Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Tình yêu đậm sâu khó buông bỏ - Hoàn Chương 5: Tình yêu đậm sâu khó buông bỏ

Chương 5: Tình yêu đậm sâu khó buông bỏ

1:29 chiều – 14/06/2024

12

Thời tiết ngày càng lạnh, chẳng bao lâu nữa mùa đông sẽ bắt đầu và ngày giỗ mẫu thân ta cũng sắp đến.

Chuyện hôn ước của Tống Nghiên Tu vốn được bàn tán xôn xao, nay cũng đã trở nên im ắng.

Sau cái chết của Tam hoàng tử, khả năng dự đoán của tỷ tỷ dường như đã biến mất và không thể đoán trước được tương lai nữa.

Chuyện gì sẽ xảy ra cũng đã đến, chỉ là nàng ta không dự đoán được, Tống Nghiên Tu sẽ đột nhiên hủy bỏ hôn ước.

Ngày thứ hai sau khi hủy bỏ hôn ước, nàng ta đích thân cưỡi ngựa đến gặp Tống Nghiên Tu. Khi trở về, nàng ta uống rượu suốt đêm trong sân và nói nhiều chuyện vớ vẩn.

“Nếu chàng không thích ta thì tại sao chàng lại tốt với ta như vậy?”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Kiếp trước rõ ràng chàng ấy rất thích ta mà.”

“Ta là người phụ nữ tốt nhất, ta là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này…”

“Tại sao? Tại sao sau khi sống lại vẫn phạm sai lầm? Tại sao?”

Ta không biết được rõ sự chân thành của hai người với nhau đến mức nào nhưng ta càng không thích hai người đó.

Một người đâm Nguyên Bảo, một người thì đã đốt sân của ta. Từ góc nhìn của ta, việc hai người cắn xé nhau thực sự là một vở kịch hay.

Nhưng ta vẫn ghen tị với tỷ tỷ mình.

Khi còn nhỏ, ta biết mình có địa vị thấp kém, mọi người đều coi thường mẹ con ta, trong nhà cùng lắm chỉ có đồ ăn là may rồi, Nhưng tỷ tỷ ta lại có tất cả, có y phục váy vóc đẹp, có cả tình yêu của phụ thân, có tình thương của thầy, còn được mọi người yêu quý.

Và khi ta còn chưa no, tỷ tỷ ta đã nũng nịu trong vòng tay của phụ thân và nói rằng áo choàng của tỷ bị rách.

Ta vì no bụng, trời lạnh cũng không mặc gì.

Mùa đông năm đó rất lạnh.

Sau khi mặc y phục mỏng mà bị cóng rất nhiều lần, ta thực sự khát khao một bộ y phục ấm áp. Ta nhặt chiếc áo choàng thêu hoa thu hải đường mà tỷ tỷ ta đã vứt đi rồi đi đến hiệu thuốc mua thuốc cho mẫu thân.

Lúc đó, ta gặp một người nam nhân bị tuyết dày bao phủ.

Hắn là một cậu bé cực kỳ đẹp trai và bắt mắt, bằng tuổi tỷ tỷ ta.

Hắn ta đẹp trai như tỷ ta vậy. Cậu bé ấy ngã xuống tuyết, môi cậu ấy tái nhợt.

Trời trắng xóa, trên đường lại đầy tuyết không có ai, ta ôm thuốc vào lòng rồi kéo hắn ta đi rất lâu.

Ta kéo hắn ta đến một sân đổ nát và cứu giúp hắn.

Ta cởi áo choàng che cho cậu ấy, che tay ủ ấm cho cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy, nhưng dù ta có thế nào đi nữa thì cậu ta thậm chí cũng không trả lời. Sau đó, cuối cùng cậu ta cũng ho nhẹ và hé mở mắt.

Ta mỉm cười, ngạc nhiên và bảo cậu đợi ta. Ta sẽ đi gọi và tìm ai đó quay lại. Nhưng khi quay lại… cậu ta đã không còn thở nữa.

Ta đã cầu xin đại phu mất rất nhiều thời gian nhưng vẫn đuổi ta ra ngoài, không ai chịu giúp ta, cũng không có ai chịu giúp cậu bé đó.

Ta đã khóc trước mặt cậu ấy rất lâu. Đây là lần đầu tiên ta thấy một sinh mệnh sắp biến mất trước mặt mình.

