16
Phủ mới của thiếu gia rất xa hoa, qua bốn sân lớn, ta được dẫn vào đại sảnh, nơi thiếu gia đang chờ. Ta bước lên hành lễ, thiếu gia tiến đến đỡ ta dậy, rồi mời ta ngồi.
Sau một hồi chuyện trò, thiếu gia bảo mọi người lui ra.
“Thanh Chi, năm xưa ta đã phụ lòng nàng, những năm qua, nàng có oán trách ta không?”
“Thiếu gia, người ai cũng có số mệnh, chẳng thể trách ai được.”
“Vậy nàng có nguyện ý làm chủ nhân của phủ tướng quân này không?”
Thiếu gia nhìn ta với ánh mắt đầy hy vọng, “Ta sẽ bồi thường cho Lưu Thập Tam, rất nhiều, rất nhiều. Ta biết hắn là một người tốt.”
Ngài định nắm tay ta, nhưng ta liền đứng dậy, lùi lại một bước.
Giờ đây, ta không còn là Thanh Chi của ngày xưa, và ngài cũng không còn là thiếu gia của ngày ấy.
Cảm xúc tuổi trẻ, động lòng chỉ trong khoảnh khắc. Gặp gỡ ai đó vào thời điểm đẹp nhất, và nghĩ rằng người ấy là một nửa của mình. Một nét bút vẽ nên hình dáng của thiếu niên, ánh mắt gặp nhau tựa như cơn gió thoảng qua, để lại ấn tượng khó phai.
Đã từng, ta nghĩ rằng người bạn đời của mình phải là một người như thiếu gia, phong độ sáng ngời, ôn nhu như ngọc. Nhưng thời gian trôi qua, những cảm xúc chân thành còn sót lại mới thực sự lay động lòng người.
Quá khứ đẹp đẽ chỉ cần cất giữ trong tim. Cuộc sống bình dị, chân thực mới là điều thấm đượm theo thời gian.
Ta cáo từ thiếu gia, một mình trở về nhà. Một sợi tóc bị gió thổi bay, ta nhận ra có một sợi tóc bạc trong đó. Ta mỉm cười khẽ vuốt sợi tóc bạc ấy.
Bên ngoài không biết từ khi nào tuyết đã bắt đầu rơi, giống như ngày ta rời khỏi phủ Tống gia, cũng là một ngày tuyết rơi dày đặc như vậy.
Khi sắp về đến nhà, hai bên đường đều đã lên đèn. Từ xa, ta đã thấy Lưu Thập Tam đội nón, cầm một chiếc đèn lồng, đứng chờ ở cửa, ba đứa trẻ quây quần bên hắn.
“Cha ơi, mẹ có phải sẽ không về nữa không?”
“Đúng rồi, có một thím bảo mẹ đi theo tướng quân rồi, không cần chúng ta nữa.”
“Mẹ thật sự sẽ bỏ chúng ta sao?”
“Không đâu, mẹ các con thương chúng ta lắm mà!” Lưu Thập Tam cầm đèn lồng chạy về phía ta, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Ba đứa trẻ cũng như ba chú chim sẻ nhỏ, ríu rít chạy theo.
Lưu Thập Tam phủi tuyết trên vai ta, rồi cởi áo choàng ra khoác cho ta.
“Bánh hoa quế đã mua rồi, Hồng Cẩm còn nấu cả súp gà nữa.”
Lưu Thập Tam chẳng bao giờ nói được những lời ngọt ngào, miệng hắn lúc nào cũng chỉ nói những chuyện vụn vặt của cuộc sống. Nhưng chính những chuyện vụn vặt ấy lại khiến ta cảm thấy ấm áp và an lòng.
Ta cúi xuống bế một đứa trẻ lên: “Đi nào, chúng ta về nhà ăn bánh hoa quế thôi!”
“Hoan hô!”
Mấy đứa trẻ reo lên vui sướng, cả gia đình năm người chúng ta cùng bước đi trong tuyết.
17
Lưu Thập Tam đổ bệnh, sau khi đứa con thứ hai thành hôn, hắn bỗng nhiên ngã bệnh.
