Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TIỂU THÁI HẬU TUNG HOÀNH HẬU CUNG Chương 5 TIỂU THÁI HẬU TUNG HOÀNH HẬU CUNG

Chương 5 TIỂU THÁI HẬU TUNG HOÀNH HẬU CUNG

2:17 chiều – 08/11/2024

9

Đoàn sứ giả vào ngày thứ chín đã đến hoàng đô Vĩnh Quốc, vừa đúng lúc lão Hoàng đế của họ phát bệnh đau đầu, không thể rời giường.

Ta không rõ đây là thủ đoạn cố ý hay thực sự bệnh tái phát.

Dù thế nào đi nữa, Vĩnh Quốc cũng đã phái Thất hoàng tử đến nghênh đón.

Ta từng gặp hắn trong lễ cập kê trước đây, người cao lớn, mặt mày tinh anh.

Hắn nhìn chằm chằm vào ta.

Trên đường đi, nghe nói Thất hoàng tử này là ứng cử viên mạnh mẽ nhất cho ngôi vị Hoàng đế của Vĩnh Quốc, lão Hoàng đế thường phát bệnh, nên triều chính hầu như đều do hắn xử lý.

Lại còn có một tục lệ kỳ lạ ở Vĩnh Quốc.

Thê thiếp của tiên đế sẽ do tân hoàng thừa kế.

Vì vậy hôm ấy trong yến tiệc, ánh mắt hắn nhìn ta trần trụi đến vậy, hóa ra là vì lý do này.

Giờ gặp lại hắn, cảm giác bất an từ trong lòng ta dâng lên, ta cố gắng áp chế, giữ dáng vẻ đoan trang, lịch sự của một Thái Hậu.

Tiêu Ngô đứng bên cạnh đỡ ta, dáng vẻ hiên ngang.

“Thái tử Đại Kỳ cũng tới sao? 

Chỉ là Vĩnh Quốc ta không có công chúa nào để tặng Thái tử, nay lễ vật đã giao, Thái tử cũng có thể về rồi.”

Thất hoàng tử ăn nói thô bỉ, ngồi ở vị trí cao, giọng điệu đầy ngạo mạn.

Tiêu Ngô cười lạnh một tiếng: 

“Đại Kỳ ta không hề có ý định hòa thân, Thất hoàng tử chắc đã hiểu nhầm rồi.”

Thất hoàng tử nhướng mày, mắt nheo lại:

 “Ồ? Hay là Thái Hậu Đại Kỳ không còn trong sạch, thân thể ô uế, tự thấy không xứng với việc hòa thân cùng Vĩnh Quốc ta?”

Lời hắn vừa dứt, bầu không khí trong điện lập tức lạnh hẳn, tiếng nhạc ngừng lại ngay tức khắc.

Móng tay ta ghì chặt vào da thịt, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh.

“Ngươi quá đáng rồi!”

Sắc mặt Tiêu Ngô lập tức trở nên u ám, đứng bật dậy, nhìn như thể sắp lao lên phản bác, ta vội kéo hắn lại.

Thất hoàng tử rõ ràng cố ý khiêu khích, hai nước thực lực ngang nhau, hắn chẳng qua chỉ muốn lợi dụng tâm lý của Đại Kỳ chủ hòa, Vĩnh Quốc chủ chiến mà thôi.

Ta ngẩng đầu, khẽ cười thành tiếng.

“Thất hoàng tử, vẻ đẹp của ai gia thiên hạ đều biết, có kẻ tiểu nhân thèm muốn cũng là chuyện thường, ai gia tất nhiên không để tâm. 

Nhưng nếu hôm nay những lời này truyền ra ngoài, ngươi nói thiên hạ sẽ nghĩ sao? 

Hai nước nghị hòa, không phải Đại Kỳ ta nhu nhược, mà là lòng dân mong muốn, thuận theo lòng người.”

Sắc mặt Thất hoàng tử đột nhiên trầm xuống, hắn nhìn ta, có vẻ như đánh giá nhiều hơn.

Ta tiếp tục nói: “Thuận theo lòng dân, Thất hoàng tử chắc cũng hiểu rõ, vậy mong ngài cân nhắc lời nói, khi ấy chúng ta mới có thể tiếp tục đàm phán tốt.”

Nói xong, ta giơ chén rượu lên, mỉm cười tỏ ý.

Thất hoàng tử trầm tư một lúc, cuối cùng cũng giơ chén lên: 

“Thái Hậu nương nương, Thái tử điện hạ, kính.”

Lòng bàn tay ta đổ mồ hôi lạnh, trong lòng run rẩy không ngừng, nhưng giữa chốn địch quốc, ta chỉ có thể gồng mình giữ vẻ bình tĩnh từ đầu đến cuối.

Tiêu Ngô nhìn ra được sự bất an của ta, đến khi yến tiệc kết thúc, trở về dịch quán, hắn lập tức cho lui tất cả hạ nhân, chỉ để người của mình canh gác.

