Thái tử Điện hạ có một thư đồng mi thanh mục tú. Không ngờ là Thái Tử Điện hạ lại để mắt tới thư đồng của mình.
Nhưng khổ thay, thư đồng của ngài ấy là nam nhân cơ mà!
Triều đình trên dưới ai nấy cũng đều lo lắng, sợ rằng ngai vàng đời này sẽ đến đây mà kết thúc.
Hoàng hậu nương nương bèn tổ chức một buổi yến tiệc lớn, mời các tiểu thư khuê các đến để cho Thái tử xem mắt.
Trong tiệc rượu, Thái tử âm thầm nhìn thiếu nữ trong bàn tiệc, người mà dung mạo giống hệt thư đồng của mình, rồi chìm vào suy nghĩ…
1
Thư đồng của Thái tử Điện hạ, họ Thì, tên An.
Thông minh, tài hoa xuất chúng, là thế tử của Nhữ Dương Vương phủ, còn được tôn làm hình mẫu cho các văn nhân trong thành Biện Kinh.
Thế nhưng gần đây, Thái tử Chu Diệp lại cảm thấy có điều gì đó không ổn từ Thì An.
Bởi lẽ, suốt năm năm làm thư đồng, Thì An luôn dậy sớm hơn cả ngài, bỗng nhiên những ngày gần đây lại muộn màng chưa từng có.
Điều khiến người khác khó hiểu hơn, chính là việc hắn lại ngủ gật trong lớp học của Thái phó!
Phải biết rằng, Thì An nổi danh trong kinh thành là kẻ ham học, khát khao tri thức. Nay Thì An trở thành một người như thế thì Thái Tử cảm thấy thật khó mà hiểu nổi.
Những chuyện này, Chu Diệp còn có thể chấp nhận, dù gì làm thư đồng của Thái tử cũng không dễ dàng gì.
Nhưng điều khiến ngài khó lòng tha thứ là, gần đây Thì An thường không chút kiêng dè mà nhìn chằm chằm vào ngài.
Ánh mắt ấy nóng rực và chuyên chú, khiến một người luôn trầm tĩnh như Thái tử cũng không khỏi bất an.
Chu Diệp đã mấy lần sai tiểu thái giám bên mình là Tiểu Đinh, nhắc nhở kín đáo rằng việc nhìn chằm chằm vào người khác là rất bất lịch sự.
Thì An cũng nghiêm túc cam đoan sẽ sửa đổi.
Ha, hắn đúng là đã sửa. Nhưng mà sửa từ việc nhìn thẳng chuyển sang lén lút nhìn trộm.
Mỗi lần bị Chu Diệp phát hiện thì hắn cũng chỉ nháy mắt cười vô tội.
Chu Diệp hồi tưởng lại trong đầu, nhớ xem những thay đổi này của Thì An bắt đầu từ khi nào?
Hình như là từ nửa tháng trước, khi Chu Diệp kéo Thì An đi cưỡi ngựa và làm y ngã khỏi lưng ngựa…
Thái tử Điện hạ nghĩ ngợi, có khi nào cú ngã đó làm hỏng đầu của Thì An luôn rồi không?
Chu Diệp quyết định sẽ nói chuyện nghiêm túc với hắn.
2
Trong khi đó, Thì An, không, chính xác phải là Thì Ninh, muội muội sinh đôi của Thì An, cũng đang rối bời.
Nàng thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của ca ca mình.
Nửa tháng trước, Thì An theo Thái tử Điện hạ Chu Diệp cưỡi ngựa, chẳng may bị ngã ngựa gãy chân.
Khi Thái tử hỏi ca ca thương thế ra sao, ca ca nàng cố nén đau đớn, trả lời:
“Tạ ơn điện hạ quan tâm, thần không sao.”
Làm sao có thể không sao được? Thì An đau đớn đến không ngủ được cả đêm.
Đại phu nói, tổn thương gân cốt cần tới trăm ngày lành, huynh ấy sẽ phải nằm trên giường suốt hơn ba tháng.
Theo lẽ thường, huynh ấy chỉ cần dâng tấu xin nghỉ với Hoàng thượng là có thể an tâm dưỡng thương tại nhà, nhưng không hiểu sao đầu óc huynh ấy lại nghĩ gì mà bắt Thì Ninh giả dạng làm mình, vào cung thay huynh ấy làm thư đồng của Thái tử.
Thì An nói:
“Ta đã theo điện hạ học suốt năm năm, chưa từng bỏ qua một ngày nào, ta không thể để mình vắng mặt. Tiểu muội, giúp ca ca của muội một lần đi, được không?”