Sau đó, hắn không thể ngồi dậy được nữa, ta luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn, không rời nửa bước. Thời gian hắn ngủ ngày càng dài, có lúc ngủ liền một ngày một đêm, chỉ tỉnh dậy trong chốc lát.
Lần này, thời gian hắn tỉnh dậy lâu hơn thường lệ. Hắn còn nói muốn ăn bánh canh nhân cải. Ta định đi làm ngay, nhưng hắn bảo ta ngồi lại trò chuyện với hắn một lúc.
“Thanh Chi, nếu ta đi rồi, nàng hãy đến tìm Tống Tướng quân nhé.”
Ta trách hắn nói năng bậy bạ, hắn chỉ cười khẽ.
“Ở bên ta, nàng đã chịu khổ nhiều rồi.”
“Làm gì có, ở bên chàng, cuộc sống ngày càng tốt hơn mà.”
“Phải rồi, từ khi nàng đến, cuộc sống của ta ngày càng tốt đẹp hơn.”
Lưu Thập Tam nắm chặt tay ta, “Nàng không biết đâu, lúc ta mang đồng tiền ấy đến cho người của phủ Tống, ta vui mừng biết bao, khụ khụ… Ta, Lưu Thập Tam, cũng có thể lấy vợ rồi.”
“Nhưng ta cũng biết nàng không cam lòng, ta trông thế này, ngay cả cha mẹ cũng bỏ rơi ta, làm sao có cô nương nào muốn theo ta chứ.
“Ta đã nghĩ nàng sẽ rời đi, nhưng nàng đã ở lại. Thanh Chi, mỗi ngày đi gác đêm về thấy nàng vẫn ở đó, ta thật sự rất vui…”
Lưu Thập Tam nói rất nhiều, mắt ta ươn ướt, nghẹn ngào nói: “Ta biết chứ, nhưng ta nguyện ý ở bên chàng.”
“Có một chuyện nàng không biết.”
“Chuyện gì?”
“Nhà ta không có bảo vật gia truyền, số tiền ấy là do thiếu gia của nàng đưa cho. Lúc ấy, chính ngài ấy chủ động tìm ta và đưa tiền cho ta. Tống thiếu gia là người tốt, nàng thấy đấy, sau này ngài ấy làm quan lớn, còn tặng cho chúng ta rất nhiều thứ.”
“Thanh Chi, nàng là người phụ nữ tốt, đáng ra nên ở bên một người tốt, chứ không phải lãng phí cuộc đời bên ta.”
Nước mắt ta tuôn rơi.
Ngoài kia, tiếng bước chân vọng lại, chắc là đứa con thứ ba mang bánh canh đến. Ta định đứng dậy ra bê vào cho hắn ăn, nhưng Lưu Thập Tam đã nhắm mắt lại và không còn cử động gì nữa.
“Thập Tam, Thập Tam!”
Ta gọi hắn nhiều lần, nhưng không có tiếng đáp lại. Hắn đã ra đi rồi…
Trong tang lễ của Lưu Thập Tam, thiếu gia đã đến, ngài đích thân viết câu đối và mang vòng hoa đến. Vì vậy, nhiều quan chức và thương nhân cũng đến đốt giấy tiền vàng mã.
Cả đời Lưu Thập Tam bị người đời khinh thường, sau khi chết lại được tiễn đưa long trọng như vậy. Nhưng điều mà ta không thể quên, mãi mãi là lần Hồng Cẩm xin lỗi hắn, và đôi mắt đỏ hoe của hắn lúc ấy.
18
Một năm sau khi Lưu Thập Tam qua đời, thiếu gia viết thư hỏi ta có muốn đến sống ở phủ tướng quân hay không. Chỉ là sống chung, không có ý gì khác.
Nét chữ của ngài đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ và cứng cỏi, không còn sự mềm mại như thời trẻ.
Trong lễ tang của Lưu Thập Tam, ta nhận ra thiếu gia cũng đã già. Dù ngài vẫn giữ được dáng vẻ thẳng lưng, nhưng ánh mắt không thể che giấu sự mệt mỏi và đau khổ.
Nghe nói ngài đã được thăng chức lên làm đại tướng quân, rất được hoàng đế tin tưởng.
