13
Năm năm sau, phía Nam gặp lụt, phía Bắc thì hạn hán, cộng thêm sự tham nhũng của quan lại, cuộc sống ngày càng khó khăn, việc kinh doanh của quán mì cũng ngày càng sa sút.
Ở phía Nam, tình hình rối loạn, có vài toán quân nổi dậy chống lại triều đình. Lại có những băng nhóm thổ phỉ lợi dụng cơ hội gây rối, thành một lực lượng đáng kể.
Sau ba tháng thu chẳng đủ chi, ta đành giải tán hết mọi người và mỗi người đều được nhận thêm hai lượng bạc. Thời buổi khó khăn, ai cũng chẳng dễ dàng gì.
Hồng Cẩm không rời đi, nàng nói nàng không có nhà, ta và Lưu Thập Tam chính là gia đình của nàng.
Hồng Cẩm bị bọn buôn người bắt cóc và bán vào phủ Tống gia từ khi còn nhỏ, lúc đó nàng chưa biết gì. Sau này, ta cũng tìm lại gia đình, nhưng cha ta đã mất vì bệnh, còn tam đệ thì biệt tăm biệt tích. Những người bị bán làm nha hoàn đều là kẻ nghèo khó.
Một buổi hoàng hôn nọ, bọn thổ phỉ bất ngờ tấn công vào thành, lúc đó chúng ta đang chuyển đồ từ quán về nhà. Tiếng hét vang lên khắp nơi, mọi người tán loạn bỏ chạy, bọn thổ phỉ gặp ai là giết người đó.
Chúng ta cắm đầu chạy về phía nhà. Đang sắp đến cửa nhà, thì tiếng vó ngựa phía sau vang lên rõ mồn một.
Chúng ta bị bọn thổ phỉ đuổi kịp! Tệ hơn nữa là ta vội quá mà vấp ngã!
Ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi đao đã vào trong tầm mắt ta, ta nhắm mắt lại chờ chết, thì một luồng hơi ấm tạt vào người ta.
Là thím Trương! Thím đã đỡ nhát chém từ bọn thổ phỉ thay cho ta!
Lưỡi đao sáng loáng đâm xuyên qua ngực thím, nửa phần lưỡi đao lộ ra còn đang nhỏ máu!
Tên thổ phỉ lại giơ đao lên, định chém xuống đầu ta. Nhưng tiếng kèn trầm trầm vang vọng từ xa đã gọi hắn quay trở lại.
Thím Trương ngã xuống, ta ôm lấy thím ấy khóc òa lên.
Lưu Thập Tam và Hồng Cẩm cũng run rẩy bò lại, nước mắt chảy ròng ròng.
“Thanh Thanh, đừng khóc, thím đã sống đủ một đời rồi, các con còn trẻ.”
“Con và Thập Tam, phải sống thật tốt.”
Thím nắm lấy tay ta đặt vào tay Lưu Thập Tam.
“Thím phải đi gặp chồng và con trai thím rồi, các con, hãy sống thật tốt.”
Nói xong, tay thím buông thõng xuống, trút hơi thở cuối cùng nhưng trên môi vẫn nở nụ cười. Đôi mắt của thím không khép lại, cứ nhìn lên bầu trời.
“Thím Trương! Thím Trương!”
Mẹ ta mất sớm, từ khi ở bên Lưu Thập Tam, thím Trương đã coi ta như con, chăm sóc cho ta và Lưu Thập Tam như con ruột. Thím lo lắng chu toàn mọi việc trong nhà, và nhiều năm qua, ta cũng đã coi thím như mẹ đẻ của mình!
Tiếng vó ngựa từ xa lại vang lên, bọn thổ phỉ quay lại. Ta ôm chặt lấy thím Trương, không muốn buông tay để thân xác của bà nằm ngoài nơi lạnh lẽo này. Lưu Thập Tam và Hồng Cẩm phải gắng sức lắm mới kéo ta vào nhà.
14
Mãi đến nửa đêm, bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động, chúng ta mới lặng lẽ rời khỏi nhà. Ta muốn mang xác thím Trương về, tìm cơ hội chôn cất tử tế.
Bên ngoài xác chết la liệt, máu đã nhuộm đỏ những viên đá xanh trên đường phố, không khí nồng nặc mùi tanh tưởi.
Vừa đi được vài bước, một bàn tay bỗng nắm lấy chân ta, khiến ta hoảng sợ vội vàng đưa tay bịt miệng, sợ rằng mình sẽ kêu lên và thu hút bọn thổ phỉ.
“Cứu… cứu ta!”
