Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Tình yêu đậm sâu khó buông bỏ - Hoàn Chương 4: Tình yêu đậm sâu khó buông bỏ

Chương 4: Tình yêu đậm sâu khó buông bỏ

1:28 chiều – 14/06/2024

10

Sau đêm hái sen đó, Thẩm Thế Chí ra trận. Đêm đó ta ngã vào vòng tay chàng ấy, chàng ôm chặt lấy ta, nhịp tim ta dần tăng tốc.

Chàng nói: “Yên Yên, khi ta chiến thắng trở về, nàng… nàng sẽ cưới ta chứ? Ta, ta sẽ sớm quay lại.”

Chàng ấy càng nói, tim chàng càng đập nhanh, thấy vậy ta không khỏi cười lớn.

Dưới ánh trăng, ta thấy dái tai chàng đỏ bừng đến mức gần như chảy máu. .

Ta không thể chịu được việc từ chối chàng ấy.

Sau khi chàng ấy đi, Ta luôn cài chiếc kẹp tóc hoa mận chàng ấy đưa cho ta trước đây lên đầu.

Thẩm Thế Chí thường xuyên viết thư cho ta, chàng ấy nói chuyện rất nhiều, thậm chí còn nói với ta rằng ngón tay của chàng ấy bị một thanh kiếm làm xước.

Ta vừa thấy thật bất lực và vừa thấy may mắn.

Vào tháng 8, có hai sự kiện lớn đã xảy ra.

Sự kiện lớn đầu tiên là Tam hoàng tử bị quân lính do Tống Nghiên Tu bao vây.

Ngày hôm đó mây đen và mưa lớn. Khi tỷ ta trở về, tay tỷ đầy máu, đôi mắt tỷ đỏ hoe, tâm trạng bất ổn.

Người ta nói rằng chính tỷ tỷ ta đã tự tay giết chết hoàng tử thứ ba Hà Cảnh Chiến. Trong khi giết hắn ta, nàng ta đã khóc và nói: “Hà Cảnh Chiến, là ngươi nợ ta.”

Ta không muốn biết Tam hoàng tử đã làm gì với tỷ ta nhưng chàng ấy rõ ràng vẫn luôn rất tốt với nàng ta.

Cùng ngày hôm đó, khi tỷ ta quay lại và nhìn thấy Kim Nguyên Bảo, tỷ ấy như nhớ ra điều gì đó và bất ngờ dùng kiếm đâm vào nó nhanh đến mức ta không kịp phản ứng gì.

“Dừng lại!”

Khi ta tìm lại được giọng nói của mình, Kim Nguyên Bảo đã nằm trên mặt đất, người đầy máu, rên rỉ yếu ớt.

Đó cũng là lần đầu tiên ta lao tới và tát tỷ mình một cái thật mạnh.

Cái tát này bị Tống Nghiên Tu cản lại, hắn cau mày nói: “Lưu Yên Yên. Dù là con chó có chết thì bây giờ, tâm trạng của Vân Đường cũng không ổn định. “

Nàng ta rút kiếm, giấu vào trong ngực Tống Nghiên Tu, chỉ vào Kim Nguyên Bảo nằm bất động trên mặt đất, mơ hồ nói: “Trên đó có xạ hương.”

Ta ôm Kim Nguyên Bảo lên khỏi mặt đất, liếc nhìn Tống Nghiên Tu.

Trước khi rời đi, ta nói: “Ta thực sự hối hận vì đã cứu ngươi.”

Ta ngồi đó suốt đêm ôm Kim Nguyên Bảo.

Ngày hôm sau, ta tìm được một nơi có hoa cỏ tươi tốt và chôn nó trong một cơn mưa phùn.

Lúc này, ta không nhịn được nữa, ngồi bệt xuống đất và khóc.

Vì bị dính mưa nên ta đã bị bệnh nặng và lên cơn sốt. Ta đã mơ rất nhiều, trong đó có một giấc mơ là ta trở về lại ngôi chùa đầy máu.

Ở đây không còn chú chó nào nữa, nhưng là mưa đang liếm lấy chân ta.

Trong giấc mơ, tỷ ta vẫn thích Tam hoàng tử.

Còn cái người ta cứu nói cho ta biết, hắn là Tống Nghiên Tu.

Sau này tỷ ta cưới Tam hoàng tử.

Chẳng bao lâu sau, Tống Nghiên Tu cưới ta.

Vào đêm tân hôn, chàng ấy đã thẳng thừng nói rằng chàng ấy không thích ta. Điều buồn cười là chuyện đó lại xảy ra trong một giấc mơ.

Ta dại dột nghĩ rằng chỉ cần đối xử tốt với chàng ấy là đủ.

Mãi đến khi nghe hắn nói chuyện với thuộc hạ, ta mới nhận ra hắn thích tỷ tỷ mình.

“Nếu chủ nhân thích Lưu tiểu thư, tại sao không đảm nhận vị trí đó?”

