7
Tay ta khựng lại.
Thư Ảnh vẫn tiếp tục nói:
“Hắn nói ba năm trước đã nhất kiến chung tình với tiểu thư, lúc đó tiểu thư ở Như Ý Phường phát thệ đầy dũng khí, hắn kính phục từ tận đáy lòng, quyết tâm trọn đời bảo vệ, che chở cho tiểu thư.”
Ba năm trước?
Như Ý Phường?
Ta hơi mơ hồ.
Khi ấy ta đi đến Như Ý Phường chọn trang sức, đúng lúc gặp tiểu thư của phủ Trần Quốc Công. Nàng ta kiêu ngạo chắn trước mặt ta, cười khinh bỉ:
“Cố Kỳ Gia, ngươi cũng không nhìn lại xem mình là ai, ngày ngày theo đuôi biểu ca, ngươi có biết xấu hổ không!
“Ngươi tưởng biểu ca sẽ cưới ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, cô cô ta gần đây đang định chọn thiếp cho biểu ca, chưa từng nghĩ tới ngươi. Loại nữ tử không biết giữ đạo đức như ngươi, đúng là nên bị dìm lồng heo!”
Ta giận đến cười: “Ta tất nhiên sẽ không làm thiếp, kẻ nào muốn ta làm thiếp mới là kẻ mù quáng!
“Và, cái kẻ gọi là thiếp đó, tuyệt đối không bước vào cửa Lục Hoàng tử phủ. Cả đời này ta chỉ có một phu quân, mà phu quân ta cũng chỉ có một mình ta! Đã bị ta để mắt tới, thì chỉ có thể thuộc về ta!”
Ta nghiến răng rời khỏi Như Ý Phường.
Dẫu lời ta nói được truyền đi khắp nơi, dù ta đã làm ầm ĩ bao lần trước mặt Chu Thương, thậm chí cầm dao đe dọa đến mạng sống, nhưng thiếp thất mà Lương phi chọn vẫn hiên ngang bước vào cửa Lục Hoàng tử phủ.
Thời gian đó, kinh thành náo loạn khắp nơi, cười nhạo ta không biết bao nhiêu người, ta thu mình trong viện, không dám bước ra ngoài dự tiệc, ngồi trong xe ngựa cũng thấp thỏm lo sợ có ai ném trứng thối vào ta.
Cũng từ lúc đó, tính cách vốn hăng hái của ta dần dần mờ nhạt, trở nên tê liệt và ủ rũ.
Không ngờ… Lâm Vũ Khôn lại nhớ rõ.
Lòng ta đột nhiên dâng lên một cảm giác chua xót, vừa đau vừa nghẹn, không biết phải nói gì.
Lần đầu tiên trong đời, ta cảm nhận được rằng mình đang được trân trọng.
“Tiểu thư, tiểu thư!” Giọng Thư Ảnh có chút hoảng loạn, nàng cuống cuồng giúp ta lau đi nước mắt, “Tiểu thư, người đừng khóc! Có gì không ổn sao?”
“Không.” Ta nắm lấy tay Thư Ảnh, nghẹn ngào lắc đầu, “Thư Ảnh, ta rất vui.”
Vui đến nỗi phải khóc.
Ta siết chặt cổ tay Thư Ảnh: “Ngươi gọi Lâm lang quân đến đình Vọng Tâm trong hoa viên, nói ta muốn gặp hắn.”
Trong đình Vọng Tâm,
Ta sờ sờ đôi mắt đang đỏ hoe, bỗng nhiên cảm thấy không biết làm gì mới phải.
Cảm xúc cảm động nhất thời tan biến, giờ đây ta lại ngồi không yên, thậm chí còn muốn gọi Thư Ảnh quay lại.
Lâm Vũ Khôn bước tới, bước chân vội vã.
Trong tay hắn vẫn cầm cây quạt, nhưng trên mặt lại mang vài phần lo lắng: “Tiểu thư gọi ta, không biết có chuyện gì chăng?”
Ta vân vê thành tách trà trong tay, khẽ nói: “Nghe nói lang quân đã hứa trước mặt phụ thân ta là sẽ không bao giờ nạp thiếp?”
Lâm Vũ Khôn ngây người, sau đó mở quạt, mỉm cười đáp: “Tiểu thư hà tất phải ngạc nhiên, đã cưới tiểu thư, tất nhiên phải theo ý nguyện của tiểu thư mà hành xử.”
Giọng nói của hắn ấm áp đến mức gần như mê hoặc: “Huống hồ, đi du ngoạn sơn thủy, có tiểu thư đi cùng đã là đủ đầy rồi.”
Mặt ta lập tức đỏ bừng, vội quay đầu tránh nhìn hắn.
Cảm thấy cổ họng khô khốc, ta nuốt nước bọt, ấp úng nói: “Đa tạ, đa tạ lang quân thấu hiểu.”
Lâm Vũ Khôn khẽ vuốt tóc mai ta, nơi cài cây trâm gỗ hoa sen mà hắn đã tặng.
Hắn hỏi: “Tiểu thư có thích không?”
Ta khẽ gật đầu.
“Vậy ta mỗi ngày đều tặng tiểu thư một cây trâm được không?” Hắn nở nụ cười dịu dàng, trông như thể mọi sự an yên của thời gian hiện diện nơi hắn. “Nương tử vui, Lâm mỗ cũng cam lòng.”
Ta hít một hơi thật sâu.
Nương tử… nương tử…
Ý nghĩ bay xa, mặt ta đỏ bừng, vội vàng lùi lại một bước, che mặt rồi chạy đi mất.
9
Về đến trong viện, còn chưa kịp uống vài ngụm nước để bình ổn tâm trạng, thì đã bị một người mạnh mẽ nắm chặt cổ tay.
