Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRÂM CÀI HOA ĐÀO Chương 1 TRÂM CÀI HOA ĐÀO

Chương 1 TRÂM CÀI HOA ĐÀO

2:36 chiều – 01/10/2024

Ta đã bỏ ra mười năm để chinh phục nam phụ si tình, nhưng cuối cùng vẫn không bằng một câu “Ta đã trở về” của nữ chính với đôi mắt ngấn lệ.

Ta đứng sau, khép chặt tay áo, nhìn hai người họ ôm nhau, chợt cảm thấy mười năm qua chỉ là một trò cười.

1
Khi hệ thống gửi ta vào đây để chinh phục nam phụ si tình, nguyên chủ khi đó chỉ vừa tròn chín tuổi.

Nàng là đích nữ của Hộ bộ Thượng thư phủ, trong phủ do kế mẫu quản lý, không cao quý nhưng cũng chẳng phải bị đối xử tệ, nói không được sủng ái cũng không bị ngược đãi.

Giống như cách mà ta ở bên cạnh Chu Thương suốt mười năm ấy.

Không có chỗ nào trong lòng hắn ta dành riêng cho ta, nhưng vì mặt mũi, hắn ta cũng phải đối đãi vài lời.

Nếu ta thất bại trong việc chinh phục hắn ta, đời này ta sẽ mãi ở lại đây.

Thực ra, như thế cũng chẳng sao.

Ta nghĩ thoáng rồi.

Dù gì cũng là một đời, ở đâu chẳng phải sống.

2
Ngày ấy, sau khi từ phủ Lục hoàng tử trở về, ta ốm một trận thập tử nhất sinh, tỉnh lại liền chủ động đi tìm phụ thân.

Ta muốn ông ấy ấy định hôn sự cho ta.

“Gia Nhi, con nghĩ thông rồi?” Phụ thân trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, “Định hôn sự là chuyện lớn, nếu con muốn dùng cách này để gây mâu thuẫn với Lục hoàng tử thì không cần.”

Ta quỳ xuống dập đầu: “Nữ nhi đã mười chín, chẳng lẽ cả đời không xuất giá?

“Lục hoàng tử không phải lương duyên, nữ nhi đã nghĩ thông rồi.”

3
Ta xuất nhập phủ Lục hoàng tử đã nhiều năm, thanh danh đã tổn thất, nhưng dù gì phụ thân cũng là Hộ bộ Thượng thư, mẫu gia là Phò quốc công phủ, các gia tộc lớn không màng đến ta, nhưng thấp hôn thì vẫn có thể lựa chọn.

Phụ thân chọn cho ta đích thứ tử của Trung dũng Bá tước phủ, tên là Lâm Vũ Khôn.

“Vũ Khôn”…

Nghe tên này, ta thầm nhẩm trong lòng, cảm thấy có chút thú vị.

“Vũ” là đức tài vẹn toàn, có nghĩa rằng người đó sẽ có thành tựu lớn.

“Khôn” là đại khí và vững chắc, biểu trưng cho mặt đất dày vững như núi.

Một cái tên hào hùng và mạnh mẽ như thế, không biết là người như thế nào mới có thể xứng đáng với cái tên ấy.

Kế mẫu và Bá tước phu nhân hẹn nhau vào ngày ba tháng sau, tại Hoàng thành tự ngoài thành, nhân tiện thưởng hoa đào.

Ta vẫn lười nhác ở trong viện, không để ý đến việc đào đã nở rộ, những nụ hoa đong đưa nặng trĩu trên cành, nhìn mà thấy mong chờ.

Ngoại hình của Lâm Vũ Khôn lại ngoài sức tưởng tượng của ta.

Ban đầu ta nghĩ phải là một hán tử cao tám thước mới áp được cái tên này, ai ngờ hắn lại đứng dưới cây đào, dáng người mảnh khảnh, miệng cười nhẹ nhàng, tay phe phẩy chiếc quạt gấp.

Gió ấm lướt qua những cánh hoa đào, vờn qua mái tóc hắn, mang theo một làn ánh sáng, quả thật có vài phần phong lưu tài tử.

“Tiểu thư thật đã để tiểu lang chờ lâu.”

Hắn dường như trách móc, lại như giận dỗi, “Ta còn tưởng cô nương không hài lòng mà quay đi rồi.”

Ta không kìm được, mỉm cười nhẹ.