“Nàng ấy lại không thích ta.”

Đó là một giấc mơ tồi tệ. Tại sao ta luôn mơ về Tống Nghiên Tu?

Cuối cùng, ta ngồi vào bàn, nhiều lần cầm bút rồi hạ bút cuối cùng cũng viết được một lá thư để nói với Thẩm Thế Chí rằng Kim Nguyên Bảo đã mất.

Viết xong, ta không thể đặt bút xuống được, chỉ còn lại nước mắt.

Đã ba ngày kể từ khi ta khỏi bệnh

Liên tục cứ như vậy, viết, lại thả xuống, giấy viết thư đã ướt.

Lúc đó, ta sợ chàng ấy sẽ trách ta không chăm sóc tốt cho Kim Nguyên Bảo, nhưng ta thực sự rất nhớ chàng ấy.

11

Sự kiện lớn thứ hai là Tống Nghiên Tu đã hủy bỏ hôn ước với tỷ tỷ vào một ngày trước đám cưới.

Khi mọi người đang bối rối và cả phủ Thượng Thư tràn ngập sự xấu hổ và tức giận, đêm đó, hắn đột nhập vào sân của ta và làm đổ đĩa bánh ngọt hoa lê của ta.

Ngay trước khi hủy hôn vài ngày, ta đã nghe tin Tống Nghiên Tu và tỷ tỷ bị tấn công trên du thuyền, chàng ấy đã rơi xuống hồ để bảo vệ tỷ tỷ và bất tỉnh một ngày.

Sau khi tỉnh lại, hắn nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, không muốn gặp ai nữa.

Lần sau xuất hiện, là lúc hắn muốn hủy hôn ước với nhà họ Lưu.

Khi đó, vết thương của hắn có lẽ vẫn chưa lành hẳn. Khi cửa mở, ta nhìn thấy hắn ta, sau lưng là hoa mận đang rơi lả tả.

Khi hắn ta càng ngày càng đến gần, ta liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Ta muốn hắn ta đi ra ngoài, nhưng hắn ta đã đi tới trước mặt ta, ánh mắt có chút tái nhợt.

Đôi mắt đỏ hoe dán chặt vào mặt ta, trong đó dường như có một tia nước không thể nhận ra.

Tiếng hắn mở miệng còn khàn hơn lần đầu gặp hắn, hắn nói: “Yên Yên.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn gọi ta là Yên Yên.

Lúc đầu thì gọi ta là Yên Yên, lúc lại gọi là Lưu tiểu thư.

Nhưng đột nhiên hắn ôm ta vào lòng, sức lực mạnh tới mức như muốn ghim ta vào cơ thể hắn.

Ta vì sợ hãi nên vô tình làm rơi đĩa bánh lê vừa mới làm, âm thanh vỡ vụn dường như khiến hắn ta tỉnh lại phần nào.

Ta chán ghét đẩy hắn ta ra và giơ tay lên: “Đi ra ngoài!”

Ta cảm thấy hơi khó chịu nên ta đã vung một bàn tay vào mặt hắn ta.

Sau một tiếng “bốp”, âm thanh đó dừng lại và gió bắt đầu nổi lên.

Mặt hắn ta hơi nghiêng sang một bên, khuôn mặt tái nhợt của hắn lập tức đỏ bừng.

Ta lạnh lùng nhìn hắn, sau đó ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ của đĩa bánh lê hoa.

Ta không ở bên ai cả, người duy nhất luôn bên ta là đồ ngọt.

Người ta nói sở dĩ ta thích làm bánh ngọt là vì từ khi mẫu thân mất. Ta bắt đầu học làm bánh ngọt vì cuộc sống quá vất vả.

Nhưng hắn ta luôn như vậy, luôn phá hủy đi những thứ duy nhất mà ta có. Dù là trong thực tế hay trong mơ, hắn ta vẫn luôn như thế, luôn phá hủy đi mọi thứ.

Hắn ta quỳ xuống, hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng thờ ơ trước đó, nắm lấy cổ tay ta và xin lỗi: “Yên Yên, ta xin lỗi, ta xin lỗi…”

Ta hất tay hắn ta ra và phớt lờ. Hắn ta đã xin lỗi ta về nhiều chuyện, trong đó có chuyện này.

Đêm đó, Tống Nghiên Tu đứng trong sân hồi lâu. Ta không đuổi được hắn nên mặc kệ hắn.

Sau đó, Tống Nghiên Tu bắt đầu đến gặp ta thường xuyên hơn. Đôi khi hắn ta ngồi trong sân và lặng lẽ nhìn ta, đôi khi hắn ta lại nói chuyện với ta, nhưng ta luôn phớt lờ đi hắn.

Về hành vi xông vào và xuất hiện trước mặt ta không quan tâm đến ý muốn của ta, ta cảm thấy ghê tởm nhưng không còn cách nào khác ngoài việc phớt lờ càng nhiều càng tốt.

Ta chọn cách đối xử với hắn ta nhưng thể hắn không tồn tại.