Thì Ninh từ chối:
“Ca, huynh biết rõ muội ghét nhất là những lễ nghi phiền phức trong cung mà. Ở trong cung một ngày thôi mà muội đã thấy khó chịu rồi, huống chi là ba tháng. Huynh muốn làm muội ngột ngạt chết sao? Còn nữa, lỡ bị phát hiện thì làm sao?”
Thì An khuyên nhủ:
“Muội muội, làm sao bị phát hiện được? Hai người chúng ta trông giống hệt nhau, ngay cả cha mẹ còn không nhận ra, huống chi là người ngoài. Thái tử Điện hạ tính tình rất tốt, chỉ hơi lười biếng, muội chỉ cần mỗi ngày nhắc nhở ngài dậy sớm, hoàn thành bài tập do Thái phó giao là ổn rồi.”
Thì Ninh vẫn không muốn đi, giả dạng Thì An thì không khó, nhưng làm thư đồng của Thái tử lại là việc khó khăn trăm bề.
Không phải là nàng không có học vấn đủ để đối phó, nàng cũng là Quận chúa Nhữ Dương, nói một câu cầm kỳ thi họa đều tinh thông cũng chẳng quá lời.
Nhưng những ngày dài phải dậy sớm thức khuya, khô khan và gò bó, khiến nàng phát sợ.
Thấy muội muội vẫn không động lòng, Thì An sốt ruột:
“Muội muội tốt của ta, cùng lắm chỉ ba tháng thôi. Vì ca ca, muội cố nhịn một chút được không?”
Thì Ninh đáp:
“Ca, những việc đó người khác cũng có thể làm được, hơn nữa họ còn rất vui vẻ mà làm nữa kia kìa, sao huynh không để người khác làm? Sao nhất thiết phải là huynh vậy? Chẳng lẽ Thái tử không thể xa huynh?”
Thì An thở dài:
“Thái tử Điện hạ đã quen có ta bên cạnh. Không có ta đốc thúc, ta thật sự không yên tâm. Muội chẳng lẽ đành lòng thấy ca ca của muội đã bị tthương như thế này rồi mà còn phải lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên sao?”
“Muội muội, Thái tử Điện hạ dung mạo tuyệt sắc, tuấn tú vô song, chẳng phải muội rất thích nhìn mỹ nam sao? Muội nhất định sẽ không hối hận đâu.”
A, nàng đột nhiên thấy có chút động lòng.
“Muội muội, nếu thành công, ca ca sẽ mua cho muội thanh Kiếm Bàn Long mà muội ao ước bấy lâu.”
Thì Ninh mắt sáng lên:
“Thật sao? Huynh nói lời phải giữ lời đấy?”
Thì An đáp:
“Ca bao giờ nuốt lời chứ?”
Thôi được, vì thanh bảo kiếm và vì ca ca đáng thương của mình, nàng đành chịu ấm ức mà vào cung, dù sao cũng chỉ có ba tháng thôi mà.
3
Thái tử Điện hạ quả nhiên dung mạo bất phàm, đẹp hơn tất cả những nam tử mà Thì Ninh từng gặp.
Mỗi ngày, việc mà nàng làm nhiều nhất chính là ngắm nhìn Thái tử đến ngẩn ngơ. Nếu không phải vì nhan sắc tuyệt thế của Thái tử, nàng đã sớm không chịu nổi mà rút lui rồi.
Nàng thực sự có chút thương cảm cho Thái tử. Mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, thời gian trong ngày bị xếp kín lịch, trừ thời gian dùng bữa có thể nghỉ ngơi đôi chút, còn lại đều là học tập.
Mới chỉ đến cung nửa tháng mà Thì Ninh đã không chịu nổi.
Chưa nói đến những cái khác, chỉ riêng việc buổi sáng phải dậy sớm thì thật sự quá khó để.
Mỗi sáng tinh mơ, cung nữ của ca ca sẽ đến viện của nàng đúng giờ để gọi nàng dậy.
Thị nữ thân cận của nàng tên là Lan Châu, nhanh nhẹn giúp nàng chải đầu, thay y phục. Khi được đưa lên xe ngựa, nàng vẫn chưa mở mắt.
Còn buổi tối, khi công việc đã xong xuôi, trăng cũng đã lên cao. Nàng lại nhắm mắt lăn về nhà.
Về đến nhà rồi cũng chẳng được nghỉ ngơi, còn phải bị ca ca “triệu kiến” để hỏi han.
Nội dung câu hỏi như sau: “Hôm nay Thái tử có đến trễ không?”, “Thái tử hôm nay thế nào?”, “Thái tử Điện hạ có tiến bộ chăng?”
Nàng không muốn trả lời câu nào hết, nàng chỉ muốn đi ngủ thôi!
Những ngày sớm dậy, tối ngủ trễ làm nàng trên lớp chỉ biết ngáp dài. Chỉ khi ngắm lén gương mặt tuấn mỹ của Thái tử, nàng mới không buồn ngủ nữa.
