Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THẤT NƯƠNG Chương 1 THẤT NƯƠNG

Chương 1 THẤT NƯƠNG

6:01 chiều – 28/11/2024

Mạc Bình Chi cho rằng ta không thể mang thai, liền thăng nhân tình bên ngoài lên làm vợ lẽ ngang hàng.

Hắn không biết, vấn đề là ở chính hắn.

Ngày hắn cưới vợ, ta xin hoàng thượng cho phép hòa ly, rời kinh thành, xuống Giang Nam.

Lần gặp lại, đôi mắt Mạc Bình Chi hơi đỏ: “Nàng làm loạn đủ chưa? Về với ta đi.”

Chiêu Bình Hầu, người nổi tiếng khắp kinh thành, đứng chắn trước mặt ta: “Phu nhân đang mang thai, đừng làm ảnh hưởng đến sức khỏe.”

1

Ta và Mạc Bình Chi là thanh mai trúc mã.

Hắn là con thứ của nhà họ Mạc, còn ta là con thứ nhà họ Tạ. Từ nhỏ, ta đã mong muốn được gả cho hắn.

Ta đã cùng hắn vượt qua những tháng ngày cực khổ.

Từ một đứa con thứ hèn mọn, hắn trở thành cận thần bên cạnh hoàng đế. Biết bao người muốn đưa nữ nhi đến bên hắn, nhưng hắn đều từ chối.

Mạc Bình Chi từng nắm lấy tay ta, hứa rằng sẽ giữ ta cả đời.

Hắn nói: “Có được thê tử như nàng, ta chẳng mong gì hơn nữa.”

Cho đến khi người phụ nữ đó, với cái bụng bầu to, đến gõ cửa nhà họ Mạc. Nàng ta yếu đuối đáng thương, chống lưng quỳ trước mặt ta.

“Tỷ, ta đã lỡ mang trong mình con của tỷ phu.”

“Xin tỷ, cho ta và con một con đường sống. Yến Yến nguyện làm trâu làm ngựa cho tỷ, chỉ cầu xin tỷ.”

Lúc đó, ta đang uống thuốc bổ.

Hắn cúi đầu: “Thất Nương, Yến Yến là người có xuất thân trong sạch, lại ngoan ngoãn nghe lời, đã đi theo ta từ lâu.”

“Chỉ là một thiếp thôi.” Mạc Bình Chi ngồi xuống, nắm lấy tay ta: “Nếu nàng không thích, thì chỉ giữ con thôi.”

Yến Yến chuyển vào nhà họ Mạc.

Ngày Nàng ta dọn đến, hàng chục chiếc xe ngựa chở đầy những rương hòm của Nàng ta, tất cả đều là những thứ hắn chuẩn bị trong hai năm qua.

Nàng ta từng là con gái của một đại thần.

Sau khi gia đình sa sút, bị người đời ức hiếp, may mắn được Mạc Bình Chi cứu giúp. Hai người tâm đầu ý hợp, ả tình nguyện làm nhân tình của hắn.

Yến Yến rất biết cách cư xử, mang đến phòng ta một tượng Phật Quan Âm bằng ngọc với ý nghĩa cầu con.

“ Tỷ à, tỷ đừng trách tỷ phu.”

“Rơi vào hoàn cảnh ai cũng khó mà dễ chịu được.”

Nàng ta cầm khăn tay, che miệng cười nhẹ.

Những người hầu đứng sau Nàng ta cũng cười theo, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.

Một người phụ nữ không thể sinh con, lại không giữ được lòng chồng, làm sao có thể ngồi vững vị trí chính thất?

Ta chỉ vào những kẻ cười lớn nhất: “Đánh vào miệng cho ta.”

Những người hầu trong viện kéo họ ra, nhưng chưa kịp tát, Yến Yến đã quỳ xuống.

“Tỷ, ta biết trong lòng tỷ có oán hận.”

“Ta cũng chỉ có ý tốt. Nếu tỷ không hài lòng, thì đánh ta, mắng ta cũng được, đừng làm khó họ.”

Ả khóc đến mức nước mắt ngắn dài.

Những người hầu đi theo Nàng ta cũng ngoan ngoãn quỳ xuống, nước mắt nước mũi tèm lem, trông đáng thương giống như chủ của mình.

Ta nhìn ra phía sau họ.

Mạc Bình Chi mặc quan phục màu đỏ rực, vội vàng chạy đến.

Trước mặt hắn, ta giơ tay, một cái tát mạnh vào mặt Yến Yến: “Không tôn trọng chính thất, đáng bị phạt.”

Mặt ả bị đánh nghiêng sang một bên, ngất đi trong vòng tay của Mạc Bình Chi.

Hắn siết chặt tay ta, gần như muốn bóp nát xương ta.

“Thất Nương, nàng làm gì vậy?”

Sắc mặt Mạc Bình Chi lập tức trở nên u ám. Hắn nhẹ nhàng vỗ vai Yến Yến, mệt mỏi nhìn ta.

“Nàng ấy còn trẻ, chỉ là ăn nói thẳng thắn chút thôi.”

Ta không hiểu: “Thẳng thắn?”

Rõ ràng đây là đang cào nát trái tim ta, rồi giẫm đạp lên một cách tàn nhẫn.

Vậy mà trong lời nói của hắn, lại thành thật thà thẳng thắn?

“Nhân tình nhà ai có thể dám nói chuyện với chính thất như thế? Đáng lẽ phải bán đi, để mặc ả làm loạn!”

