13
Diên Hoàng hậu nói với Thái tử:
“Thái tử à, con cũng lớn rồi, đến lúc chọn Thái tử phi rồi. Mẫu hậu muốn tổ chức một buổi yến hội thưởng hoa, mời các quý nữ đang chờ gả trong kinh thành vào cung, để con chọn được một người vừa ý, được không?”
Chu Diệp gật đầu:
“Tất cả theo sự sắp xếp của mẫu hậu.”
Diên Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không từ chối là tốt rồi, không từ chối nghĩa là còn cứu vãn được. Bà mỉm cười:
“Vậy quyết định như thế nhé, mẫu hậu xem rồi, ngày mùng sáu tháng sau là ngày tốt, con thấy thế nào…”
Chu Diệp đặt chén trà xuống, vẻ như không để tâm mà nói:
“Thật ra, ba ngày nữa cũng là ngày tốt, mẫu hậu thấy thế nào?”
Diên Hoàng Hậu ngẩn người, vô thức đáp:
“Được, được.”
Đợi đến khi Thái tử rời đi, bà mới bừng tỉnh, nắm tay cung nữ thân cận mà xúc động đến mức hai mắt rưng rưng:
“Thái tử đúng là trưởng thành rồi, muốn lấy thê tử rồi! Cái thằng Tiểu Đinh kia còn nói Thái tử thích nam nhân, làm sao có thể chứ? Con trai của bản cung sao có thể thích nam nhân được!”
Thì Ninh nhận được thiệp mời của Hoàng hậu, cảm thấy rất ngạc nhiên. Nàng cũng biết danh tiếng của mình không tốt, sao Hoàng hậu lại mời nàng chứ?
Nàng kể lại sự nghi ngờ của mình với huynh trưởng, Thì An đáp:
“Ninh nhi, tuy rằng muội nghịch ngợm và phá phách, nhưng về nhan sắc, muội vẫn là một trong những người đứng đầu kinh thành. Tại sao lại không xứng đáng được mời chứ?”
Nghe vậy, Thì Ninh cảm thấy trong lòng rất vui, nhưng ngay sau đó nàng nhận ra:
“Ca ca, huynh cũng là đang tự khen mình đẹp đẽ đấy à? Thật không biết xấu hổ.”
Thì An nghiêm túc đáp:
“Huynh chỉ nói sự thật thôi mà.”
14
Những tiểu thư quý tộc được mời tham gia yến hội do Hoàng hậu tổ chức đều là những tiểu thư danh giá bậc nhất trong giới thượng lưu của thành Biện Kinh.
Thì Ninh rất ít khi tham dự những sự kiện như vậy, nên khi tên nàng được xướng lên, ánh mắt của các tiểu thư quý tộc hiện rõ vẻ khác thường.
Tên tuổi của Thì Ninh đã rất nổi tiếng trong kinh thành, nổi danh là một quận chúa ăn chơi, lêu lổng. Các tiểu thư quý tộc tự nhận mình trang nghiêm, nhã nhặn, coi thường cách cư xử của Thì Ninh. Mặc dù nàng có thân phận cao quý, nhưng họ vẫn chẳng mấy quan tâm, nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ.
Sau khi chào hỏi qua loa, các tiểu thư dần tụ tập thành từng nhóm nhỏ, xì xào bàn tán, không ai muốn giao tiếp với Thì Ninh. Họ nghĩ rằng nàng sẽ lúng túng, thậm chí khóc lóc vì xấu hổ.
Nhưng đáng tiếc, họ đã nhầm.
Thì Ninh rất biết cách tự tìm niềm vui cho mình, nàng chẳng bao giờ vì bị xa lánh mà cảm thấy tủi thân.
Nàng ngồi ở góc hoa đình, dự định vừa thưởng trà vừa ngắm những loài hoa quý trong ngự hoa viên, lặng lẽ chờ đến khi yến hội kết thúc.
Không ngờ, cung nữ trong cung dường như vô tình hoặc cố ý không mang trà và điểm tâm đến cho Thì Ninh.
Ngôn Vân Chi, cháu gái của Hoàng hậu, cùng vài tiểu thư khác che miệng cười khúc khích, chờ đợi xem Thì Ninh bẽ mặt.
Ngôn Vân Chi, theo lời huynh trưởng, là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị Thái tử phi. Những tiểu thư khác cũng là kẻ thấy gió trở cờ, thấy Ngôn Vân Chi giễu cợt Thì Ninh liền a dua, chờ xem trò cười của nàng.
Thì Ninh chỉ biết thở dài. Những yến hội vô vị thế này thật không hiểu có ý nghĩa gì.
Nàng lấy làm lạ, mình và Ngôn Vân Chi chưa từng qua lại, mình làm sao lại chọc giận nàng ta rồi? Sau đó, Thì Ninh mới hiểu ra.
Ngôn Vân Chi, với tư cách là mẫu mực của đại gia khuê tú, dĩ nhiên xem thường kẻ phá phách như nàng. Càng tỏ ra khinh bỉ nàng, thì bản thân Ngôn Vân Chi lại càng cảm thấy mình cao quý hơn.
Thì Ninh bắt đầu thấy nhớ Trình Duyệt Duyệt, tiếc rằng nàng ấy bị bệnh không thể đến dự.
