Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THƯ ĐỒNG CỦA THÁI TỬ Chương 3 THƯ ĐỒNG CỦA THÁI TỬ

Chương 3 THƯ ĐỒNG CỦA THÁI TỬ

9:41 sáng – 05/10/2024

9

Thì Ninh không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của Thái tử lại giỏi đến vậy, suýt chút nữa nàng đã thua ngài. 

Phải biết rằng, môn cưỡi ngựa của nàng là do chính ông nội – một lão tướng dũng mãnh ngoài chiến trường, đích thân dạy bảo. Nàng tự tin rằng trong thành Biện Kinh, ít có ai có thể cưỡi ngựa giỏi hơn nàng.

Vậy mà giờ đây, Chu Diệp lại là một người trong số ít đó.

Chu Diệp cũng vô cùng kinh ngạc, ngài không ngờ Thì An lại có tài cưỡi ngựa giỏi đến vậy.

Dù thua cuộc, nhưng ngài lại cảm thấy rất thoải mái. Đã lâu rồi ngài chưa có một khoảng thời gian thư giãn như thế này. Từ năm mười tuổi, khi được lập làm Thái tử, tinh thần ngài lúc nào cũng căng thẳng, luôn cảm thấy có vô số ánh mắt đầy kỳ vọng đang dõi theo mình, không dám lơ là dù chỉ một khắc.

Nhưng giây phút này, ngài cảm thấy mình như được sống thật với chính mình.

Chu Diệp quay đầu nhìn Thì Ninh đang ở bên cạnh, mái tóc đen tung bay trong gió, y phục trắng phấp phới, gương mặt trắng trẻo hồng hào, đôi mắt sáng rực lên đầy sức sống.

Chu Diệp nhìn nàng rồi nói:

 “Không ngờ, Thế tử Thì An lại có nhiều điều mà Cô không biết. Ở cạnh nhau đã năm năm, xem ra Cô vẫn chưa hiểu rõ ngươi.”

Thì Ninh cười tươi như hoa:

 “Chuyện của thần, ngài chưa biết còn nhiều lắm. Thần có thể nói rằng, ăn chơi nhảy múa, ngoại trừ chuyện trăng hoa, thần đều đã từng làm qua.”

Sau một cuộc thi cưỡi ngựa sảng khoái, Thì Ninh vô thức thả lỏng tinh thần. Đến khi nhận ra mình vừa nói gì thì đã quá muộn.

Nàng vội vàng nói thêm:

 “Điện hạ, vừa rồi thần chỉ đùa thôi, ngài đừng tưởng thật.”

Thế nhưng, Chu Diệp như không nghe thấy, chỉ im lặng không có phản ứng gì.

Thì Ninh tự an ủi mình, có lẽ Thái tử thật sự không nghe thấy.

 

10

Thì Ninh quả thật đã nghĩ quá nhiều, Chu Diệp không hề điếc, ngày hôm ấy nghe rất rõ ràng. 

Vì vậy mà hôm nay, lại là ngày nghỉ, trời còn chưa sáng, Thì Ninh đã nhận được nhiệm vụ do Thái tử giao: theo hắn trải nghiệm “ăn uống, đánh bạc”. À, không có “gái”.

Thì Ninh nhìn Chu Diệp đang mải mê đặt cược trên bàn bạc, lòng suy nghĩ miên man.

 Nếu huynh trưởng của nàng biết nàng đưa Thái tử đến sòng bạc, liệu có nổi giận mà chém nàng không? Hỏng bét rồi, nàng đã làm hư Thái tử mất rồi.

Thế nhưng, Chu Diệp lại tỏ ra vô cùng thích thú. 

Đây là một trải nghiệm mới lạ đối với hắn. Cờ bạc có thể giải trí, nhưng nếu quá độ thì sẽ gây hại. 

Thái tử tự kiềm chế rất tốt, chỉ đánh vài ván rồi dừng lại. Thấy trời còn sớm, Thì Ninh rủ Chu Diệp đi uống rượu. Kết quả là hai người uống đến tận khi trăng lên cao mới dìu nhau từ quán rượu bước ra.