Sau này, ta chứng kiến nhiều chuyện như thế, trong đó có mẫu thân ta và Kim Nguyên Bảo…

Ta vẫn không hiểu sao ông trời lại bất công thế.

Nhưng tỷ ta lại không như vậy.

Cho đến nay, từ khi còn nhỏ cho đến khi lớn lên, chỉ cần là điều tỷ tỷ muốn thì không có gì là nàng ta không có được. Nàng ta có thể làm bất cứ điều gì nàng ta muốn, không ai có thể ép nàng ta làm điều nàng ta không muốn, nàng ta chưa từng phải chịu ủy khuất lấy một lần.

Cái gì là tốt nhất?

Tỷ ta từng nói người tỷ sẽ cưới phải là người nam nhân tôn quý nhất thiên hạ này.

Đến nay Tống Nghiên Tu chỉ là người có thế lực, Tam hoàng tử có khả năng đoạt lấy ngai vàng nhất lại thất bại.

Người có khả năng nhất chính là Tam hoàng tử nhưng lại bị nàng ta đã bị giết, giờ chỉ còn lại Tống Nghiên Tu.

Nhưng ta thì khác. Tất cả những gì ta mong muốn trong cuộc đời là có ai đó đi cùng.

Tống Nghiên Tu gần đây gặp rắc rối vì vấn đề triều chính.

Nhưng chuyện của hắn, ta không muốn biết.

Vào ngày giỗ mẫu thân ta, ta và Tiểu Liên cùng tới.

Ta chạy lại quỳ xuống và trịnh trọng nói: Chàng ấy rất bận và không có thời gian làm phiền con. Con rất vui vẻ và rảnh rỗi nên đã nghịch lại những gì chàng ấy gửi.

Tiểu Liên đã chuẩn bị rất nhiều thứ, sương mù bao phủ những ngọn đồi xanh tươi, bản thân ta quỳ trước mộ mẫu thân và nói rất nhiều trước khi xuống núi.

“Mẫu thân, có một người Yên Yên rất thích. Chàng ấy là một vị tướng trẻ bảo vệ gia tộc và đất nước. Con hy vọng mẫu thân có thể phù hộ cho chàng ấy bình an trở về.”

Trên đường về ta gặp một nhóm người đeo mặt nạ cầm dao rất giống cảnh tượng ta gặp trong ngõ.

Thẩm Thế Chí và Tống Nghiên Tu đều cử người đến bảo vệ ta, nhưng những người này quá mạnh bại.

Những âm thanh và hình ảnh của cuộc chạm kiếm không tránh khỏi khiến ta nhớ đến giấc mơ đó, giấc mơ mà ta đã chết dưới những thanh kiếm. Khi ta đang hoảng loạn, ta đã bị kéo đi một cách thô bạo.

Lúc tỉnh dậy thì nhìn thấy tỷ tỷ ta.

Ta không biết nàng ta xuất hiện khi nào. Nàng ta mặc bộ y phục màu đỏ, cầm một thanh trường kiếm và đứng bên cạnh ta với vẻ mặt lạnh lùng. Sau đó, nàng ta chĩa một mũi kiếm về phía mình.

Kiếm làm trầy xước nàng ta, máu lập tức chảy xuống.

Trong lòng ta thấy hơi buồn cười, liền nghe thấy miệng nàng ta nói: “Lưu Yên Yên, ta không muốn mạo hiểm mạng sống để cứu ngươi. Nhưng ta không muốn nợ ngươi nhất. Lúc trước, là ta bị kẻ nào đó dùng chó gài bẫy, khi ta nhìn thấy chó của ngươi, ta đã giết chó của ngươi. Đó là lỗi của ta. Bây giờ ta sẽ trả lại cho ngươi. Khụ khụ, khụ khụ…”

Máu chảy từ miệng nàng ta xuống.

Ta biết những người đó không có ý định giết ta, họ chỉ muốn bắt ta.

Nhưng liệu sẽ thế nào nếu, họ giết ta đi và sẽ không ai biết.

Khi ta đứng dậy định đi cùng họ, ba mũi tên sắc nhọn bay qua không trung, lực rất mạnh khiến ba người trúng tên gần như bị mắc trên cây.