Khi còn trẻ, ngài nói rằng ngài muốn trở thành một vị quan văn như tể tướng, dùng tài trí của mình để trị quốc. Nhưng giờ đây, ngài trở thành một vị tướng quân, dùng lòng nhiệt huyết để bảo vệ dân chúng.
Trước mặt sứ giả, ta đốt lá thư ấy, bảo hắn nói với thiếu gia rằng từ nay không cần phải lo lắng cho ta nữa. Sau khi sứ giả rời đi, Hồng Cẩm bước ra từ phía sau ta.
“Có vẻ như lời thiếu gia nói là thật.”
Nàng kể rằng ban đầu nàng căm ghét ta vì được thiếu gia ưu ái, nghĩ rằng sau khi ta đi, thiếu gia sẽ buồn một thời gian rồi thôi. Vì vậy, nàng đã cố ý quyến rũ thiếu gia, thậm chí còn cởi nửa bên áo khi chỉ có hai người. Không ngờ thiếu gia quay lưng lại, giận dữ quát mắng nàng và bảo nàng mặc lại áo.
Ngài còn nói rằng trong lòng ngài, người ngài thực sự yêu thích là ta.
Ta nói Hồng Cẩm đừng trêu ta, nếu thiếu gia thật sự yêu ta, tại sao lại cưới thiếu phu nhân và tại sao khi thiếu phu nhân bán ta cho Lưu Thập Tam, ngài lại không dám nói một lời?
“Tỷ à, sau này ta mới biết, lúc đó phủ Tống gia đang gặp nguy cơ, gia đình thiếu phu nhân là gia đình duy nhất có thể giải quyết được. Hơn nữa, lão gia và phu nhân đã đe dọa thiếu gia rằng nếu không bán tỷ cho Lưu Thập Tam, họ sẽ bán tỷ vào kỹ viện.”
“Sau khi tỷ đi, thiếu gia thường hối hận về sự yếu đuối của mình.”
Nhưng ngài cũng bất lực, chẳng thể làm gì để giữ ta ở lại bên người.
Tình yêu tuổi trẻ dễ làm người ta rung động, tưởng rằng vì tình yêu có thể làm tất cả, nhưng trước hiện thực lại không thể chống đỡ nổi. Yêu và gia thế không thể cân bằng, không thể lựa chọn, chỉ có thể đi theo con đường ít khó khăn nhất.
Tránh tổn hại nhiều nhất, bảo toàn bản thân, đó là bản chất của con người. Toai là B ơ nhé các bạn. Rốt cuộc, một sự tiếc nuối của cá nhân so với lợi ích của nhiều người, thật không đáng kể.
Thiếu gia sinh ra đã hưởng thụ những điều mà người thường không thể có được, tất cả đều do gia đình mang lại. Vì vậy, khi cần thiết, ngài phải hy sinh.
Còn ta, chỉ là một nha hoàn thấp kém, không có quyền quyết định bất cứ điều gì. Nhưng ta lại may mắn khi gặp được Lưu Thập Tam, một người tốt bụng. Ta đã từng oán hận thiếu gia, thật sự chỉ là một chút thôi, nhưng sau này, mọi cảm giác ấy đã tan biến.
Sau ngày đó, Hồng Cẩm cũng ngã bệnh, sức khỏe ngày càng suy yếu. Ta và ba đứa con thay nhau chăm sóc nàng. Hồng Cẩm lúc tỉnh táo, lúc mơ màng.
Khi tỉnh táo, nàng kể lại những chuyện xưa như đọc sách, ta nghe đi nghe lại.
Khi mê sảng, những ký ức tồi tệ như ùa về, nàng co ro trong góc tường, không cho ai đến gần, miệng hét lên: “Đừng đánh ta!”
Lần cuối cùng Hồng Cẩm tỉnh táo, nàng không kể chuyện xưa nữa, mà chỉ không ngừng cảm ơn ta và các con vì đã chăm sóc cho nàng.
Nước mắt ta rơi xuống, nàng tựa đầu vào vai ta, nhẹ nhàng nói: “Thanh Chi tỷ, xin lỗi và cảm ơn tỷ.” Rồi nàng không còn lên tiếng nữa.