5
Ta nghĩ mình đã bệnh rồi.
Trước đây, trong mắt Mạc Bình Chi, ta làm gì cũng tốt, là thiếu nữ mà hắn phải quỳ gối trước mặt mẫu thân cả mấy ngày mới xin cưới được.
Hắn từng mang bát canh cá đến trước mặt ta.
“Cá hơi nhỏ, lần sau ta sẽ bắt con lớn hơn.”
Mạc Bình Chi khi đó đã lau nước mắt cho ta.
Chàng nói: “Thất Nương xứng đáng.”
Lần đầu tiên, một thứ nữ tử nhỏ bé như ta biết được, hóa ra được người ta trân trọng là cảm giác như thế nào.
Nhưng Mạc Bình Chi, Thất Nương bây giờ không còn xứng đáng được chàng trân trọng nữa sao?
6
“Thất Nương? Tạ Thất Nương.”
Giữa cơn mơ màng, ta nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Cố gắng mở mắt, ta nhìn thấy Mạc Bình Chi đứng trước giường.
Chàng vẫn mang vẻ tuấn tú, nhã nhặn, nhưng trên môi lại có một nụ cười mỉa mai.
“Thất Nương, đừng giả bệnh để làm bộ đáng thương trước mặt ta.”
“Nàng thân thể khỏe mạnh, chiều nay còn đủ sức đánh người, sao nửa đêm đã bệnh đến mức không dậy nổi?”
Ta cố gắng gượng dậy đối đáp.
” chẳng phải chàng biết chút y thuật sao?”
“Nếu nghĩ ta giả bệnh, chi bằng tự mình bắt mạch xem sao.”
Có lẽ sắc mặt ta thật sự khó coi, nên giọng chàng dịu đi đôi chút. Nhưng lời chàng nói ra, lại nhắm thẳng vào việc tước đi quyền quản gia của ta.
“Trong phủ có tin vui, nàng đang bệnh, e rằng khó mà xử lí quản được việc trong phủ được.”
“Mấy ngày này nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, đợi nàng khỏe lại, thứ gì thuộc về nàng, ta sẽ trả.”
Nửa đêm chàng đến đây, không phải vì lo lắng cho bệnh tình của ta, mà chỉ mượn cơ hội này để lấy đi quyền quản lý trong phủ.
Lòng ta bỗng nhiên đắng chát.
Là một người phụ nữ sống trong nội viện, cả đời chỉ tranh giành, tranh giành xem lòng người chồng nghiêng về phía mình được bao nhiêu.
Nhưng ta biết, từ lúc bắt đầu, ta đã thua rồi.
Ta lục tìm dưới gối, lấy ra tấm thẻ quản gia.
“Ta có thể giao thẻ này, nhưng—”
“Ta muốn một lá thư ly hôn và chiếc ngọc bội mà dì đã để lại cho ta.”
Mạc Bình Chi nhìn ta lạnh lùng: “Thất Nương, những lời khích tướng như thế không có dụng với ta đâu.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hòa ly, nàng đừng mơ tưởng nữa.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Mạc Bình Chi giờ đã 24 tuổi, không còn dáng vẻ mảnh mai, thanh tú như những năm đôi mươi, mà nay thêm phần điềm tĩnh, chín chắn sau nhiều năm chốn quan trường.
Chàng vừa muốn có vợ đẹp, thiếp xinh bên mình, lại không muốn mang tiếng xấu là kẻ vứt bỏ người vợ tào khang.
“Mạc Bình Chi, con người không nên quá tham lam.”
Hắn cười lạnh: “Thất Nương, câu này cũng dành cho nàng.”
Đúng vậy, ta thật tham lam, dám mơ ước một tấm chân tình từ Mạc Bình Chi.
Rầm.
Tấm thẻ quản gia vỡ tan thành từng mảnh.
Giống như tám năm giữa ta và hắn, cũng vỡ nát như vậy.
7
Mạc Bình Chi rời đi.
Trước khi đi, hắn nhìn ta lạnh lùng: “Thất Nương, sự kiên nhẫn của ta với nàng cũng có giới hạn. Nàng hãy suy nghĩ lại đi”
“Suy nghĩ lại sao?”
Ta vừa ho vừa cười: “Ta có lỗi gì cơ chứ?”
“Nếu không phải chàng phản bội lời hứa, muốn nâng ngoại thất lên làm bình thê, chúng ta sao đến nông nỗi này?”
Mạc Bình Chi nhìn ta thật sâu, ánh mắt khó đoán.
Ta và Mạc Bình Chi đều là con thứ, đã nếm đủ cay đắng từ chủ mẫu.
Chủ mẫu nhà họ Mạc lạnh lùng thờ ơ, đám hầu hạ thì nhìn mặt mà đối xử, cả hai chúng ta đều phải chịu khổ trong hậu viện nhà họ Mạc.
Mùa đông, đến cả than sưởi cũng chẳng xin nổi.
Những đêm đông giá rét, ta và hắn lấy vài tấm chăn mỏng che người, nhưng không đủ chống lại cái lạnh cắt da.
