Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TỐNG THANH AN Chương 6 TỐNG THANH AN

Chương 6 TỐNG THANH AN

12:56 sáng – 22/10/2024

16

Tống gia rất hoan nghênh sự có mặt của ta, nhưng khi biết mục đích của ta, Tống gia phụ thân liền kêu lên rằng đó là chuyện vớ vẩn.

“Khương Thành Hùng thật sự hồ đồ, sao có thể để một đứa trẻ như con dấn thân vào hiểm nguy cùng ta?”

Ta vung tay ném túi đồ: 

“Ta không cần biết, đã tới rồi thì không thể về tay không. Ngài không cho ta theo, ta sẽ nằm trước cổng nhà ngài mà canh giữ.”

Ông chỉ tay vào ta, tức giận:

 “Con thật là giống y hệt Khương Thành Hùng, vô lại như nhau.”

Ta giơ tay lên, nhún vai: 

“Vậy ngài đừng điều tra nữa, nếu không điều tra thì sẽ chẳng có nguy hiểm, ta cũng không cần phải đi theo.”

Ông nghe vậy thì liền im bặt, nói rằng chuyện này liên quan đến triều đình và bách tính, sao có thể không điều tra được?

Tống đại ca và Tống gia mẫu thân che miệng cười khúc khích, thì thầm: 

“Đúng là một dạng cứng đầu cứng cổ như nhau, quả nhiên là cha con ruột.”

Tống tam đệ còn đang đi học nên không có ở nhà, buổi tối chỉ có bốn người chúng ta cùng ăn cơm. Để bày tỏ sự hoan nghênh với ta, Tống gia mẫu thân còn đặc biệt nhờ người đi tửu lâu mua vài món về.

“Trong nhà bếp của chúng ta thường làm món ăn nhạt, không quen làm món nhiều thịt. Tuệ nhi thích ăn món gì cứ nói với nương, nương sẽ tìm đầu bếp khác đến.”

Ta cười nói: 

“Con không kén chọn, món gì cũng ăn được. Trước đây con lén theo cha đi trừ phỉ, ăn cơm với binh lính chỉ có bánh ngô và dưa muối đó thôi, nhưng vẫn thấy ngon lắm.”

Ta vừa nói vừa uống một ngụm canh, nhưng nói vậy lại khiến cả ba người họ đều im lặng.

Tống gia phụ thân nói: 

“Khương Thành Hùng đúng là không trông nổi con mình.”

Thôi rồi, lại nói sai chuyện gì nữa rồi, ta quyết định nên nói ít lại.

Tống gia mẫu thân liền bảo ông thôi nói, nhanh ăn cơm. Nhưng họ vừa giơ đũa lên gắp thức ăn, động tác đều nhẹ nhàng, thanh thoát, như sợ làm kinh động đến thức ăn trên bàn.

Ta cầm đũa lên mà không dám động đậy. Không hổ danh là gia đình nho nhã, ăn cơm quả thật rất thanh tao, rất êm tai, chỉ tiếc là ta không biết cách làm vậy.

Ba người họ nhìn thấy ta không ăn, cùng quay sang nhìn ta.

Ta cố gắng ăn một cách nhẹ nhàng hơn, nhưng giữa bốn người, chỉ có ta là tạo ra tiếng động lớn nhất, khiến ta ngượng ngùng vô cùng, đến nỗi không dám cử động đũa nữa.

Cả căn phòng lập tức im lặng hẳn.

Giá mà ta biết trước sẽ như vậy thì ta thật sự ngủ ngoài đường cho rồi. Ít nhất ở đó có ngáy khò khò cũng không đến nỗi quá ngượng ngùng.

“Sì sụp… sì sụp…”

Đang cúi đầu lúng túng, nghĩ làm thế nào để ăn hết bát thịt mà không phát ra tiếng động, thì ta nghe thấy âm thanh “sì sụp sì sụp” uống canh rất rõ ràng phát ra từ phía đối diện.

