Tất cả bọn họ đều đang lừa gạt ta!
Ta bỗng nhớ lại lời của cô cô.
“A Anh, cô cô không thể bảo vệ con cả đời, con phải tự mình hiểu, nhớ kỹ lời cô cô, bảo vệ bản thân thật tốt.”
Nhưng cô cô không ở đây, không có ai bảo vệ ta.
Trong lòng ta lạnh toát, không biết sức mạnh từ đâu bộc phát, ta rút mạnh cây trâm vàng trên đầu, đâm thẳng vào vai của bà mụ, bà ta hét lên, buông tay ra.
Ta lập tức lùi vào góc, giấu đi sự sợ hãi, lạnh lùng nhìn quanh mấy người, hai tay cầm chặt cây trâm, luôn đề phòng nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc mọi người đều sợ hãi lùi lại, bà mụ kia đau đớn ôm lấy vết thương rỉ máu, không tin nổi trợn mắt nhìn ta:
“Thái Hậu, ngươi điên rồi!”
Ta chẳng còn màng đến sợ hãi nữa, vừa giơ cây trâm lên vừa lùi về phía cửa, tìm đường thoát cho mình.
Nhưng vừa mở cửa ra, một bàn tay to lớn đã bóp chặt lấy cổ ta.
Phía sau có người quỳ xuống:
“Tham kiến Chiêu Vương điện hạ.”
Ta ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt lạnh lẽo như băng, mang theo sát khí của kẻ từng chinh chiến nơi sa trường.
Ban đầu vẻ mặt của hắn là chán ghét, nhưng khi nhìn thấy ta, ánh mắt hắn bỗng sáng lên, vẻ u tối như tan biến.
“Sư phụ.”
Hắn khẽ nói, còn ta thì sững người tại chỗ.
8
Tiêu Định Quyền quỳ dưới đất, cẩn thận dùng khăn lau sạch máu trên mặt và tay ta.
“Sư phụ, cuối cùng người cũng đã trở về.”
Vẻ mặt hắn dịu dàng đến mức có phần kỳ quái, khiến ta cảm thấy lạnh sống lưng, như thể người vừa lạnh lùng ra lệnh xử tử toàn bộ những kẻ trong phòng không phải là hắn.
Hắn đã nhận nhầm người rồi.
Khoảnh khắc đó, ta chợt nhớ tới đồ đệ mà cô cô từng nhắc đến, dường như tên là Định Nhi, mà đôi mắt ta lại rất giống cô cô.
Trong lòng ta nảy ra một suy đoán táo bạo.
Nếu đúng như vậy, thì hiện giờ, chỉ có Tiêu Định Quyền mới có thể cứu ta.
“Định Nhi.”
Ta thử gọi nhẹ một tiếng, thân người đang quỳ bỗng dưng khựng lại, niềm vui mừng khôn xiết hiện rõ trong mắt hắn.
Hắn bất ngờ ôm lấy chân ta, tựa đầu vào đầu gối của ta, khiến ta sợ hãi suýt nhảy dựng lên.
“Sư phụ, ta biết người sẽ trở về, người sẽ không bỏ mặc Định Nhi đâu…”
Giọng nói của hắn vui sướng như một đứa trẻ.
Đúng lúc đó, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ dồn dập:
“Vương gia, Thái tử điện hạ đã xông vào!”
Ta giật mình kinh ngạc, Tiêu Ngô sao lại xuất hiện ở biên cương?
Còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Định Quyền đã đứng bật dậy, dường như lại trở về vẻ băng lãnh, hắn đi thẳng ra cửa, không đợi tên lính kia kịp nói gì đã vung đao cắt ngang cổ hắn.
“Ngươi đáng chết.”
Ngay lúc ấy, Tiêu Ngô vội vàng xông vào, mồ hôi nhễ nhại, nhìn thấy ta, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, quầng mắt thâm đen, rõ ràng đã mấy đêm không ngủ.
Đoàn sứ giả xuất phát đã một tháng, hắn lại đuổi kịp nhanh như vậy, chắc chắn là ngày đêm không nghỉ mà đi.
“A Anh, ngươi không sao chứ!”
Bóng dáng quen thuộc của thiếu niên khiến ta mũi cay cay.
Sau này ta mới biết, Tiêu Ngô đã dùng đao kề cổ mình để ép tướng giữ thành mở cửa, gấp rút chạy đến biên cương.
Tiêu Định Quyền lạnh lùng ngồi trên cao, lộ rõ vẻ khinh thường, hoàn toàn không có ý định hành lễ với Thái tử.
Ta biết những năm gần đây Tiêu Định Quyền một tay che trời trên triều, ngay cả bệ hạ hắn cũng không xem ra gì, huống chi là một Thái tử mới mười lăm tuổi.
“Thái tử muốn làm gì đây?”
Tiêu Ngô kéo ta ra sau lưng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Định Quyền.
“Thái Hậu cao quý, nếu vì hòa bình mà để Thái Hậu của Đại Kỳ đi hòa thân, e rằng sẽ bị thiên hạ cười chê.”
Tiêu Định Quyền thản nhiên nắm chén trà trong tay, chơi đùa.
“Chỉ cần hai nước hòa bình, bản vương không quan tâm tới danh dự.”