Ta hoảng sợ, vội vàng đá về phía trước, người đứng trước mặt hừ một tiếng, dường như tức giận cực độ: “Cố Kỳ Gia!”
Là Chu Thương.
Không chút do dự, ta rút trâm cài trên đầu chĩa vào cổ hắn ta.
“Lục hoàng tử xin tự trọng.”
Hắn ta giận đến mức cười nhạt: “Ngươi giờ giỏi giang rồi phải không? Hử? Là ai đã từng nói không gả cho ai khác ngoài ta, bây giờ lại định thân với ai đây?
“Cố Kỳ Gia, ngươi thực sự nghĩ rằng ta là người dễ tính sao?”
“Lục hoàng tử thân phận cao quý, tương lai sẽ đăng cơ ngai vàng, tất nhiên sẽ không so đo với một nữ tử nhỏ bé như ta.”
Ta không biểu lộ cảm xúc, mũi trâm đâm sâu hơn một chút, làm rỉ ra chút máu từ cổ hắn ta.
Giọng ta mang theo chút uy hiếp: “Xin Lục hoàng tử tự trọng.”
Hắn ta mặc kệ, vẫn siết chặt lấy ta, cơ thể nóng rẫy, tóc mai lướt nhẹ trên cổ ta.
Ta nghe hắn nói: “Nếu ta cố ý để tâm thì sao?”
Máu từ cổ hắn ta đã bắt đầu chảy ra.
Ta cân nhắc một lúc, rồi đặt trâm xuống, im lặng cúi đầu.
Một lúc lâu sau, hắn ta nâng cằm ta lên, đôi mày chạm nhẹ vào môi ta, giọng khàn khàn chứa đầy đe dọa: “Gia Gia, ngươi hãy hủy hôn ước này, ta sẽ cầu phụ hoàng ban hôn, cưới ngươi.”
Ta lắc đầu, thẳng thừng đáp: “Không thể nào.”
“Vậy ngươi muốn ta cướp hôn sao?”
Hắn ta dùng ngón tay xoa nhẹ qua khóe môi ta, gạt đi lớp son, rồi vuốt qua mắt ta.
Giọng hắn ta tràn đầy đe dọa: “Cố Kỳ Gia, đừng làm loạn quá.”
Chu Thương cho rằng ta không thể rời bỏ hắn ta, hôn ước này chẳng qua chỉ là một cơn giận trẻ con muốn chọc tức hắn ta, thậm chí còn mang theo chút ý định ép hắn ta cưới ta.
Ta khẽ cắn môi, bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi.
Ta ra hiệu cho hắn ta buông ta ra, rồi quỳ xuống trước mặt hắn ta, cúi đầu thật sâu.
“Ngươi làm gì thế?” Chu Thương nhíu mày, định bước tới đỡ ta nhưng bị ta gạt ra.
Ta ngước đầu lên nhìn hắn ta: “Ngài là hoàng tử, thân phận cao quý, ta chỉ là một nữ tử nhỏ bé, làm sao có thể chống lại ngài.
“Trước đây ta ngu muội làm phiền ngài, giờ định thân là ta tự nguyện, từ nay về sau sẽ không quấy rầy điện hạ nữa. Mong điện hạ nhìn vào tình cảm bấy lâu mà rộng lòng tha thứ.”
Ta lại cúi đầu thật sâu.
Giọng Chu Thương đầy phẫn nộ: “Cố Kỳ Gia, ngươi thật sự nghiêm túc?”
“Vâng.”
Hắn ta im lặng hồi lâu, rồi bật cười thành tiếng, ngón tay nắm lấy cằm ta, nhìn thẳng vào mắt ta đầy độc ác: “Cố Kỳ Gia, ngươi nghe cho rõ, một khi ta rời khỏi viện này hôm nay, từ nay về sau, ngươi sống hay chết đều không còn liên quan gì đến ta nữa. Ngươi chắc chắn muốn ta đi?”
Chiếc cằm bị hắn ta bóp đau đớn, kéo căng khiến ta khó thốt nên lời.
Ta ngước đầu lên, gắng gượng nói từng chữ: “Cảm ơn điện hạ đã thành toàn.”
10
Ngày hôm đó, Chu Thương tức giận rời khỏi viện của ta, ngay sau đó lại sai thái giám mang ba rương châu báu đến, nói rằng đây là “thêm trang sức” cho Cố tiểu thư.
Thêm trang vốn là việc của thân bằng hảo hữu, mà giữa ta và Chu Thương chẳng có mối quan hệ thân thiết hay bạn bè gì để có thể nhận thêm trang sức.
Không khí trở nên căng thẳng, khách khứa đều nhìn nhau không biết nên phản ứng thế nào.
Ta bước ra từ sau tấm bình phong, cung kính cúi chào thái giám, cảm tạ ân điển. Lâm Vũ Khôn khẽ nắm tay ta, ánh mắt tràn đầy sự trấn an.
Ta cúi xuống mỉm cười với hắn.
Ta không nghĩ Chu Thương thực sự lưu luyến gì ta,
Chẳng qua là ta ở bên cạnh hắn ta mười năm, cùng hắn ta thoát khỏi lãnh cung, chứng kiến hắn ta từ một đứa trẻ đáng thương gần chết vì đói, trở thành một hoàng tử cao quý như bây giờ. Dù chỉ là một con vật nuôi, cũng sẽ có chút tình cảm.
Không phải tình yêu, cũng chẳng phải lời hứa hẹn, mà chỉ là thói quen và sự chiếm hữu.
Từ nay về sau, ta và hắn ta chắc chắn sẽ dứt khoát đoạn tuyệt.