi.
Hắn ta hỏi: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”
Ta nhướng mày đáp: “Nếu là thuốc độc, lục hoàng tử có thể làm gì ta đây?”
Hắn ta tất nhiên không thể làm gì ta.
Một hoàng tử bị hoàng đế bỏ rơi trong lãnh cung, sống còn không bằng con chó mà quý phi nuôi.
Thần sắc hắn ta lại u ám, vẻ chờ chết tái hiện trên khuôn mặt, ta vỗ nhẹ lên má hắn ta: “Yên tâm, ngươi chưa chết được đâu.”
Ta tháo túi tiền bên hông xuống, ném trước mặt hắn ta, chỉ vào trán hắn ta: “Chu Thương, lần sau ta vào cung sẽ là vào dịp Trung Thu, ngươi đừng có chết ở đây đấy.”
Hắn ta mở mắt, ánh mắt đầy cảnh giác và nghi ngờ, giọng khàn khàn hỏi: “Ngươi có mục đích gì?”
Một đứa trẻ chín tuổi thì có thể có mục đích gì?
Ta bóp nhẹ má hắn ta, giả bộ vô tội: “Thấy ca ca đẹp trai thôi! Nếu chết thì tiếc quá.”
Chu Thương quay mặt đi đầy chán ghét.
Ta cúi người nhặt túi tiền, nhét vào lòng hắn ta, rồi vẫy tay nói: “Ta đi đây, ngươi đừng chết, đại trượng phu phải chết cho đáng, chết ở lãnh cung thì uổng lắm.”
Nói xong, ta liền chuồn mất.
Lần gặp lại hắn ta là vào dịp Trung Thu.
Ta lén lút chạy vào lãnh cung, vừa vào đã thấy nơi đây sạch sẽ hơn nhiều, Chu Thương đang ngồi yên tĩnh trên chiếc chiếu rơm, trầm tư luyện tập thiền định.
Ta chọc chọc vào vai hắn ta, hỏi: “Ngươi có muốn ra ngoài không?”
Chu Thương lập tức mở mắt, trong mắt lóe lên sát khí.
Ta giả vờ không thấy, ngồi xuống bắt chước hắn khoanh chân: “Cửu Hoàng tử vừa qua đời vì tai nạn ngã ngựa, Lương phi đang cuống cuồng tìm con nuôi để tranh ngôi, ngươi chắc chắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này chứ?”
Hàng mi của Chu Thương khẽ động: “Dựa vào đâu ta phải tin ngươi?”
Ta cười nhẹ: “Chỉ dựa vào việc ngươi không còn lựa chọn nào khác, Chu Thương.”
“Thân mẫu của Lương phi thế lực hùng mạnh, ngoài bà ta ra, ngươi nghĩ còn ai dám mạo hiểm sự không hài lòng của hoàng đế mà nhận ngươi ra khỏi lãnh cung?”
Ta chọc nhẹ vào ngực hắn ta: “Chu Thương, nắm bắt cơ hội đi. Đây là cơ hội cuối cùng để ngươi thoát ra khỏi lãnh cung với đầy đủ chân tay.”
“Chứ không phải để bị đánh như một con chó, mất một cánh tay, nằm phun máu đầy đất, đợi đến khi ai đó vào cung thương hại ngươi, xin thái hậu thì mới may ra khôi phục danh phận hoàng tử.”
Ta đứng dậy phủi bụi, chuẩn bị rời đi, giọng nói điềm tĩnh của Chu Thương vang lên: “Ngươi muốn gì?”
Ta quay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn lại lặp lại một lần nữa: “Ngươi giúp ta vì điều gì?”
Ta nhún vai: “Có lẽ vì ta thấy ngươi sau này sẽ có thành tựu, muốn sớm tìm một chỗ dựa.”
“Chu Thương, ta không làm ăn lỗ vốn.”
“Về sau, ngươi phải thành công hiển hách cho ta thấy.”
6
Sau đó, hắn ta thực sự đã thành công hiển hách.
Lương phi rất hài lòng với đứa con nuôi này, nâng đỡ hắn ta không chút do dự, cộng thêm việc hắn ta ngấm ngầm tính toán sắp đặt, giờ đây chỉ còn hắn ta và Tam hoàng tử do quý phi sinh là hai người có khả năng kế thừa ngai vàng.
Hắn ta sẽ trở thành hoàng đế cuối cùng, nhưng lại để trống hậu cung cho Tiêu Lục Dao, sống một đời đau khổ, cô độc đến cuối đời.
Lễ hạ sính của Lâm gia vô cùng lớn.
Thư Ảnh vui sướng chạy qua lại giữa tiền viện và hậu viện, miệng nhét đầy các loại bánh ngọt, lẩm bẩm vừa ăn vừa kể lại khung cảnh tưng bừng ấy.
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng lau đi mẩu vụn bánh bên khóe miệng nàng:
“Ăn từ từ thôi, không ai tranh với ngươi đâu.”
Thư Ảnh khó nhọc nuốt xuống, gương mặt hớn hở nói:
“Tiểu thư, Lâm lang quân còn hứa trước mặt mọi người, nói rằng sau này sẽ không nạp thiếp, cả đời chỉ có một mình tiểu thư.”