19
Thiếu gia lại đến thăm ta một lần nữa, nghe nói biên giới bị người Hồ xâm phạm, hoàng thượng cử ngài đi đánh giặc.
“Thiếu gia, bảo trọng.”
“Thanh Chi, bảo trọng!”
Nếu thiếu gia không gọi tên ta, có lẽ ta đã quên mất tên mình.
Các con gọi ta là “mẹ”, hàng xóm gọi ta là “chị dâu nhà họ Lưu”, khách hàng gọi ta là “bà chủ”. Lần cuối cùng có người gọi ta là “Thanh Chi” là Hồng Cẩm, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua.
Đúng rồi, cái tên “Thanh Chi” này là do thiếu gia đặt cho ta, xuất phát từ câu “Tâm này mong được chậm lại, Thanh Chi còn ở bên sông Nguyên và Tương.”
Còn tên thật của ta là gì, ta cũng đã quên mất rồi.
20
Tống Tướng quân đã ngã xuống nơi chiến trường khi đánh giặc Hồ. Người Hồ bị ngài đánh lui. Triều đình truy phong ngài là Hộ Quốc Công, lễ nghi được tổ chức như đối với người trong hoàng tộc.
Vị tướng quân này không có con cái, nghe nói ngày xưa ngài từng có một người thê tử, nhưng nàng đã chết trong đợt thổ phỉ loạn lạc. Vì không tìm thấy thi thể của ngài nên triều đình đành xây dựng một ngôi mộ gió cho ngài để thờ cúng.
Trong di vật của tướng quân, người ta phát hiện ra nhiều tấm lụa thêu tinh xảo, có người nói rằng cả đời ngài cô độc, có lẽ là vì người chủ của những tấm lụa này. Nhưng chủ nhân của những tấm lụa ấy là ai, không ai biết được.
Chỉ có điều, cùng với từng nắm đất vàng, mọi thứ đã được chôn vùi dưới lòng đất. Vùi sâu mãi mãi…