Dây thần kinh căng thẳng trong đầu ta cuối cùng cũng đứt, ta ôm chặt lấy Tiêu Ngô, khóc không thành tiếng, không dám khóc lớn sợ bị người khác nghe thấy.

Những lời nhục nhã, hoàn cảnh khó khăn, những kẻ địch quốc mưu mô hiểm độc.

Ta không biết làm cách nào mà có thể bình tĩnh nói ra những lời ấy, trong lòng rõ ràng sợ hãi đến chết, rõ ràng…

Tiêu Ngô vỗ nhẹ lên đầu ta, cười khẽ: 

“Nếu là trước kia, chắc ngươi đã khóc òa lên từ lâu, như lần ta giành kẹo hồ lô của ngươi vậy.”

Lần này ta không đáp trả hắn, chỉ im lặng nằm trong vòng tay, cảm nhận chút yên bình cuối cùng.

Ta sợ hãi, nhưng không muốn trở thành gánh nặng cho A Ngô, cũng không muốn làm liên lụy Đại Kỳ.

Người Vĩnh Quốc không phải kẻ lương thiện, A Ngô là Thái tử, là Hoàng đế tương lai của Đại Kỳ triều, cũng là người… quan trọng nhất trong cuộc đời ta.

Nghĩ vậy, trong lòng ta âm thầm hạ quyết tâm.

Đêm ấy xảy ra một chuyện ngoài dự đoán, Hoàng đế Vĩnh Quốc băng hà.

Đại Kỳ triều cũng có thám tử tại Vĩnh Quốc, nên dù tin tức trong hoàng cung bị phong tỏa, chúng ta vẫn là người đầu tiên biết được.

Việc xảy ra quá đột ngột, ta chỉ đành gọi Tiêu Ngô đến bàn bạc.

Hắn cau mày, không biết đang suy nghĩ gì, ta đưa trà cho hắn, an ủi: 

“Đừng lo, uống trà trước đi. 

Dù việc xảy ra bất ngờ, nhưng với chúng ta, có lẽ không hẳn là điều xấu.”

Lời ta nói có chút miễn cưỡng, giờ đây Vĩnh Quốc hỗn loạn, sứ đoàn địch quốc ở đây, thật không an toàn chút nào.

Tiêu Ngô nhìn ta một cái, lặng lẽ nhận chén trà, uống cạn trong một hơi.

Ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại phát hiện Tiêu Ngô đang yên lặng nhìn ta, ánh nến lay động chiếu vào đôi mắt hổ phách của hắn, sáng rực lên khác thường.

“A Anh, ngươi phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

Lời hắn nói thật kỳ lạ, ta bỗng ngẩn ra, phát hiện thần trí hắn vẫn tỉnh táo, theo phản xạ nhìn xuống chén trà.

Ngay lúc ấy, ta cảm giác vai mình bị ai đó đập mạnh, mắt tối sầm lại, rồi ngất đi trong vòng tay của ai đó.

Khi tỉnh dậy, ta thấy mình đang ở trong một chiếc rương lớn, bên ngoài là tiếng bước chân hỗn loạn, ta muốn đập vào nắp rương nhưng không còn chút sức lực nào.

“A Anh, phải bảo trọng. 

Chiêu Vương thúc đã nhận được tin, sẽ đợi ngươi ở biên cương, A Anh…”

Hắn ngừng một lát, nhưng không nói thêm.

Lúc này, ta mới tỉnh ngộ, hiểu ra rằng hắn muốn đưa ta rời khỏi đây, lòng ta gấp gáp, cố gắng đẩy nắp rương. 

May mắn thay, rương có khe hở, đủ để ta nhìn rõ bên ngoài.

Ta thấy Tiêu Ngô nhảy lên ngựa, kéo mạnh dây cương, rồi không ngoảnh đầu lại mà phi nhanh về phía trước, còn ta trong chiếc rương, qua khe hở nhỏ nhìn thấy bụi đất cuốn lên dưới vó ngựa.

Ta khản giọng hét lên: 

“Tiêu Ngô! Ngươi phải sớm trở về!”

Trong màn sương mờ mịt, ta thấy hắn quay đầu lại, cười nhìn ta, rồi đáp: 

“Được.”

Bóng dáng hắn khuất dần trong ánh chiều tà, biến thành một chấm nhỏ rồi từ từ tan biến, như mây khói lãng đãng.

Lúc ấy ta không biết rằng, cuộc chia ly này kéo dài đến nhiều năm.

10

Cuối cùng ta vẫn trở lại Đại Kỳ triều.

Vừa hồi cung không bao lâu, ta đã bị nhốt trong cung Từ Khang.

Lấy cớ là Thái Hậu bệnh nặng, cần tĩnh dưỡng.

Ta không chất vấn Hoàng đế và Hoàng hậu, dù trên đường trở về, ta đã tưởng tượng ta sẽ giận dữ đến nhường nào khi gặp họ, sẽ chất vấn ra sao, sẽ hỏi vì sao họ lại đẩy ta vào chỗ chết.