Cùng lúc đó, ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Người mà Thẩm Thế Chí ta bảo vệ, kẻ nào dám chạm vào?”

Theo âm thanh, trong sương mờ sáng sớm, một thanh niên mặc áo gấm sẫm màu đang ngồi trên ngựa, tay cầm cung tên, lông mày sắc bén và đôi mắt đầy sát khí.

Ngay sau đó, tất cả những người đó đều ngã xuống ngựa.

Chàng đi về phía ta.

Tầm nhìn của ta cũng hơi mờ đi. Ta nhẹ nhấc váy lên và chạy về phía chàng như báu vật mất đi nay đã được tìm thấy.

Chàng ấy nói: “Yên Yên, ta đã trở lại.”

Khi chàng ấy bế ta lên ngựa, ta nhìn thấy Tống Nghiên Tu đang muộn màng đến bên ngoài rừng rậm.

13

Tỷ ta có một vết thương dài ở lưng. Có lần ta đến thăm tỷ. Lúc đó tỷ đang nằm trên giường yếu ớt nói với ta:

“Lưu Yên Yên, ngươi có muốn biết kiếp trước của ngươi đã xảy ra chuyện gì không?”

“Tỷ ơi, tỷ bị bệnh đến choáng váng rồi à? Làm sao một người có thể nhớ được những gì đã xảy ra ở kiếp trước?”

“Nếu ta nhớ được thì sao? Ngươi có muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa ngươi và… Tống Nghiên Tu ở kiếp trước không?”

“Ta không muốn biết, giờ ta chỉ muốn sống thật tốt.”

“Vậy thì thôi, không biết cũng không sao, nhớ lại cũng chỉ càng đau lòng.”

“Tỷ tỷ, ngươi đã cứu ta một mạng, ta vĩnh viễn nhớ kỹ, nhưng ngươi đã giết Kim Nguyên Bảo, ta cũng sẽ không bao giờ quên.”

Tống Nghiên Tu hiện đang nắm giữ một vị trí cao và có quyền lực để thâu tóm hết các việc triều chính.

Bằng cách nào đó, hắn ta cũng đã kết thù với rất nhiều người, hàng giây đều có vô số người muốn giết hắn ta.

Ta đã hối hận vì đã cứu hắn ta trong chùa.

Nhưng nếu vẫn trở lại quá khứ, ta vẫn sẽ cứu hắn ta.

Dù là bất kì ai đang nằm trên vũng máu, ta cũng sẽ cứu người đó.

Hôm đó, hắn ta cũng đến thăm tỷ tỷ ta. Nhưng ta không muốn gặp hắn ta nên đã trốn ở phía sau tấm bình phong.

Tỷ tỷ ta hỏi: “Đây là cái gì?”

“Có lẽ ngươi đã quên từ lâu rằng, ngươi đã kéo một cậu bé vào căn nhà đổ nát trong tuyết dày và cầu xin cậu ta đừng chết, ha… Hiện tại, mọi chuyện đã trở lại như cũ.”

Kéo vào nhà trong tuyết, áo choàng, cứu người… Ta không khỏi cắn môi.

Ta lại nghe thấy tỷ ta cười nhẹ: “Tống Nghiên Tu, thật ra ngươi và nàng ta, ngay từ đầu đã có hứng thú với nhau. Chúng ta chắc chắn không thể đến được với nhau, chưa kể, bây giờ hôn ước đã tan vỡ, sau này không cần gặp lại nhau nữa. “

Thì ra người ta tưởng đã chết chính là Tống Nghiên Tu.

Nhưng hắn ta tệ đến mức ta sẽ không bao giờ nói cho hắn ta biết sự thật.

Ngày tuyết rơi đầu tiên cũng là ngày sinh nhật của ta.

“Đừng nhìn.”

Thẩm Thời Chí đi tới chỗ ta, nhặt những gì ta viết lên và đọc đi đọc lại.

Ta hơi xấu hổ và bảo chàng mau ăn bánh ngọt đi.

Chàng ấy cười lớn nói: “Tính cách của Yên Yên cũng giống như Yên Yên, xinh đẹp duyên dáng đến mức người ta không khỏi nhìn đi nhìn lại.”

Ta rất ngạc nhiên, tại sao chàng ấy lại trở nên như thế này sau vài tháng không gặp, nhưng may mắn thay, chàng ấy đã quay lại.

