Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TỐNG THANH AN Chương 5 TỐNG THANH AN

Chương 5 TỐNG THANH AN

12:56 sáng – 22/10/2024

14

Tên cướp suy nghĩ một lát, thấy lời ta nói cũng có lý liền bảo ta tự trèo lên ngựa. Thấy ta thật sự ngoan ngoãn làm theo, hắn chuẩn bị thả Tống Văn Phong để đưa ta đi.

Không ngờ vị Tống đại nhân yếu ớt lại bất ngờ ôm chặt lấy hắn: 

“Không được, không được.”

Tên cướp lập tức dùng khuỷu tay đánh mạnh vào cổ Tống Văn Phong, ra tay không chút nương tình.

Ta lập tức xuống ngựa, tung một cú đấm vào lưng hắn, rồi tiếp tục đánh thẳng vào cổ họng hắn. Hắn ôm cổ, loạng choạng ngã xuống đất. Tống Văn Phong cũng bị kéo ngã nhào xuống đất, thấy ta đã khống chế được tên cướp, ông vẫn ngạc nhiên lắm.

Ta định nói gì đó, nhưng ông đã tức giận.

“Khương Tuệ Nhi, ngươi có biết tên này là tội phạm quan trọng như thế nào không? Sao ngươi có thể thả hắn đi được?”

Ta thấy ông ấy thật kỳ quái:

 “Ta cứu ông đấy chứ. Tính mạng con người quan trọng hơn bất cứ thứ gì, chẳng lẽ ta lại không lo cho ông sao?”

Ông ngừng lại một chút, có chút không tự nhiên nói: 

“Tính mạng của ta không quan trọng, sáu mươi vạn lượng bạc kia quan trọng hơn. Hơn nữa, sao con lại tự lấy mình ra để mạo hiểm, định thay thế cho ta?”

“Con còn trẻ, đang ở tuổi xuân xanh, sao có thể hy sinh cho một kẻ vô dụng như ta được? Con đúng là học thói lỗ mãng của Khương Thành Hùng rồi, chỉ là một kẻ thô lỗ.”

Ta vốn còn thấy cảm động, nhưng nghe câu cuối thì lại giận dữ.

“Cái gì gọi là kẻ thô lỗ? Ta đã có tính toán để khống chế hắn, hơn nữa, ông nhìn vào hành lý của ta đi. Trong túi lương khô có thuốc, ngay cả thức ăn cho ngựa cũng có hạt ba đậu. Người và ngựa đều sẽ bị tiêu chảy, hắn chạy không xa được đâu.”

Ta mở túi, đổ ra cho ông xem.

Tên cướp nằm trên đất ôm cổ, chửi: 

“Ngươi, đồ đàn bà hiểm ác, hèn hạ!”

Trong lòng ta đang bực tức, liền đá vào mông hắn một cái.

“Đúng, ta chính là kẻ hèn hạ. Không chỉ hèn hạ, ta còn là kẻ thô lỗ nữa.”

Ta lườm Tống Văn Phong một cái, rồi túm lấy tên cướp kéo đi.

Đúng vậy, ta chính là kẻ thô lỗ như vậy đấy, sao nào?

Trên đường về thành, ta chẳng muốn nói nửa lời với Tống Văn Phong nhưng phụ thân ta lại nhất quyết bắt ta đi theo để thẩm vấn tội phạm.

“Tên cướp này tên là Ngưu Đại,  là con giúp tên họ Tống kia bắt được hắn, đi theo thẩm vấn thì càng tốt.”

Ông đẩy ta lên xe ngựa, bắt ta phải giám sát chặt chẽ.

Tống Văn Phong thì sốt sắng muốn thẩm vấn tên cướp ngay trên đường về.

Ba người chúng ta ngồi trong xe ngựa, ông và ta cùng trừng mắt nhìn Ngưu Đại, không để hắn dám làm gì thêm.

Chỉ tiếc là, Ngưu Đại biết rất ít.

“Chúng ta chỉ được trả tiền để bắt ngươi, rồi đưa ngươi đi thật xa, giết ngươi. Bọn họ nói ngươi chỉ là một quan nhỏ chẳng đáng chú ý, ai ngờ ngươi lại có thế lực sau lưng. Biết vậy chúng ta đã không đến.”

Ngưu Đại hối hận vô cùng, ruột gan xoắn lại.

Ta tát hắn một cái: 

“Quan nhỏ thì đáng bị các ngươi bắt nạt à?”

Ngưu Đại bị ta đánh thì không phục, nhưng cũng không đánh lại được ta nên đành trừng mắt với ta. 

Hừ, ta sợ hắn chắc. Hắn trừng một cái, ta lại cho thêm hai cú đấm. Rất nhanh, hắn không dám trừng nữa. Nhưng hắn vẫn không phục, giận dữ nói:

 “Ngươi bị quan lớn này mắng thì liên quan gì đến ta? Sao lại lấy ta ra trút giận?”

Hắn vừa nói xong lại bị ta đấm thêm một cái.