Nhưng khi thật sự gặp mặt, ta chỉ lặng lẽ cúi đầu, im lặng không nói gì.

Bởi vì đã rõ ràng, hỏi cũng có ích gì?

Tiêu Định Quyền hộ tống ta trở về, suốt dọc đường luôn nhìn vào mắt ta, lúc thì đầy hy vọng, lúc lại lạc lõng băng lãnh.

Hắn hỏi ta về chuyện của cô cô, cũng hỏi ta…

Ta không đáp một lời nào khi hắn hỏi vì sao gọi hắn là Định Nhi.

Cô cô không muốn bất kỳ ai biết tung tích của nàng, nàng có trời đất của riêng mình, ta sẽ giữ kín điều đó.

Sự im lặng phản kháng của ta hẳn đã khiến Tiêu Định Quyền nổi giận, mấy lần hắn như muốn bóp chết ta, ánh mắt không khác gì rắn độc, nhưng rốt cuộc vẫn không xuống tay.

Vĩnh Quốc và Đại Kỳ cuối cùng cũng hòa bình, nhưng không phải vì đàm phán.

Mà là vì, Thái tử Đại Kỳ trở thành con tin ở Vĩnh Quốc.

Hồng Liên đem tin tức về, lòng ta như rơi vào băng giá, móng tay ghì chặt đến mức bật máu.

Ta chợt nhớ tới tiếng gọi “A Anh” của A Ngô trước khi rời đi, những lời chưa kịp nói bị hắn nuốt lại, khi ta bảo hắn sớm trở về, hắn chỉ đáp lại một tiếng:

“Được.”

Hóa ra hắn đã biết từ trước.

Có lẽ từ ngày hắn bất chấp quân lệnh, đuổi theo ta rời đô thành, hắn đã quyết định sẵn.

Ta chỉ hận mình ngốc nghếch, nếu có cô cô ở đây, chuyện này đã không xảy ra.

Ngày trước, ta là Thái Hậu vô tư lự trong cung, gần như đi đâu cũng được, cả cung cấm chỉ lo hôm nay ăn gì, ngày mai chơi với A Ngô thế nào, hay cùng đám cung nữ cắt hoa giấy, chơi trốn tìm.

Giờ ta mới hiểu, hóa ra khi đó chỉ là ta được những người bên cạnh bao bọc, che khuất tầm mắt.

Tiêu Định Quyền thường xuyên đến cung Từ Khang, không ai dám ngăn cản.

Giờ hắn đã từ biên cương trở về, triều đình gần như là hắn một tay khống chế, Hoàng đế chỉ là hư vị.

Những năm gần đây, thiên hạ đều biết có Tiêu Định Quyền, Nhiếp Chính Vương của Đại Kỳ, chứ chẳng mấy ai biết Hoàng đế.

Tất cả những kẻ chống đối hắn, hôm sau đều thành xác chết bên đường.

Nghe nói tháng trước, nữ quyến của Thượng thư Bộ Lại đã dám buông lời trong yến tiệc rằng Nhiếp Chính Vương xuất thân hèn mọn, mẫu thân chẳng qua là một ca nữ trên hoa thuyền, được tiên đế yêu thích nhất thời.

Mẫu thân hắn sinh hắn xong thì bị xử tử, cả đời không danh không phận.

Đêm hôm đó, tất cả nữ quyến trong phủ Thượng thư Bộ Lại, bao gồm cả nô bộc quét dọn, đều bị giết chết.

Lời đồn nói là gặp phải cướp, nhưng mọi người đều ngầm hiểu rõ.

Nhưng một kẻ giết người không chớp mắt như vậy, lại sẽ quỳ xuống chân ta, đặt đầu lên đầu gối ta, nhẹ nhàng nói.

“Sư phụ, người từng nói muốn chu du các nước, phiêu bạt giang hồ. 

Nay bốn quốc gia hòa bình, người có thể an tâm thực hiện ước nguyện của mình rồi. 

Định Nhi đã làm được, người vui không?”

Tiêu Định Quyền giết người vô số, không từ thủ đoạn để thúc đẩy hòa bình giữa các nước, nhưng lại coi sinh mạng như cỏ rác.

Điều này thật mâu thuẫn, nhưng ta biết, thứ hắn muốn chỉ là kết quả, còn quá trình thì hắn không bận tâm.

Giọng hắn nhẹ nhàng như dòng nước, ta cứng người, cuối cùng chỉ đáp một tiếng “Ừm”.

Trước đây ta từng phản kháng, suýt nữa đã bị hắn bóp chết.

Tết năm ngoái, ta bất ngờ nhận được thư từ An Quốc, giấu trong lễ vật mà An Quốc gửi cho Thái Hậu Đại Kỳ.

Chữ hắn vẫn như trước, trong thư cũng nói mọi việc đều ổn, ta nắm chặt tay Hồng Liên, vui mừng cười tươi.