Khi ta lao vào vòng tay chàng ngày hôm đó, ta đã nghe thấy tiếng chàng rên rỉ.

Sau đó ta mới biết trên người chàng còn có vết thương. Chàng ấy bị đâm ba nhát vào ngực.

Chàng ấy phải chịu đựng cơn sốt cao suốt bảy ngày, nhưng sống sót và quay lại để gặp ta.

Tuyết rơi ngoài cửa sổ ngày càng dày.

Hoa mận trong nhà cũng nở rộ, ta chạy ra hái hoa mận, Thẩm Thế Chí lấy áo choàng cẩn thận buộc lại cho ta, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.

Khi ta ra khỏi nhà, chàng ấy nói sẽ đưa ta đến một tiệm nhỏ để ăn tối.

Một tay ta cầm cành mận mới hái, tay kia nắm nhẹ lấy ngón tay của Thẩm Thế Chí. Trên con đường đầy tuyết, ta gặp Tống Nghiên Tu – không mang cả ô.

Thực ra, ta đã rất lâu không gặp hắn ta, kể từ ngày đó.

Trời đang có tuyết, Tống Nghiên Tu ho mạnh vài tiếng. Chàng ấy hỏi ta, có thể nói chuyện một mình với hắn không.

Ta vô thức nắm chặt tay lại.

Ngón tay của Thấm Thế Chí hơi nắm chặt lại.

Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Tống Nghiên Tu dường như càng tái nhợt hơn, hắn cười khổ nói: “Yên Yên, ta sẽ không làm tổn thương nàng.”

Trên thực tế, sau một thời gian dài trôi qua, lúc đầu ta không thích hắn lắm, ta chỉ muốn một chút hơi ấm.

Và đúng lúc đó là khi ta gặp được hắn ta sau bao năm cô đơn

Có lẽ ta thích chàng ấy một chút nhưng cuối cùng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó.

Tống Nghiên Tu hỏi: “Yên Yên, nếu có thể làm lại lần nữa, ta không bao giờ làm tổn thương nàng, ta thích nàng, nàng có… thích ta không?”

“Tống Nghiên Tu, chuyện gì cũng đã xảy ra rồi. Cho dù ngươi có may mắn quay lại nhưng ngươi làm sao có thể đảm bảo rằng ngươi sẽ không làm tổn thương ta và sẽ thích ta?”

Hơn nữa, ở trên thế giới này vốn dĩ không có cơ hội quay lại.

Trên bàn ăn, rượu mạnh trôi xuống cổ họng, ta không khỏi nghẹn ngào, ho liên tục, má ta cứ nóng bừng lên, Thẩm Thế Chí rót cho ta một ít nước.

“Chậm thôi.”

Ta nhìn chàng ấy và chớp mắt, ta luôn cảm thấy chàng ấy đã thay đổi rất nhiều kể từ khi chàng ấy trở về từ chiến trường. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, ta có cảm giác như chàng ấy đã thay đổi rất nhiều.

Rõ ràng là vài tháng trước, tình cảm của chàng ấy dành cho ta kiềm chế hơn rất nhiều

Thậm chí chàng ấy còn không dám đối mặt với ta và dễ đỏ mặt, nhưng giờ đây đã khác, chàng ấy có thể chăm chú nhìn sâu vào mắt ta.

Ta nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy chàng ấy, cách chàng ấy cưỡi ngựa qua cổng thành ngược sáng.

Tất cả như thể mới chỉ mới hôm qua, ta tựa tay lên đầu và quay lại nhìn chàng ấy.

.

“Thẩm Thế Chí, ta cảm thấy chàng hình như đã thay đổi.”

“Yên Yên nói xem, ta có gì thay đổi?”

“Ta không biết, ta chỉ cảm thấy khác thôi.”

“Có lẽ ta đã trở nên…thích Yên Yên hơn.”

Khi mùi rượu tràn ngập, ta choáng váng ngẩng đầu, bất giác ngẩng mặt lên hôn.

Ta hôn lên một bên mặt chàng, sau đó ta thấy rượu trong tay chàng hơi tràn ra, má chàng thì dần nhạt đi. Một vệt ửng đỏ dần dần xuất hiện.

À, có vẻ như không có gì thay đổi.