5
Khi Thì Ninh trở về phòng, cảm giác nóng bừng trên mặt vẫn chưa tan đi.
Nàng vẫn chưa hiểu tại sao vừa rồi mình lại như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay sờ lên cơ bụng của Thái tử. Vào mùa hè, cả hai đều mặc không quá nhiều lớp áo, qua lớp vải mỏng, nàng thậm chí có thể cảm nhận rõ đường nét cơ bắp bên dưới.
Không ngờ, một Thái tử trông bề ngoài có vẻ văn nhã như vậy lại có thân hình cường tráng đến thế.
Thì Ninh tức giận đi tới đi lui trong phòng, giống như một con sư tử đang bực bội. Nàng rất phiền muộn, tự trách mình sao lại “háo sắc” đến như vậy.
Đúng lúc này, Lan Châu bước vào:
“Tiểu thư, Thế tử gia đang gọi người đến hỏi chuyện.”
Thì Ninh phải hít sâu mấy hơi mới có thể bình tĩnh lại, rồi đi gặp người ca ca thân yêu của mình.
Thì An như thường lệ, hỏi thăm tình hình của Thái tử. Thì Ninh chế nhạo hắn:
“Ca à, huynh cũng không phải là phụ thân của Thái tử, huynh sao lại bận tâm đến ngài ấy như vậy? Muội thật sự không hiểu nổi.”
Thì An đáp:
“Thái tử Điện hạ khoan dung nhân hậu, sau này sẽ là một vị minh quân. Phụ tá người là nguyện vọng cả đời của ta.”
Được rồi, Thì Ninh không thể hiểu được chí lớn của ca ca mình. Nhưng nàng cũng đồng ý với ca ca về việc Thái tử là người nhân từ.
Sau gần một tháng ở trong cung, nàng nhận ra rằng Thái tử không giỏi ăn nói, bề ngoài có vẻ khó gần, nhưng thực ra ngài là một người rất dễ chung sống. Thái tử đối xử với mọi người đều khoan dung, không bao giờ đánh mắng tùy tiện, các hạ nhân trong cung cũng thường khen ngợi đức độ của ngài.
Nếu có nhược điểm gì ở Thái tử, thì đó là cuộc sống của ngài quá nhạt nhẽo. Ngoài việc đọc sách và xử lý chính sự, dường như ngài không hứng thú với bất cứ điều gì khác. Sống cùng một người như vậy cũng chẳng thú vị gì.
6
Gần đây, Chu Diệp cảm thấy không muốn nói chuyện với “Thì An” nữa. Dù ngài có nói chuyện gì nghiêm túc, thì “Thì An” cũng có cách chuyển chủ đề đi xa tận mười vạn tám ngàn dặm.
Trước đây, mỗi khi Chu Diệp cùng Thì An thảo luận việc quốc sự, hắn luôn đưa ra những kế sách khả thi và hiểu thấu suy nghĩ của ngài.
Thế nhưng bây giờ, Chu Diệp lại hoàn toàn không theo kịp dòng tư duy của “Thì An”.
Ví dụ như khi hai người đang bàn việc điều chỉnh chiến mã, làm sao để loại bỏ những con ngựa già và sắp xếp chúng ổn thỏa, thì “Thì An” lại có thể chuyển sang nói về ba mươi sáu kiểu cưỡi ngựa, rồi đến ngựa Hãn Huyết của Tây Vực, sau đó lan man sang cảnh đẹp của Tây Vực và những công chúa xinh đẹp của họ…
Cuối cùng lại nhắc đến chuyện hòa thân. Hắn thậm chí còn trêu chọc Chu Diệp:
“Nghe nói nước Ngụy muốn cử một vị công chúa đến hòa thân, chẳng mấy chốc là điện hạ có mỹ nhân trong vòng tay rồi.”
Chu Diệp nhìn nàng thật sâu:
“Cô cưới thê tử thì ngươi vui mừng lắm sao?”
Thì Ninh khoác vai Chu Diệp, đáp:
“Đương nhiên, là huynh đệ của ngài, tất nhiên ta phải vui chứ.”
Chu Diệp lại cảm thấy hương thơm quen thuộc phảng phất đâu đây, ngài liếc nhìn Thì Ninh, rồi hỏi:
“Thì An, từ bao giờ mà ngươi cũng dùng hương liệu của nữ nhân thế?”