Mạc Bình Chi cúi đầu, không đáp.

“Thất Nương, nàng làm ta quá thất vọng rồi.”

3

Ta làm Mạc Bình Chi thất vọng.

Mạc Bình Chi ôm Yến Yến, từng bước rời khỏi viện của ta, đám người hầu lẽo đẽo theo sau.

Viện bỗng chốc trống vắng.

Giống như lòng ta.

Ta và Mạc Bình Chi sao lại đến bước đường này?

Sau khi kết hôn, ta cùng Mạc Bình Chi sống trong một tiểu viện hẻo lánh của nhà họ Mạc. Các tẩu đệ và muội muội nhà họ Mạc không xem trọng chàng, cũng chẳng xem trọng ta.

Nhưng vì chàng, ta không ngại cãi vã, quấy rầy trước mặt bọn họ, chịu nhục, chịu tổn thương, quyết không để ai dám nói xấu chàng.

Khi ấy, Mạc Bình Chi thoa thuốc cho ta.

Giọng chàng dịu dàng: “Thất Nương, đợi đến khi ta đạt được vị trí cao, nhất định sẽ không để ai dám ức hiếp nàng.”

Chàng có chí.

Ta tin chàng.

Bây giờ, Mạc Bình Chi đã đạt đến vị trí cao, nhưng người đầu tiên đâm một nhát dao vào ta lại chính là chàng.

Ta cuộn mình trên giường, lòng, gan, phổi như bị bóp nghẹt.

Mạc Bình Chi chê ta không thể mang thai.

Nhưng chàng đã quên, từng có lúc ta khỏe mạnh, mới cưới chàng được nửa năm thì đã buồn nôn không ngừng.

Lang trung chẩn đoán rằng đó là mạch hỷ.

Ta cẩn thận giữ gìn suốt sáu tháng, chuẩn bị bao cái tên, nhưng cuối cùng chẳng cái nào được dùng.

Rốt cuộc cũng là đêm hôm đó, Mạc Bình Chi mang đến một bát thuốc phá thai.

Chàng nói rằng vương phi Cửu Hoàng tử cũng đang mang thai, có kẻ dùng nàng để uy hiếp Cửu Hoàng tử. Chàng làm việc cho Cửu Hoàng tử, cần giúp ngài gỡ rối.

Chàng bỏ đứa con của ta, dùng nó để đánh lừa kẻ gian, đổi lấy công lao.

Mạc Bình Chi lau nước mắt cho ta: “Thất Nương, sau này chúng ta sẽ còn có những đứa con khác.”

Nhưng khi ấy, ta không chăm sóc tốt bản thân.

Từ đó về sau, nhiều năm trôi qua, ta không còn mang thai nữa.

Còn Mạc Bình Chi lại tình tứ với người khác, có con cái, rồi đây con cháu đầy nhà.

Còn ta, sống cô độc đến già.

4

Mạc Bình Chi quỳ cả đêm trong từ đường, sáng sớm liền đến phòng ta.

“Thất Nương, Yến Yến cũng xuất thân gia đình danh giá, làm thiếp cho ta thực sự là thiệt thòi.”

Chàng nhìn xuống nơi ta.

“Ta đã xin phép với tổ tiên, sẽ nâng cô ấy lên làm bình thê.”

Bình thê?

Ta nhớ lại đêm tân hôn, những lời Mạc Bình Chi nói vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Thất Nương, cưới được nàng làm vợ, thực sự là phúc ba đời, đời này ta chỉ có mình nàng là vợ.”

Ta từng nắm lấy tay chàng, trao cả trái tim mình cho chàng.

Nhưng giờ đây, Mạc Bình Chi đã đổi ý. Hắn ném trái tim chân thành của ta như thứ giẻ rách, rồi giẫm đạp lên một cách tàn nhẫn.

Ta nhìn hắn.

“Mạc Bình Chi, trước đây chàng hay đọc thơ cho ta nghe, rằng ‘Nguyện được một lòng người, đầu bạc không chia lìa.'”

“Bây giờ lòng chàng đã trao cho ai rồi?”

“Đừng làm loạn vô lý.”

Lúc nào cũng vậy.

Chỉ một câu “đừng làm loạn vô lý” của hắn, có thể chặn đứng mọi lời ta muốn nói.

Lòng hắn không dành cho ta.

Không đuổi ta đi, đã là điều thể hiện sự “bao dung” lớn nhất.

“Phu quân, nếu đã thay lòng, thì hãy cùng ta hòa ly đi.”

“Ta bây giờ mới 23 tuổi, nhà mẹ đã suy yếu, lại chỉ là con thứ, thân thể lại…”

“Không thể sinh con.” Mạc Bình Chi nuốt những lời này, nhưng ánh mắt chàng, rõ ràng viết đầy sự chê bai.

Chàng cau mày, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.

“Thất Nương, chẳng ai muốn một nữ nhân đã hòa ly đâu. Nàng ra ngoài mà xem, nhà nào chẳng tam thê tứ thiếp?”

Hóa ra trong mắt Mạc Bình Chi, ta là như thế—già cỗi, xuất thân thấp kém, lại không thể sinh con.

Từng dốc lòng yêu thương ta, giờ đây, những gì còn lại dành cho ta chỉ là hai chữ “vô lý.”

Lần đầu tiên trong đời, ta ra tay với Mạc Bình Chi.

Ta tát hắn ta một cái thật mạnh.