Tiêu Ngô cười nhẹ: “Chiêu Vương thúc, nếu để giữ hòa bình, cách có rất nhiều, cớ gì phải khiến Thái Hậu của một nước hạ mình?”
“Bản cung nguyện thân chinh đến Vĩnh Quốc, xúc tiến nghị hòa giữa hai nước.”
Ta hoảng hốt, vội kéo tay áo Tiêu Ngô:
“Sao có thể làm như vậy?”
Tiêu Ngô quay lại, nháy mắt trấn an ta.
Tiêu Định Quyền liếc mắt nhìn Tiêu Ngô, ánh mắt phức tạp khó lường, một lúc sau mới nhả từng chữ:
“Đương nhiên là được.”
“Ta không đồng ý!”
Ta bước ra từ sau lưng Tiêu Ngô, nhìn thẳng vào Tiêu Định Quyền, nhấn mạnh lại lần nữa.
“Ai gia không đồng ý, ai gia muốn cùng Thái tử đến Vĩnh Quốc, vì hai nước nghị hòa.”
Ta rất ít khi tự xưng mình như vậy, nhưng trong tình thế này, thân phận của ta vô dụng, nhưng đó cũng là lợi thế duy nhất của ta.
Sắc mặt Tiêu Ngô sa sầm:
“A Anh, đừng làm loạn, Vĩnh Quốc…”
“Ngươi vô lễ!”
Ta lạnh giọng ngắt lời hắn, giọng nói kiên quyết:
“Tiêu Ngô, ai gia là trưởng bối của ngươi, mọi sự trong sứ đoàn do ta quyết định, hòa thân hay không cũng do ta định đoạt.”
Tiêu Định Quyền không nói gì, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm, dường như đang nhìn xuyên qua ta để thấy một người khác, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Ta đoán hắn sẽ đồng ý, không vì gì khác, chỉ vì dung mạo ta giống cô cô.
Đoàn sứ giả lại một lần nữa oai phong lên đường.
Tiêu Ngô cưỡi ngựa đi ở phía trước, khuôn mặt lạnh lùng, chẳng buồn nói chuyện với ta.
Hắn vẫn như khi còn nhỏ, tính tình bướng bỉnh, khó chịu vô cùng.
Nhớ lại mấy năm trước vào đêm Thất Tịch, ta đã giật túi thơm của hắn, sau đó lỡ tay làm rơi xuống hồ, hắn giận ta đến mức một tháng không thèm nói chuyện.
Tính tình khó chịu như vậy, may mà gặp ta, một vị hoàng tổ mẫu hiểu chuyện.
Vài ngày sau, khi nghỉ chân ở dịch quán, ta tìm khắp sứ đoàn cũng không thấy bóng dáng Tiêu Ngô, cuối cùng mới tìm thấy hắn bên hồ.
Thiếu niên cột tóc bằng ngọc quan, ngồi trên tảng đá bên hồ, đang ném từng viên đá nhỏ.
Gió nhẹ thổi bay những sợi tóc của hắn, mặt hồ gợn lên những vòng sóng lăn tăn.
Ta bước lại gần, giả vờ dọa sẽ đẩy hắn một cái, ai ngờ hắn đã nghe thấy từ sớm, né qua một bên khiến ta hụt tay, nhào đầu về phía mặt nước.
“A!”
Ngay khi còn cách mặt hồ chưa tới một thước, cổ áo phía sau đột nhiên bị người ta túm lấy, kéo ngược lên.
Ta thở phào, biết ngay hắn chỉ đang trêu chọc, cũng biết hắn sẽ không để ta ngã xuống thật.
“Không hổ là đứa cháu ngoan của ta.”
Ta phủi nước trên tay, giả vờ vui vẻ nói.
Tiêu Ngô liếc nhìn ta cười vô tư, rồi cụp mắt xuống:
“A Anh, người biết ta đang giận gì không?”
Ta lau khô tay vào áo hắn, ngồi xuống bên cạnh.
Những ngôi sao trên trời lấp lánh, mỗi một ngôi sao dường như soi sáng con đường dưới mặt đất.
“A Ngô, sao trên trời chiếu sáng con đường trên trời, người dưới đất cũng có thể đi trọn con đường dưới đất.
Ta sinh ra đã được định sẵn kết cục, hưởng vinh hoa phú quý mà người thường không có, là nữ tử tôn quý nhất thiên hạ.
Cô cô từng nói, niềm vui của người trên cao cũng là trách nhiệm.
Ta không còn trách phụ hoàng mẫu hậu của ngươi nữa, vì đó là số mệnh.
Nhưng, A Ngô, có những việc ta cần tự mình gánh vác, chứ không phải luôn được các ngươi che chở sau lưng, không thể đứng vững trước sóng gió.”
Nói xong, ta gạt viên đá trong tay hắn, dùng lực ném mạnh.
Xa xa, mặt hồ vang lên một tiếng “bõm,” rồi từng gợn sóng lan ra.
Tiêu Ngô ngẩng đầu nhìn ta, có lẽ chưa từng thấy ta bình tĩnh như vậy, ánh mắt hiện lên chút ngạc nhiên.
Ta nắm lấy tay hắn, hắn sững người tại chỗ.
“Hãy tin ta, A Ngô.”