Thì Ninh ngơ ngác:
“Ta có bao giờ dùng hương liệu đâu?”
Chu Diệp ngây người, chẳng lẽ khứu giác của ngài cũng có vấn đề rồi sao?
Cả hai đứng rất gần nhau, Chu Diệp khẽ nghiêng đầu, trong khoảnh khắc đó, dung mạo của “Thì An” hiện lên thật rõ ràng.
Làn da trắng như tuyết đầu đông, đôi mắt sâu thẳm như dòng nước chảy mãi không ngừng, chiếc mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi đỏ mọng căng tràn…
Trong lòng Chu Diệp bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Chu Diệp cảm thấy “Thì An” trước mắt thật quyến rũ, thậm chí ngài còn muốn hôn đôi môi ấy.
Có phải là mình bị điên rồi không?
Chu Diệp giật mình đẩy Thì Ninh ra, uống vài ngụm trà lạnh để trấn tĩnh mới có thể kìm nén lại cảm giác bối rối trong lòng.
Cuối cùng ngài lạnh lùng lên tiếng:
“Thì An, khi chúng ta đang thảo luận chính sự, ngươi có thể đừng lan man nữa không?”
Thì Ninh cảm thấy Chu Diệp thật khó hiểu. Rõ ràng vừa rồi ngài còn lắng nghe rất chăm chú, thế mà bây giờ lại quay ngoắt lạnh lùng. Quả thật là làm bạn với vua như chơi với cọp.
Nhưng Thì Ninh không sợ, nàng nói:
“Điện hạ, chuyện này là ngài không đúng rồi.”
Chu Diệp im lặng chờ nghe lý lẽ của nàng:
“Nếu ngài không muốn ta lan man, lẽ ra ngài nên ngắt lời ta ngay từ đầu. Ta nói hết rồi, ngài mới bảo đừng lan man, chẳng phải làm lãng phí lời nói của ta sao?”
“Cô…”
Chu Diệp hít một hơi thật sâu:
“Cô tưởng ngươi đang mở rộng chủ đề, là có ý tưởng đặc biệt gì. Ai ngờ ngươi chỉ đang kể chuyện!”
Mà lại còn kể rất hay, ngài bất giác bị cuốn theo lúc nào không hay…
7
Chu Diệp bắt đầu vô thức lén nhìn “Thì An”.
Ngài nhìn hắn ngồi xổm dưới gốc cây phá tổ kiến, nhìn hắn nhanh nhẹn mà leo trèo lên cây, nằm trên cành tắm nắng, nhìn hắn tranh luận đỏ mặt với thái phó chỉ vì một chủ đề, nhìn hắn lén thả sâu vào trà của thái phó…
Không hiểu sao, mặc dù hành động của “Thì An” rất nghịch ngợm, nhưng Chu Diệp lại cảm thấy hắn rất đáng yêu.
Chu Diệp bắt đầu nghi ngờ rằng người này tuyệt đối không phải Thì An, dù có đánh chết ngài cũng không tin Thì An lại làm mấy chuyện này.
Nhưng rõ ràng người này trông y hệt Thì An! Chẳng lẽ lần ngã ngựa đó để lại di chứng gì sao?
Chu Diệp cũng từng lấy những chuyện riêng tư của hai người ra thử thăm dò, nhưng hắn vẫn trả lời chính xác. Nếu không phải Thì An, sao hắn có thể biết rõ những chuyện chỉ hai người mới biết chứ?
Chu Diệp nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
8
Khi Thì Ninh cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi, nàng liền nhanh chóng rời khỏi giường vào sáng sớm.
Thời gian vừa qua, nàng bị gò bó quá nhiều, thế nên đã hẹn cô bạn tri kỷ, Trình Duyệt Duyệt, tiểu thư của phủ Thừa tướng, cùng ra ngoại ô cưỡi ngựa và bắn cung.
Các tiểu thư quý tộc ở Biện Kinh luôn lấy sự dịu dàng, đoan trang làm tiêu chuẩn. Nhưng Thì Ninh lại thấy họ quá nhàm chán, đi đường cứ phải lắc lư ba nhịp, còn bảo đó là “bước sen nở hoa”. Nàng thì thấy nó thật khó coi. Chỉ có Trình Duyệt Duyệt là có suy nghĩ giống nàng, cả hai đều có tính cách cởi mở, lần đầu gặp nhau đã cảm thấy hận không gặp sớm hơn, kết thành tỷ muội thân thiết.