Ta ngẩng đầu nhìn, đó chính là Tống gia phụ thân, vị thượng thư bộ Hộ luôn giữ vẻ mặt nghiêm chỉnh, chỉ khi cãi nhau với cha ta mới thấy ông giận dữ.

Ông đang ôm bát, uống canh một cách sảng khoái, phát ra tiếng rì rào.

Tống gia mẫu thân và Tống đại ca đều ngẩn người nhìn qua, rõ ràng họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng này.

Lúc đặt bát xuống, khuôn mặt của Tống gia phụ thân lộ ra , trên má còn dính dầu mỡ. Ông lấy khăn lau, thản nhiên như không có chuyện gì: 

“Phu nhân, món canh này rất ngon.”

Tống gia mẫu thân tỉnh ngộ, gật đầu: 

“À, được, ngày mai lại làm.”

Bà cầm lấy bát, cũng bắt đầu uống canh rì rào. Sau đó là Tống gia đại ca. Cũng động tác đó, cũng âm thanh đó.

Ta cầm đũa, gắp miếng thịt và ăn một cách thoải mái, âm thanh trên bàn ăn không còn làm ta lúng túng nữa.

Ta cảm thấy, ta thích Tống gia này!

17

Hàng ngày ta đi theo Tống gia phụ thân ra ngoài.

Ông đến bộ Hộ làm việc, ta cải trang thành nam nhi đi theo làm người hầu, giúp ông mài mực, trải giấy, đun nước pha trà. Nhân tiện còn nướng hạt dẻ, khoai lang và bánh mì trên bếp than.

Việc nữ giả nam trang nhìn qua đã dễ dàng bị phát hiện, một số người ở bộ Hộ từng gặp ta, còn thắc mắc tại sao ta lại đi theo.

Ta liền nói rằng mình là con gái của Tống Văn Phong, đến chơi cho vui.

Mọi người cũng đều biết chuyện hai nhà đổi con, chỉ là không ngờ chúng ta lại thoải mái mà nói ra như vậy.

Hai nhà đều không có ý định che giấu chuyện này. Theo lời của hai bên cha mẹ thì chính là:

 “Đây không phải là chuyện đáng xấu hổ, sao chúng ta phải giấu đi? Nói ra để cho mọi người biết, cả hai đứa con gái đều được chúng ta bảo vệ, ai cũng không thể vì chuyện này mà coi thường các con.”

Tống gia phụ thân đang điều tra vụ án thì bị đứt manh mối làm ông cau mày suốt cả ngày. Triều đình có nhiều nơi cần tiền lương, bộ Hộ ngày nào cũng có những khoản thu chi, làm sổ sách đến nỗi trọc cả đầu. Ông nói với ta rằng hàng năm việc cứu trợ thiên tai của các vùng đều cần bạc: 

“Đại Lương quốc của chúng ta trông có vẻ yên ổn, nhưng thực tế năm nào cũng có thiên tai, biên cương cũng không ngừng xảy ra chiến tranh, các nơi đều cần rất nhiều bạc.”

“Sáu mươi vạn lượng bạc chỉ là bề nổi, bên dưới còn nhiều thứ bẩn thỉu chưa đào bới ra. Không tìm ra những thứ này, cái hố thối nát này sẽ càng ngày càng lớn.”

Ông ngày nào cũng xem xét sổ sách nên hiểu rõ chi tiêu của cả một quốc gia là lớn đến thế nào, ông trân quý từng đồng từng hào của dân nên ông không muốn bọn tham quan đút về túi của mình chiếm làm của riêng được.

Ta chẳng giúp gì được nên chỉ có thể lo việc bảo vệ an toàn cho ông.

Ông sợ ta buồn chán liền giao cho ta nhiệm vụ sắp xếp sổ sách, thỉnh thoảng còn trò chuyện, kể rằng bộ Hộ không chỉ quản tiền mà còn quản người, cả Đại Lương quốc đều có sổ hộ tịch.

“Ồ, nhiều người thế mà đều có sổ à?”

Ông nói rằng các nơi đều có ghi chép, chỉ cần muốn là có thể tra ra người từ đâu đến, gia đình có bao nhiêu người.