Gió thu thổi qua lá rụng, hoa cỏ trong sân đều đã tàn.

Hôm đó, sau khi dọn đĩa bánh đặt lên bàn trước cửa sổ, ta cầm cuốn sách còn chưa đọc xong lên.

Sau khi lật qua, hầu như trang nào cũng có ghi chú của Thẩm Thế Chí, ta đã nghiên cứu kỹ từng chữ.

Thư pháp của chàng ấy rất đẹp, nét sắt và móc bạc, mạnh mẽ và hào hùng. Ta thường nghĩ rằng, nếu chàng ấy là một người bình thường, chàng ấy chắc chắn sẽ trở thành bậc thầy thư pháp giỏi nhất.

Ta vừa lật sách xong thì Tống Nghiên Tu bước vào, trên tay hắn ta đang cầm một chiếc hộp, nói là cho ta. Sau khi mở ra thì đó là một chiếc kẹp tóc hình bông hoa mận rất tinh tế.

“Ta không thích.”

Ta đứng dậy định đặt cuốn sách trở lại kệ, nhưng hắn ta lại đỡ ta xuống rồi lại ngồi, hơi nghiêng người nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như nước, ấm áp hỏi: “Yên Yên, ta nhớ là nàng rất thích hoa mận. “

“Không phải là ta không thích hoa mận, ta chỉ là không thích chiếc kẹp tóc hoa mận ngươi tặng cho ta thôi.”

Hắn ta thì không hề khó chịu sau khi nghe điều này, hắn ta chỉ tháo chiếc kẹp tóc bằng gỗ mận ra khỏi đầu, thản nhiên ném nó đi đâu đó, rồi cài chiếc kẹp tóc tinh xảo vào.

Chiếc kẹp tóc đã được cài vào tóc ta.

Kỳ thực ta có thể đoán được một chút hành vi hiện tại của hắn ta, nhưng ta không thể hiểu được nên ta tháo chiếc kẹp tóc hoa mận trên tóc ném xuống đất, ngẩng đầu lên đối mặt với hắn ta.

Nhìn ánh mắt kiên cường của hắn mà nói: “Tống Nghiên Tu, tại sao?”

Tại sao lại làm điều này?

Hắn cúi xuống nhặt chiếc kẹp tóc rồi đặt lên bàn, khẽ mỉm cười: “Vì Yên Yên không thích nên ngày mai anh sẽ mua một cái mới.”

“Chỉ cần là của ngươi thì ta đều không thích.”

Im lặng một lúc, hắn ta đột nhiên cúi xuống ôm lấy ta, kìm lại sự vùng vẫy của ta, khàn giọng nói vào tai ta:

“Nhưng ta phải làm sao đây? Ta rất thích, ta rất thích Yên Yên.”

Chàng ấy là một người rất tinh tế, việc thích đột ngột như vậy chỉ khiến Ta cảm thấy kinh khủng.

Nhưng khi hắn ta muốn tiến về phía trước và muốn hôn ta, thấy hơi thở của hắn ta đột nhiên đến gần hơn, ta nghiêng đầu và một bên mặt ta bị môi hắn ta lướt qua.

Cằm ta đột nhiên bị nhéo, hắn cúi sát lại rất gần: “Yên Yên, không phải nàng nói nàng thích ta sao? Nàng nói nàng thích ta——”

Ngay trước khi hắn ta định hôn ta, giọng hắn ta đột nhiên dừng lại, sau một tiếng rên rỉ, hắn ta buông cằm ta ra, nhìn xuống eo minh, rồi sau đó vẻ mặt đầy hoài nghi.

Ta đã đâm hắn ta một nhát.

Thẩm Thế Chí đưa cho ta rất nhiều thứ thú vị, trong đó có một con dao găm chàng ấy có được trên chiến trường, ta còn nghĩ mình sẽ không bao giờ dùng được nó cơ chứ.

.

Máu thấm đẫm y phục, Tống Nghiên Tu loạng choạng

Hắn rút con dao găm từ thắt lưng ném xuống đất, phớt lờ vết thương đang chảy máu ngày càng dữ dội, dùng con dao dính máu để chém.

Hắn ta dùng tay véo mặt ta: “Nàng thực sự ghét ta đến vậy sao?”

Ta mím môi không trả lời. Cuối cùng, sau khi nhìn hắn ta lảo đảo bỏ đi trong khi kìm nén cơn tức giận, ta run rẩy ngồi xổm xuống, ôm đầu gối mà nức nở.

Mấy ngày sau hắn cũng không xuất hiện nữa, ta không dùng con dao đó đâm sâu vào hắn, ta chỉ muốn hắn đừng chạm vào ta.

Ta nằm trên bàn tiếp tục viết thư cho Thẩm Thế Chí.

Ta muốn hỏi bao lâu thì chàng ấy mới quay lại. Sau khi suy nghĩ rất lâu, ta chỉ viết: Mong chàng trở về an toàn.