Cuối cùng, vừa xong giờ học thì Thì Ninh ngay lập tức chạy ra ngoài, tìm một cái cây, trèo lên định chợp mắt.
Chỉ là, nàng vừa mới trèo được một nửa thì một giọng nói kinh ngạc vang lên từ phía sau:
“Thì An, ngươi đang làm gì thế?”
Thì Ninh cứng đờ cổ, chậm rãi quay đầu lại nhìn thì thấy Thái tử Điện hạ Chu Diệp đang ngạc nhiên nhìn mình, nàng cười gượng:
“Khụ, bẩm điện hạ, thần nghe nói trên cây có tổ chim, nên nhất thời hiếu kỳ thôi, hì hì…”
Nàng trượt xuống cây, động tác vô cùng thành thạo.
4
Ánh mắt thăm dò của Chu Diệp dừng lại trên người nàng. Dù nàng tự tin rằng Thái tử không thể nhận ra mình là ai, nhưng vẫn có chút chột dạ mà cúi đầu.
Thái tử khẽ ho một tiếng:
“Thì An, Cô có chuyện muốn nói riêng với ngươi, theo Cô đến đây.”
Thì Ninh vội vàng bước theo sau Thái tử, nhưng trong lòng lại trăm mối suy nghĩ.
Thái tử muốn nói gì với nàng? Còn phải nói riêng mới được? Chẳng lẽ nàng đã lộ sơ hở gì rồi sao?
Không thể nào! Chữ nàng viết đều bắt chước y hệt bút tích của ca ca, nếu không phải là bậc đại thư pháp thì không thể nhận ra được.
Vậy rốt cuộc nàng đã để lộ điều gì? Vì suy nghĩ quá tập trung nên nàng không để ý rằng Thái tử đã dừng bước.
Kết quả là “phịch” một tiếng, nàng đâm sầm vào lồng ngực của Thái tử…
Sự việc xảy ra thật trùng hợp, Thì Ninh cho rằng đó là do Thái tử đột ngột xoay người mà không báo trước.
Nếu ngài không quay lại, nàng có lẽ chỉ va vào lưng Thái tử, nhưng vì ngài xoay người lại, thế là nàng lại đâm thẳng vào lồng ngực của ngài.
Chu Diệp thấy nàng mất thăng bằng, liền theo phản xạ đưa tay ra đỡ lấy thắt lưng nàng.
Chợt ngài cảm thấy có điều gì đó không đúng. Sao eo của Thì An lại nhỏ như vậy, còn nhỏ hơn cả ngài một vòng? Hình như chiều cao cũng không đúng? Sao lại thấp hơn trước đây?
Chu Diệp càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, thì Thì An đã vòng tay qua eo ngài, còn một tay kia sờ sờ bụng ngài mấy cái?!
Chu Diệp lập tức đẩy nàng ra:
“Ngươi, ngươi vừa rồi là…?”
Câu hỏi “làm gì” chưa kịp nói ra, thì Thì Ninh đã quỳ xuống tạ tội:
“Điện hạ thứ tội, thần vừa rồi thất lễ, hoàn toàn không cố ý.”
Nói xong, nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt vô tội nhìn ngài.
Chu Diệp vốn muốn hỏi, tại sao ngươi vừa rồi lại sờ bụng ta, nhưng ngài không thốt nổi ra lời nào.
Thế là Chu Diệp tức giận, hai tay chắp sau lưng:
“Ngươi đi đi, Cô muốn ở một mình một lát.”
Thì Ninh như được đại xá, đứng dậy hành lễ với Chu Diệp một cái rồi chạy mất. Chu Diệp nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng càng thêm khó hiểu.
Tên Thì An này, trước đây lúc nào cũng cư xử đúng mực, chưa từng có ánh mắt thẳng thắn đến thế. Hơn nưa, hắn càng ngày càng to gan hơn rồi. Hắn thế mà lại… lại dám sờ bụng mình?!
Chu Diệp lắc đầu, tự nhủ có lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều. Có khi đó chỉ là hành động vô thức mà thôi.
Nhưng hương thơm kỳ lạ trên người Thì An khi nãy cứ quẩn quanh bên mũi, không sao xua tan được.
Tên Thì An kia, hắn từ bao giờ lại bắt đầu dùng hương liệu rồi? Lần tới ta phải nhắc nhở hắn mới được. Nam tử mà lại đi dùng hương của nữ nhân, thật là chẳng ra thể thống gì!
Thái tử Điện hạ đột nhiên nhận ra, lẽ ra ngài định nói chuyện với Thì An, nhưng sao lại để hắn đi mất rồi?
Hôm nay mình thật quá kỳ lạ!