Chu Diệp uống đến hưng phấn, vung tay lớn tiếng nói: 

“Đi, ta dẫn ngươi đi ngắm sao.”

Thì Ninh tò mò:

 “Tại sao lại ngắm sao?”

Chu Diệp đáp:

 “Ngươi không phải từng nói rằng rất thích ngồi trên mái nhà ngắm sao sao?”

Thì Ninh ôm đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra mình có nói điều đó. Chỉ là không ngờ Thái tử lại nhớ kỹ chuyện nhỏ như vậy.

Thái tử dẫn nàng lên tường thành, tường cao mười trượng, bầu trời đêm sâu thẳm, màn đêm đen như mực. Trên đó, vầng trăng sáng treo lơ lửng, sao thưa thớt nhưng lấp lánh như những viên ngọc rải rác trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Thì Ninh chưa từng nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ như vậy, bất giác ngẩn ngơ. Thái tử Chu Diệp cũng bị cảnh tượng trước mắt làm mê mẩn, hắn không thể rời mắt khỏi Thì An.

Trong tâm trí hắn, chợt lóe lên một ý nghĩ vừa điên rồ vừa không tưởng: ‘Nếu Thì An là nữ nhân, nhất định sẽ rất đẹp.’

Đêm hôm đó, Chu Diệp đã mơ một giấc mộng.

Trong mơ, Thì An mặc một bộ y phục trắng tinh, bước về phía hắn. Tóc dài buông xuống, gương mặt trắng nõn, đôi lông mày thanh tú, đôi mắt chớp chớp như hai chiếc quạt nhỏ, vẻ đẹp quyến rũ tựa như nữ nhân.

Ý nghĩ này khiến Chu Diệp hoảng sợ, hắn lập tức ra lệnh cho bản thân không được nhìn, nhưng lại như bị trúng phải tà thuật, tầm mắt của hắn không thể rời khỏi gương mặt của Thì An. Hắn vừa lo lắng, vừa cảm thấy tim đập nhanh, thậm chí lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi.

Trong lúc hắn đang bối rối, không ngờ Thì An ngước lên, mỉm cười với hắn, rồi đưa tay lên tháo chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trắng, mái tóc dài như thác đổ xuống, nhẹ nhàng rũ lên vai và lưng của nàng, đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Thì An nói: 

“Điện hạ, ta là nữ tử đấy. Ngài thấy ta có đẹp không?”

Nói xong, nàng nghiêng đầu cười, nụ cười tinh nghịch đến khó tả, như vừa là nam, lại vừa là nữ.

Chu Diệp trợn mắt há miệng, cảm thấy như bị sét đánh, tim đập nhanh hơn, toàn thân như bị kích thích mãnh liệt. 

Hắn muốn mắng Thì An vì vô lễ, nhưng không thể thốt lên lời. Khi hắn cảm thấy mình sắp nghẹt thở thì bỗng giật mình tỉnh dậy, nhận ra chỉ là một giấc mộng.

Nhưng giấc mơ ấy rõ ràng đến mức như thể vừa xảy ra ngay trước mắt. Tim hắn vẫn đập thình thịch, thậm chí hắn còn cảm nhận được mồ hôi trên tay và sự khát khao mãnh liệt từ sâu trong cơ thể. Hắn thở hắt ra một hơi, vén màn xuống giường, mò mẫm đến bên bàn, vớ lấy bình trà uống cạn một hơi, cuối cùng cũng tạm đè nén được ngọn lửa trong lòng.

11

Từ hôm đó, Thái tử bắt đầu cố ý giữ khoảng cách với “Thì An”. Hắn cảm thấy bản thân mình như vậy là không đúng, có lẽ nếu cách xa một chút, hắn sẽ trở lại bình thường.