“Khi còn làm quan nhỏ ở huyện nha, trước khi lên làm quan lớn, ta từng ghi nhớ cả cuốn sổ hộ tịch của một huyện, mỗi người đều nằm trong đầu ta.”

Trí nhớ này đúng là khiến người ta kinh ngạc. Nhưng liệu có phải ông đang khoác lác không nhỉ?

Không ngờ, chẳng bao lâu sau, chuyện không may đã xảy ra.

Đại Lý Tự nhận lệnh phong tỏa phủ Tuyên Bình Vương, còn bắt luôn cả công tử Tuyên Bình Vương – Tiêu Trạch Thiện. Tiếp theo, họ cũng đến bắt luôn Tống gia phụ thân.

Lúc đó ta cũng có mặt ở bộ Hộ, muốn theo cùng nhưng bị ông đẩy trở lại.

“Con mau về nhà đi, đừng gây thêm rắc rối nữa.”

Những người đến bắt đều là hạng hung hãn, mang theo còng tay và xích chân, thái độ không giống như đưa ông về để hỏi chuyện mà giống như đang đối xử với một tội phạm có tội nặng vậy.

Ta không yên tâm liền kháng cự vài câu, nhưng ông lại mắng ta.

“Khương Tuệ Nhi, ngươi đúng là không có quy củ, chẳng chịu nghe lời. Sao ta lại có thể sinh ra một đứa con gái như ngươi chứ? Cút đi!”

Ông đẩy ta ra ngoài, nhưng không đẩy được. Ông tuy là một nam tử trưởng thành đấy, nhưng cái thân hình nhỏ bé đó làm sao đẩy nổi ta?

Ta chỉ lặng lẽ nhìn ông, rồi quay đầu nói: 

“Ta sẽ về tìm cách.”

Sau đó ta nhìn về phía Hồ Nguyên, Thiếu khanh của Đại Lý Tự – người dẫn đội đến bắt ông.

“Hồ Nguyên, đệ đệ ngươi vẫn khỏe chứ?”

Ta và đệ đệ của Hồ Nguyên, Hồ Giang, quen biết từ nhỏ. Hồ Nguyên rất có tài, còn trẻ mà đã vào Đại Lý Tự, thăng đến chức Thiếu khanh. Nhưng đệ đệ của hắn, Hồ Giang, lại là một kẻ lêu lổng, thường gây chuyện khắp nơi. Ta vốn thích can thiệp vào chuyện bất bình, từ nhỏ đã không ít lần đấu với Hồ Giang, đánh hắn đến nỗi thấy ta là hắn chạy.

Mẫu thân của Hồ Nguyên đã qua đời từ lâu, đệ đệ duy nhất là Hồ Giang có thể nói là được hắn cưng chiều từ nhỏ, vì thế, ta và hắn cũng không ít lần xích mích.

Hồ Nguyên sững lại một chút, gương mặt đầy tức giận: 

“Đừng lấy Hồ Giang ra mà đe dọa ta.”

Ta chính là đang đe dọa ngươi đấy.

Nếu ngươi dám hành hạ Tống Văn Phong trong ngục Đại Lý Tự, ta sẽ đi đánh đệ đệ của ngươi, khiến cả nhà ngươi không yên ổn.

Ta vội vã trở về tìm phụ mẫu giải thích rõ mọi việc rồi đến Tống gia báo cho Tống gia mẫu thân biết tin, ở bên cạnh giúp bà ấy giữ bình tĩnh.

Tống đại ca cũng đã biết chuyện, còn bảo ta đừng hoảng loạn.

“Phụ thân luôn thanh liêm chính trực, sẽ không có chuyện gì đâu, có lẽ chỉ là bị liên lụy mà thôi.”

Chỉ là, khi phụ mẫu còn chưa dò hỏi được tin tức cụ thể và chưa đưa được Tống gia phụ thân ra ngoài, thì Tống đại ca – Tống Triết An, cũng bị bắt.

Vẫn là tội danh như cũ: cấu kết với Tuyên Bình Vương, tham ô ngân khố quốc gia.