Chúng ta cùng vui chơi dưới cây đào một lúc, ta cho lui tỳ nữ bên cạnh, Lâm Vũ Khôn cũng làm tương tự, gấp quạt lại đặt vào tay, im lặng chờ xem ta sẽ nói gì.

“Ta nghĩ, lang quân cũng biết ta có chút dây dưa với Lục hoàng tử.”

Ta bình thản nói, “Nếu lang quân để bụng, sau này vì chuyện này mà sinh ra mâu thuẫn, thì hôn sự này chẳng phải lương duyên.”

Lâm Vũ Khôn im lặng một lúc lâu, đầu quạt chạm nhẹ vào trán ta.

Giọng hắn có chút trầm xuống: “Vậy tiểu thư có biết, ta là đích thứ tử, không thể thừa kế tước vị, cũng không có bản lĩnh đỗ đạt chốn quan trường.

“Chí cả đời này chỉ là dạo chơi sông núi, tận hưởng cảnh đẹp giang sơn, còn muốn hỏi cô nương, có chịu nổi việc phu quân nửa tháng không về vì mải vui chơi?”

Ta không nhịn được mà cau mày hỏi: “Tại sao phải nửa tháng không về? Ta không thể đi cùng ngươi sao?”

Lâm Vũ Khôn dường như ngạc nhiên, rồi bật cười: “Xem ra tiểu thư không cho rằng dạo chơi sông núi là phóng đãng bỏ bê chính sự.

“Đời người, nếu không hưởng thụ được những điều tốt đẹp thì chẳng phải là sống uổng.”

Ta cười đáp: “Chốn quan trường mưu mô cũng là tài năng, nhưng ghi chép sông núi, thưởng ngoạn cảnh đẹp nhân gian cũng là việc thú vị, công tử không cần tự ti.”

Ta mím môi: “Huống chi, từ khi sinh ra ta chưa từng rời kinh thành, nếu có thể ra ngoài ngắm nhìn, thì đó cũng là niềm vui.”

Nụ cười của Lâm Vũ Khôn càng thêm ôn nhu.

Hắn rút từ tay áo ra một cây trâm gỗ đưa đến trước mặt ta:

“Đây là món đồ ta tự tay làm khi mới học nghề mộc, tuy thô sơ nhưng chứa đựng một tấm chân tình. Ta định tặng cho người quan trọng nhất.”

Giọng nói của hắn không hiểu sao lại có chút run rẩy, như thể đang vô cùng căng thẳng:

“Không biết nàng có sẵn lòng nhận lấy không?”

Chiếc trâm gỗ có hình đầu hoa sen, trên đó gắn một viên ngọc trai sáng lấp lánh, trông thật đẹp mắt.

Ta cười nói: “Sao ngươi không tự tay cài lên cho ta?”

Nụ cười của Lâm Vũ Khôn càng thêm rạng rỡ, hắn nâng tay, nhẹ nhàng cài trâm vào búi tóc của ta, ta khẽ lắc đầu, tua rua trên trâm phát ra âm thanh khe khẽ.

“Cố tiểu thư?”

Một giọng nói đầy nghi hoặc vang lên từ phía sau, thân thể ta cứng đờ trong chốc lát, sau đó hít sâu một hơi.

Nữ chính, Tiêu Lục Dao.

Ta quay đầu lại, vừa kịp bắt gặp Chu Thương đang nắm chặt ống tay áo, đứng sau Tiêu Lục Dao, ánh mắt tối sầm, không thể đoán được cảm xúc.

Ta cúi người hành lễ với Chu Thương: “Thỉnh an Lục hoàng tử.”

Tiêu Lục Dao cười nói: “Cố tiểu thư sắp thành thân rồi sao? Nhớ gửi cho ta một tấm thiệp mời nhé.”

Nàng ấy cũng cảm nhận được bầu không khí có chút không ổn, vội vàng kéo tay áo Chu Thương, định rời đi.

Khi Chu Thương bước qua ta, hắn ta liếc nhìn ta một cái, cười nhạt để lại một câu: “Thì ra tình cảm của Cố tiểu thư dễ phai nhạt như vậy.”

Lâm Vũ Khôn lập tức cau mày, định lên tiếng vì ta nhưng ta đã kéo tay hắn lại, cúi đầu, khẽ lắc đầu ra hiệu.

Chu Thương sẽ là hoàng đế tương lai, ta không muốn Lâm Vũ Khôn dính líu đến hắn ta, ta cũng không muốn có bất kỳ dây dưa nào với hắn ta nữa.