Nhớ lại giấc mơ đêm đó, Chu Diệp tự nhủ rằng mình đã nhịn quá lâu, cần một nữ nhân để giải tỏa. Vì thế, hắn ra lệnh cho cận vệ thân cận là Tiểu Đinh tìm một vài cung nữ xinh đẹp đến hầu hạ hắn. 

Tiểu Đinh kinh ngạc đến nỗi suýt rơi tròng mắt. Đây là lần đầu tiên Thái tử yêu cầu cung nữ đến gần mình.

Hắn nghĩ rằng, có lẽ Thái tử đã đến tuổi nghĩ về chuyện nam nữ. Vì vậy, Tiểu Đinh cẩn thận chọn bốn cung nữ có thân hình yêu kiều, dung mạo xinh đẹp nhất để tiến cử.

Nhưng không ngờ, ngay ngày hôm sau, Thái tử liền đuổi hết đám cung nữ đi.

Tất cả chỉ vì “Thì An” vô tình khen một trong số cung nữ:

 “A, vị tỷ tỷ này xinh thật, điện hạ thật có phúc.”

Chu Diệp nghiêm mặt, khó chịu nhìn nàng: 

“Sao? Ngươi thích cung nữ này à?”

Thì Ninh đáp: “Ừm, tất nhiên rồi, ai mà chẳng thích tỷ tỷ xinh đẹp. Chi bằng điện hạ tặng nàng ấy cho ta đi?”

Câu nói đó khiến Chu Diệp suýt tức đến hộc máu.

Ngày hôm sau, Thái tử liền đuổi hết bốn cung nữ đi, mỗi người trở về vị trí cũ. Kể từ đó, mỗi khi không thấy Thì An thì hắn ngày càng khó chịu. Những thay đổi này thậm chí còn khiến cận vệ thân cận Tiểu Đinh lo lắng.

Hắn không thể tin được Thái tử lại đối xử đặc biệt với một nam nhân như vậy, và còn là Thư đồng của mình.

Chẳng lẽ… Thái tử đã thích người đó?

Tiểu Đinh cũng rất lo lắng. Với tư cách là Thái tử, làm sao có thể có suy nghĩ như vậy? Điều này tuyệt đối không thể chấp nhận!

Vấn đề này quá hệ trọng, và quá động trời, Tiểu Đinh không dám tự mình quyết định, nên đành bí mật báo lại cho mẫu thân của Thái tử, tức Diên Hoàng hậu.

Hoàng hậu, vốn đã từng trải qua nhiều sóng gió, khi nghe tin này, vẫn điềm tĩnh mà nói:

 “Mấy năm nay, Thái tử ngày nào cũng chỉ lo đọc sách và học việc chính sự từ Hoàng thượng, Thì An là người đã bầu bạn với nó lâu nhất. Thái tử lại chưa có cơ hội tiếp xúc với những cô nương xinh đẹp, nên tất nhiên nó không phân biệt được đâu mới là tình cảm thật sự. Thôi, hãy chọn một ngày đẹp, bản cung sẽ tổ chức tiệc thưởng hoa, mời tất cả tiểu thư danh giá trong kinh thành đến, để Thái tử có cơ hội gặp gỡ.”

12

Trong lúc này, ba tháng đã trôi qua, chân của Thì An gần như đã hoàn toàn lành lại, Thì Ninh cũng đã hoàn thành nhiệm vụ và không còn phải vào cung nữa. Dù nàng vui mừng nhưng cũng có chút cảm giác trống vắng, bởi sau thời gian này, nàng cảm thấy Thái tử là một người rất đáng kết giao. Giờ khi đã trở lại làm nữ nhân, e rằng từ nay sẽ khó gặp lại hắn.

Thái tử Chu Diệp thì cảm thấy Thì An dường như có gì đó không đúng, như thể hắn đã trở lại bình thường, nghiêm nghị và chính trực như xưa. 

Một lần Chu Diệp thì thầm bên tai hắn: 

“Ngày mai nghỉ, chúng ta đi đánh bạc một trận nhé?”