18

“Trước đây những viên quan tham nhũng trong bộ Hộ đều là do ông ấy điều tra ra, ông ấy suýt nữa đã mất mạng để theo đuổi vụ án này, sao có thể lại tham ô được?”

Ta chỉ cảm thấy thật khó tin, đây chẳng phải là tội gán ghép sao?

“Còn Tuyên Bình Vương, ông ta thì có liên quan gì đến Tống gia chứ?”

Khi phụ thân ta tìm hiểu tin tức trở về, ta càng thấy khó mà tin nổi.

Người điều tra vụ án sao lại trở thành tội phạm rồi?

Phụ thân ta cũng thấy lạ lùng, lại vô cùng tức giận.

“Tuyên Bình Vương và Tống Văn Phong là bạn, hai người gặp nhau từ khi còn trẻ, kết giao rất thân thiết. Nhưng khi Tống Văn Phong phát hiện ra Tuyên Bình là Vương gia, mối quan hệ của họ dần phai nhạt.”

“Tuy nhiên, trong phủ Tuyên Bình Vương, người ta đã tìm thấy thư từ qua lại giữa họ, cộng thêm những hành động gần đây của Tiêu Trạch Thiện, còn có tin đồn hai nhà định kết thân, tất cả những điều này đã trở thành bằng chứng.”

Dù chúng ta cố gắng biện minh, nhưng sự gần gũi của Tiêu Trạch Thiện lại trở thành chứng cứ bất lợi.

Phụ thân nói sẽ tìm người thương lượng, nhưng tình thế ngày càng nghiêm trọng hơn.

Khi Tống Thanh An biết chuyện, nàng muốn trở về Tống gia, chúng ta không thể ngăn cản được nên ta đành tiễn nàng về, nhưng đúng lúc đó Đại Lý Tự lại đến bắt người.

Họ bắt Tống gia mẫu thân, Tống tam đệ, và cả Tống Thanh An.

“Tống gia cả nhà đều bị đưa về để thẩm vấn.”

Hồ Nguyên với gương mặt lạnh tanh, trông như một Diêm Vương sống.

Ta định che chở cho Tống Thanh An, nhưng nàng tự bước lên phía trước.

“Cha mẹ ở đâu, ta sẽ ở đó.”

Nàng không muốn chỉ lo cho riêng bản thân mình.

Ta giao nàng lại cho Xuân Hồng, rồi bước lên chìa tay ra: 

“Hồ Nguyên, bắt ta đi, ta mới là tiểu thư thật sự của Tống gia, Thanh An là người của Khương gia.”

Thân hình nhỏ bé của Tống Thanh An không thể chịu nổi vài ngày trong đại lao.

Ta đã hưởng thụ tình thương và sự ấm áp của Khương gia thay cho nàng, những gian khổ này nên để ta gánh vác.

Tống Thanh An không đồng ý, nhưng ta kiên quyết phải đi cùng. Hồ Nguyên cũng không muốn bắt ta: 

“Ngươi chưa từng sống ở Tống gia, ngươi có biết được gì đâu?”

Ta trừng mắt nhìn hắn ta:

 “Nếu ngươi không bắt ta, ta sẽ ra ngoài đánh Hồ Giang, mỗi ngày ba trận.”

“Ngươi, ngươi thật là ngang ngược.”

Hồ Nguyên tức giận, cuối cùng đành phải dẫn ta đi.

Tống Thanh An ở phía sau vùng vẫy, không muốn ta thay nàng, nhưng vẫn bị Xuân Hồng kéo đi.

Tống gia mẫu thân lưỡng lự, định nói gì đó, nhưng ta đã ngăn lại.

“Đừng nói nữa, ta hiểu cả rồi, đây là lựa chọn tốt nhất. Thân thể Thanh An yếu đuối, vào đại lao chỉ làm cản trở. Chúng ta là người một nhà, phải cùng nhau đối mặt giông bão, có phải không?”

Tống gia mẫu thân nắm chặt tay ta: 

“Tuệ nhi, thật là khổ cho con rồi.”