Khi mọi người đang vui vẻ chờ đợi trò cười của Thì Ninh, đột nhiên một đoàn cung nữ nối đuôi nhau bước vào, bày các loại điểm tâm và trà trước mặt nàng.
Hoa đình bỗng rơi vào im lặng.
“Cung kính bẩm Quận chúa, Thái tử Điện hạ nói rằng đây đều là những món Quận chúa thích, mời Quận chúa dùng ạ.”
Cung nữ dẫn đầu cười tươi, cúi chào Thì Ninh.
Sắc mặt Ngôn Vân Chi lập tức tái nhợt. Thái tử Điện hạ chưa bao giờ bày tỏ tình cảm với bất kỳ cô nương nào, vậy mà Thì Ninh này lại là người đầu tiên.
Không chỉ các tiểu thư trong hoa đình sững sờ, mà ngay cả Thì Ninh cũng cảm thấy mơ hồ.
Nàng và Thái tử từ khi nào lại thân thiết đến mức này? Dù họ có quen biết, nhưng đó là khi nàng giả trang thành Thì An cơ mà.
Thực ra, lúc này Thái tử đang lén trốn trong bóng tối, say mê ngắm nhìn người mà hắn ngày đêm thương nhớ.
Nàng trong bộ nữ trang còn đẹp hơn cả trong giấc mơ của hắn. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ trong lồng ngực mình.
15
Thái tử vốn là người hành động nhanh chóng. Sau buổi yến hội, hắn liền bày tỏ với Diên Hoàng Hậu rằng mình đã để mắt đến Thì Ninh và muốn lấy nàng làm Thái tử phi.
Hoàng hậu trong lòng có chút băn khoăn. Thực ra, người bà muốn chọn là cháu gái của mình, Ngôn Vân Chi.
Thì Ninh cũng là một đứa trẻ tốt, chỉ có điều tính cách của nàng quá nghịch ngợm. Hoàng hậu luôn nghĩ rằng con trai bà sẽ lấy một cô nương trầm ổn, đoan trang làm vợ. Không ngờ, Thái tử lại để ý đến một nữ tử như Thì Ninh.
Tuy nhiên, việc cưới Thì Ninh đối với Thái tử cũng là trăm lợi không hại.
Nhữ Dương Vương gia, cha của Thì Ninh, là người theo tiên đế lập nên giang sơn, được phong tước vị duy nhất trong số các vương gia ngoại tộc.
Ông lập nhiều chiến công hiển hách, nắm giữ binh quyền. Nếu không phải vì Thì Ninh quá nghịch ngợm, Hoàng hậu đã nghĩ đến nàng đầu tiên rồi.
Cuối cùng, Hoàng hậu thở dài: “Thôi tùy nó vậy.”
Hoàng hậu hiểu rất rõ con trai mình, một khi hắn đã quyết định chuyện gì, dù có tám con trâu cũng không kéo hắn lại được.
Tuy nhiên, điều mà Hoàng hậu không ngờ tới chính là, cô gái mà bà xem nhẹ lại kiên quyết từ chối lời cầu hôn của con trai bà.
Thái tử rất buồn bã. Hắn hẹn Thì Ninh ra ngoài, thành thật bày tỏ tình cảm của mình, không ngờ nàng thẳng thừng từ chối. Lý do nàng đưa ra là vì hắn quá buồn tẻ, nàng không thích vào cung, và ghét cuộc sống trong hoàng cung.
Hai người đi dọc theo bờ sông, gió ấm thổi qua. Thái tử hít một hơi thật sâu rồi lấy hết can đảm nói:
“Ta thích nàng!”
Thì Ninh bàng hoàng, ngây người:
“Ngài nhận nhầm người rồi, ta không phải Thì An.”
Thái tử đen mặt. Chẳng lẽ nàng nghĩ rằng hắn thích nam nhân?
Hắn tức giận nói:
“Ta biết nàng là Thì Ninh. Ta thích nàng, Thì Ninh!”
“A?”
Thì Ninh càng choáng váng hơn:
“Ngài thích ta? Ngài mù rồi sao?”
Thái tử kiên định, sâu sắc nhìn nàng.
“Để ta nói thế này.”
Thì Ninh liếm môi, đáp:
“Ăn chơi, cờ bạc, chỉ trừ khoản ‘gái gú’ ra thì ta cái gì cũng có thể làm.”
Thái tử nói:
“Để ta nói thế này, chỉ cần nàng không làm chuyện ‘gái gú’, những thứ khác ta đều có thể chấp nhận.”
“…”
Thì Ninh lần đầu tiên trong đời hiểu được cảm giác “cạn lời” là như thế nào.
Nàng vỗ vỗ vào mặt Chu Diệp:
“Điện hạ, ngài tỉnh táo lại đi. Ngài chỉ là do thân phận cao quý và tính cách của mình mà chưa tiếp xúc với những người như ta.”
“Vả lại, với tính cách như ta, chắc chắn không hợp để làm Thái tử phi của ngài đâu.”
Thái tử kiên quyết nói:
“Chỉ cần ta thấy hợp, thì nàng chính là người phù hợp. Thì Ninh, chẳng lẽ nàng không thích ta chút nào sao?”
Dưới ánh mắt mong đợi của Chu Diệp, Thì Ninh nhẫn tâm từ chối:
“Không thích, ta chỉ xem ngài là bạn tốt thôi.”