Mạc Bình Chi ôm ta vào lòng.
Chúng ta dùng hơi ấm cơ thể để sưởi ấm cho nhau, nhưng đến nửa đêm, ta vô tình kéo hết chăn về phía mình. Hắn cũng không nỡ kéo lại.
Sáng hôm sau, hắn đã bị cảm lạnh nặng.
Ta khóc lóc van xin để người ta mời thầy thuốc cho hắn, đổi lại chỉ là ánh mắt khinh bỉ.
“Những khổ sở như thế này, đến đây là chấm dứt.”
“Sau này, ta chỉ có một mình nàng là nương tử, mọi đứa con của ta sẽ do nàng sinh ra, không bao giờ để chủ mẫu chèn ép.”
Ta cảm thông, tin tưởng lời chàng nói.
Ta đã dìu Mạc Bình Chi, cùng chàng vượt qua những ngày tháng cơ cực.
Nhưng có lẽ, duyên phận của chúng ta đến đây là kết thúc rồi.
Nếu chàng vô tình, ta sẽ tự rời đi.
8
Bệnh tình của ta kéo dài mãi, chưa bao giờ hồi phục hoàn toàn.
Mạc Bình Chi chưa từng đến thăm, nhưng Yến Yến thì có một lần.
Chưa bước vào cửa, ả đã tỏ vẻ như một bà chủ.
Ả cố ý đi qua đi lại trước mặt ta, tay vô tình nhưng lại rất cố ý đặt trên bụng, lộ ra chiếc ngọc bội đeo bên hông.
Ngọc Song Ngư.
Đó là ngọc bội dì để lại cho ta.
Dì từng dặn, dù ta là con thứ, dù bị người khác coi thường, cũng đừng tự hạ thấp bản thân.
“Đời này, con chỉ cần dựa vào chính mình cũng có thể sống tốt.”
Đêm đó, ta tìm Mạc Bình Chi đòi lại ngọc bội.
Hắn bảo ta đừng tham lam.
Hóa ra, hắn đã tặng nó cho người khác, mượn hoa dâng Phật.
Giọng ta khàn khàn, chỉ vào ngọc bội mà hỏi Yến Yến: “Ngọc bội này, cô lấy ở đâu?”
“Cô nói cái này à?”
Yến Yến tháo ngọc bội từ hông xuống, treo lơ lửng trên đầu ngón tay, xoay vòng: “Chỉ là thứ đồ không đáng giá, ta thấy nó trong kho của phu quân.”
“Nó bị nhét trong một góc, nghĩ cũng chẳng quan trọng gì. Tôi thấy thú vị, nên xin phu quân cho.”
“Tỷ xem~”
Ta đưa tay ra: “Đây vốn là đồ cũ của ta, chỉ bị thất lạc một thời gian. Cô đã tìm thấy, thì trả lại cho ta đi.”
Ánh mắt Yến Yến lộ rõ vẻ thách thức.
“Ồ? Nếu ta không trả thì sao?”
Ả đứng bên bờ ao trong viện, giọng nói nhẹ nhàng mà khinh miệt.
Ngọc bội nhẹ nhàng đong đưa trên đầu ngón tay, rồi bị ả ác ý ném thẳng xuống ao.
Ta lập tức nhảy xuống nước.
Khoảnh khắc ngón tay ta chạm vào ngọc bội, ta nghe thấy một tiếng “ùm” lớn.
Yến Yến chới với, tay chân khua loạn.
“Tỷ ơi, tỷ, Yến Yến biết sai rồi!”
“Ta đang mang thai, tỷ đừng đẩy ta!”
Qua làn nước trong veo, ta nhìn thấy khuôn mặt Nàng ta lộ rõ vẻ đắc ý.
Ngay lúc đó, tiếng bước chân gấp gáp vang lên trong viện.
“Tạ Thất Nương!”
“Nàng có biết mình đang làm gì không?”
Mạc Bình Chi vốn luôn điềm tĩnh.
Nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy hắn lộ ra sự hoảng loạn trước mặt mình.
Ta nhìn thấy Yến Yến rúc vào lòng chàng, khóc thút thít.
“Phu quân, thiếp sợ quá.”
Giọng hắn dịu dàng an ủi ả ta.
“Đừng sợ, nàng và con sẽ không sao đâu.”
Hắn đột nhiên chuyển giọng, lạnh lùng: “Chỉ là từ trước đến nay, ta không ngờ nàng lại độc ác đến mức này!”
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn ta: “Tạ Thất Nương, nàng còn không xứng làm chính thất!”
“Từ hôm nay, trong phủ chỉ có Yến Yến là phu nhân, còn nàng sẽ bị giáng xuống làm thiếp. Bị cấm túc một tháng, hãy tự mà kiểm điểm!”
Trong mắt Mạc Bình Chi, ta giờ chỉ là một nữ nhân suốt ngày tranh giành ghen tuông trong hậu viện.
Hắn đã quên rằng, thành tựu hiện tại của hắn, công lao từ việc theo phò tá hoàng tử, một nửa cũng là của ta.