Khi nhận được lời mời của Thì Ninh, Trình Duyệt Duyệt rất vui mừng, sớm đã cưỡi ngựa đến địa điểm hẹn.
Nàng vừa xuống ngựa đã ôm chầm lấy cổ Thì Ninh: “Con nha đầu thối này, ta đến nhà ngươi tìm mấy lần rồi mà chẳng lần nào gặp. Nói đi, rốt cuộc là ngươi đang lén lút trốn với nam nhân nào?”
Thì Ninh ôm lấy mặt Trình Duyệt Duyệt, hôn mấy cái lên đó:
“Làm gì có nam nhân nào chứ, chuyện dài lắm, để ta kể cho ngươi nghe…”
“Thì An?”
Một giọng nói trầm thấp xen lẫn ngạc nhiên vang lên, cắt ngang lời của Thì Ninh. Giọng nói này, Thì Ninh nghe sao quen thuộc quá, chính là Chu Diệp.
May mắn thay hôm nay nàng mặc nam trang, Thì Ninh quay lại hành lễ một cách đúng mực với Chu Diệp.
Khi nàng ngước lên, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Thái tử đang nhìn nàng chằm chằm, đôi môi mím chặt, trông như tâm trạng không hề tốt chút nào, ngài cũng không cho nàng đứng dậy.
“Điện hạ?” Thì Ninh cố chịu đựng cảm giác tê cứng ở chân, khẽ gọi vị Thái tử dường như đang lạc trong suy nghĩ của mình.
Cuối cùng Chu Diệp cũng mở lời:
“Ngươi vừa làm gì thế?”
Thì Ninh chẳng hiểu gì, chỉ đáp:
“Thần đến cưỡi ngựa, không lẽ điện hạ cũng tới cưỡi ngựa?”
Chu Diệp cố nén sự khó chịu trong lòng. Ngài không biết tại sao, nhưng khi thấy Thì An hôn nữ tử kia, ngài lại cảm thấy rất tức giận, mà bản thân cũng chẳng hiểu mình đang giận điều gì. Thì An cũng đã mười lăm tuổi, đúng là đến lúc nên bàn chuyện hôn nhân rồi.
Trong khi đó, Trình Duyệt Duyệt sau khi thấy Chu Diệp xuất hiện, vẫn chưa thoát khỏi sự ngỡ ngàng. Mãi đến khi ánh mắt của Thái tử lướt qua khuôn mặt nàng, nàng mới đột ngột tỉnh lại, cúi người hành lễ:
“Tiểu nữ bái kiến Thái tử Điện hạ.”
“Ừm.”
Chu Diệp đáp lại bằng giọng lạnh lùng, rồi bước đi phía trước.
Trình Duyệt Duyệt và Thì Ninh lặng lẽ theo sau, hai người liếc nhìn nhau. Trình Duyệt Duyệt đụng nhẹ vào khuỷu tay Thì Ninh, nói khẽ:
“Ngươi thật may mắn, cả thời gian qua đều ở cạnh Thái tử học bài. Ngươi còn không vui ư? Để các tiểu thư khác ở Biện Kinh mà biết được, không ghen tỵ chết mới lạ!”
Thì Ninh thở dài:
“Nếu ngươi thích thì thay ta mà đến đi.”
Trình Duyệt Duyệt cười:
“Ngươi nghĩ ta không muốn sao? Lạ thật, đây là lần đầu tiên ta gặp Thái tử Điện hạ, nhưng sao cảm giác ngài có chút ác cảm với ta?”
Thì Ninh liếc mắt:
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Thái tử là người rất tốt, chỉ là có chút cứng nhắc thôi.”
Chu Diệp ở phía trước đột nhiên quay lại:
“Hai ngươi đang thì thầm nói gì đấy?”
Trình Duyệt Duyệt liền cười đáp:
“Điện hạ, Thế tử Thì An nói muốn thi cưỡi ngựa với ngài. Không biết ngài có dám đọ một trận hay không?”
Chu Diệp nhướn mày:
“Cô có gì phải sợ? Được thôi, thi thì thi.”