Thì An không tin vào tai mình mà hỏi lại:

 “Đánh bạc? Đánh một trận?”

Thì An nghĩ thầm: “Cái tên hỗn xược vô pháp vô thiên Thì Ninh kia, ngươi đã làm hư Thái tử rồi, về nhà xem ta xử lý ngươi thế nào.”

Chu Diệp cảm thấy bây giờ Thì An trở nên nhạt nhẽo quá. Rõ ràng là cùng một người, tại sao chỉ sau mấy ngày lại biến thành một kẻ hoàn toàn khác?

Chẳng bao lâu sau, Thái tử Chu Diệp phát hiện ra điều kỳ lạ. Hôm đó, hắn như thường lệ đưa tay khoác lên vai Thì An. Chu Diệp rất tự nhiên, nhưng Thì An thì không tự nhiên như vậy. Hắn tỏ ra kinh hãi, khó hiểu vì sao Thái tử bỗng nhiên lại có hành động thân mật như vậy với hắn?

Cùng lúc đó, Chu Diệp cũng nhận ra rằng cảm giác này rất khác thường. Hắn thử lần nữa đưa tay lên vai Thì An, vẫn thấy không ổn.

Sau một đêm suy nghĩ, Thái tử cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường: đó là chiều cao. 

Thì An dường như đã cao thêm một chút trong vài ngày qua, không lạ gì khi hắn cảm thấy khoác tay lên vai Thì An không thoải mái.

Nhưng người sao có thể chỉ sau một đêm mà cao thêm như vậy?

Thái tử không tài nào hiểu nổi.

Cận vệ thân cận Tiểu Đinh vốn giỏi quan sát, thấy Thái tử cứ trằn trọc trên giường, liền nghĩ, hẳn là Thái tử có tâm sự gì đó khó nói nên không ngủ được đúng không? Mà hẳn cũng chỉ liên quan đến Thì An thôi, chắc là nên khuyên ngài quay lại con đường chính đạo.

Vì thế, Tiểu Đinh bưng một chén trà vào nội thất: 

“Điện hạ, người có tâm sự gì chăng? Không ngủ được à?”

Chu Diệp ngồi trên giường, nhìn Tiểu Đinh, hỏi: 

“Ngươi nói xem, có ai chỉ sau một đêm mà cao thêm không?”

Tiểu Đinh cười đáp: “Điện hạ, nô tài nghĩ điều đó không thể nào, trừ khi đó không phải là người, hoặc… không phải cùng một người.”

Trong đầu Chu Diệp lóe lên một suy nghĩ, nhanh đến nỗi hắn gần như không nắm bắt kịp.

 Hắn đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, Tiểu Đinh nhìn Thái tử quay vòng mà chóng cả mặt.

Cho đến khi Chu Diệp xoay đủ sáu mươi sáu vòng, hắn vỗ trán một cái rồi tự mắng: 

“Ta đúng là ngốc! Ta nhớ ra rồi, Thì An không phải có một muội muội song sinh hay sao?”

Tiểu Đinh ngơ ngác: 

“Đúng rồi, điện hạ, chẳng lẽ bây giờ ngài mới biết rằng Thì An có một muội muội song sinh sao?”

Chu Diệp nhìn Tiểu Đinh, ánh mắt đó khiến Tiểu Đinhthấy lạnh buốt cả người.

Tiểu Đinh gượng cười:

 “Điện hạ không biết cũng là bình thường thôi. Muội muội của Thì An có chút không giống ai, người ta đồn rằng nàng ăn chơi nhậu nhẹt đều giỏi cả, Thái tử không nhớ tới nàng cũng chẳng có gì lạ.”

“Các cô nương trong kinh thành đều thùy mị đoan trang, còn Ninh Quận chúa đúng là khác biệt, hoàn toàn không phải loại người cùng một loại với điện hạ.”

Chu Diệp lạnh lùng nói: 

“Nàng không phải loại người đó!”

Tiểu Đinh: “…!?”