Thấy không hỏi thêm được gì, ta nhanh chóng kéo hắn xuống xe, không muốn ở lại một phút nào nữa, nhưng Tống Văn Phong đã gọi ta lại. Ông cũng xuống xe, cúi đầu cung kính hành lễ nửa vời với ta.

“Khương Tuệ Nhi, là ta đã trách nhầm con, ta xin lỗi. Con rất dũng cảm, lại rất thông minh và điềm tĩnh, có phong thái của một đại tướng.”

Ta sững người, không biết phải làm gì, cũng không biết đáp lại ông như thế nào.

15

Lúc nhỏ, phụ thân từng nói ta là một con lừa ngoan.

Người khác chế nhạo hay đánh ta, ta nhất định sẽ đánh lại, không chịu nhịn thiệt một chút nào. Nhưng khi người khác đối xử tốt với ta, xin lỗi ta, ta liền lúng túng, không biết phải đối đáp ra sao cho đúng.

Hiện tại ta chính là cảm thấy như vậy với Tống Văn Phong. Ông là cha ruột của ta, vậy mà lại hạ giọng xin lỗi, thậm chí còn xin lỗi trang trọng trước mặt năm mươi người. Đây là loại cha gì thế?

Phụ thân ta lén nói: 

“Ta luôn nghĩ Tống Văn Phong là một kẻ cứng đầu, cố chấp và cổ hủ. Nhưng qua một thời gian chung đụng, ta thấy ông ta quả thực là một người quân tử, là một vị quan tốt và là một người cha tốt.”

“Con gái à, đừng cứ cứng nhắc mãi, nói chuyện với ông ta đi. Ta thấy ông ta cứ lén nhìn con.”

Ta bất ngờ quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp Tống Văn Phong chưa kịp quay đầu đi.

Cảm thấy có chút ngượng ngùng. Ta đột nhiên cảm thấy buồn cười:

 “Con biết rồi. Nhưng, cha à, trong lòng con cha vẫn luôn là người cha tốt nhất.”

Phụ thân cười ha hả:

 “Đương nhiên rồi.”

Khi đến cổng thành, chúng ta chuẩn bị chia tay. Tống Văn Phong cảm ơn chúng ta, ánh mắt thỉnh thoảng lại dừng trên người ta.

Đại ca bất ngờ đẩy mạnh ta một cái từ phía sau, suýt nữa ta ngã nhào. Tống Văn Phong lập tức theo phản xạ bước tới, đưa tay đỡ ta: 

“Tuệ nhi, con không sao chứ? Có phải mệt rồi không?”

Ta tự đứng dậy, mỉm cười với ông: 

“Tống gia phụ thân, con không sao.”

“Tống gia, phụ thân?”

Ông ngơ ngác, có chút thất thần, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười.

“Được, phụ thân đã chuẩn bị sẵn phòng, chờ con về ở.”

“Vâng.”

Khi ông quay đi, từng bước chân của ông dường như trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cuối cùng cũng gọi ra được, trong lòng ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Lần xuất thành này, ngoài việc bắt được một tên cướp ra thì cũng chẳng có thu hoạch gì lớn, nhưng lại khiến Tống gia phụ thân một phen kinh sợ.

Phụ thân ta cho rằng tiếp tục thế này thì không ổn.

“Vì vụ án tham ô này, ông ấy đã đắc tội với không ít người trong kinh thành. Giờ lại cứ bám riết điều tra, trở thành cái gai trong mắt rất nhiều kẻ. Một lần đã có, không ai đảm bảo sẽ không có lần hai. Những kẻ đó chắc chắn sẽ tìm cách hãm hại ông ấy.”

Phụ thân ta phân tích xong, ánh mắt liếc về phía ta.

“Con gái, võ nghệ của con rất cao cường, lại gan dạ cẩn trọng. Chi bằng con đi bảo vệ vị họ Tống ấy, kẻo ông ta mất mạng sớm, ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân của con.”

Mẫu thân đứng sau liền đấm phụ thân một cú: 

“Nói những lời tử tế thì không được à? Nhanh nhổ phủi phui cái mồm ba cái! Sao lại nguyền rủa người ta thế?”

Phụ thân không cam lòng: 

“Ta nói thật mà, mấy ngày trước nếu không có chúng ta đến kịp, Tống Văn Phong đã bị bán đến vùng núi hẻo lánh để đào mỏ rồi.”

Ta hiểu phụ thân có ý tốt, nhưng lại thắc mắc tại sao ông lại rộng lượng cho phép ta đi bảo vệ Tống gia phụ thân như vậy.

“Cha, cha không thấy ghen tị sao?”

Phụ thân ngập ngừng: 

“Cha có ghen tị, nhưng tính mạng là quan trọng.”

Được rồi, ta biết phụ thân luôn thích nói ngược lại lòng mình mà.

Ta thu xếp hành lý, thay một bộ trang phục gọn gàng, rồi dọn đến Tống gia ở.

Tống Thanh An nhìn trang phục của ta, không giấu được sự ngưỡng mộ. Chỉ tiếc là thân thể nàng yếu đuối, đừng nói đến việc luyện võ, ngay cả việc đi dạo quanh sân mỗi ngày cũng khó khăn.

Điều này khiến ta cũng lo lắng.