Tiếng nói khàn khàn vọng lên, ta kinh hãi cúi xuống, gạt tóc người đó ra, không ngờ lại là thiếu gia. Áo quần ngài bị máu nhuốm đỏ, tóc tai rối bù, đã không còn là chàng công tử phong lưu ngày xưa.
Chúng ta đưa ngài về nhà. Thiếu gia kể, bọn thổ phỉ xông vào thành, trước tiên giết hại các gia đình giàu có.
Phủ Tống gia đã bị cướp sạch, đàn ông bị giết, còn các nữ nhân bị hãm hiếp rồi cũng bị giết chết.
Thiếu gia là người duy nhất sống sót, cả gia đình đã hy sinh bảo vệ ngài. Lão gia và phu nhân đã dùng thân mình đỡ lấy nhát đao cho ngài, còn thiếu phu nhân, để bảo vệ ngài nên đã bị thổ phỉ bắt. Nhưng nàng tính tình cương trực, đã dùng cây trâm vàng giết chết hai tên thổ phỉ rồi tự sát. Thiếu gia may mắn trốn thoát, nhưng toàn thân đầy thương tích.
Ta và Hồng Cẩm không khỏi cảm thán, một phủ Tống gia lớn như thế, chỉ trong một đêm đã tan hoang. Chỉ còn lại thiếu gia đang cố gắng duy trì sự sống.
Thiếu gia ở nhà ta dưỡng bệnh suốt năm tháng mới hồi phục gần như hoàn toàn, khi đó quân triều đình vào thành và bọn thổ phỉ rút đi. Nhưng dù là ai đến, người chịu khổ vẫn là dân thường.
Thiếu gia thỉnh thoảng ra ngoài, nhìn thấy cảnh đổ nát, tiếng khóc thảm thiết vang lên khắp nơi, ngài chỉ im lặng. Một ngày nọ, ngài nói với ta rằng ngài muốn ra đi, ngài sẽ gia nhập quân đội để báo thù cho gia đình và bảo vệ sự bình yên cho bá tánh.
Ta đã mua cho ngài một con chiến mã và một bộ áo giáp, cùng năm lượng bạc, mong ngài lập được công danh trong quân ngũ. Trước khi đi, ngài đã cúi đầu hành đại lễ trước ta và Lưu Thập Tam.
Lưu Thập Tam vội đỡ ngài dậy, nói rằng không nên như vậy, nhưng thiếu gia kiên quyết: “Đáng lắm, Thập Tam huynh, huynh xứng đáng nhận đại lễ này từ ta.”
Sau khi nói lời “bảo trọng,” chúng ta chia tay.
“Hôm nay thiếu gia thật sự đã khác rồi.”
Hồng Cẩm nói.
Trên đường về, chúng ta gặp ba đứa trẻ mất người thân vì chiến tranh, liền đem chúng về nuôi. Chúng gọi ta là “mẹ,” gọi Lưu Thập Tam là “cha,” gọi Hồng Cẩm là “dì cả.” Như vậy, chúng ta cũng coi như đã có con cháu.
Lưu Thập Tam rất đáng thương, ngoài việc có cơ thể dị tật, hắn còn là kẻ vô sinh, cả đời này sẽ không có con.
Ta luôn giữ bí mật này, ngay cả thím Trương cũng không biết. Mỗi lần thím hối thúc chúng ta có con, ta lại bịa ra lý do để lấp liếm.
Người ngoài khuyên Lưu Thập Tam nên cưới thêm vợ nhỏ để có người nối dõi, thậm chí có người khuyên hắn cưới luôn Hồng Cẩm. Lưu Thập Tam mỗi lần đều nổi giận mắng họ một trận.
“Thanh Chi, ta xin lỗi.”
“Không sao đâu, không có con cũng không sao mà.”
Sau đó, chúng ta dẫn ba đứa trẻ đến mộ thím Trương, dạy chúng gọi thím là “bà nội.”
15
Sau khi loạn thổ phỉ chấm dứt, ta lại mở quán mì trở lại.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thấm thoắt đã ba năm. Một buổi trưa nọ, trên đường phố bỗng náo nhiệt, tiếng trống chiêng vang dội, pháo nổ rộn ràng.
Con r a u m á lại lấy truyện của tao nhé, t là B ơ đây
Khách hàng trong quán nói rằng vị Hổ Uy tướng quân mới nhậm chức đang trở về quê hương, vị tướng quân này đã giết nhiều thủ lĩnh thổ phỉ và lập được đại công ở biên cương, từ một binh sĩ nhỏ mà thăng tiến liên tục.
Ta đưa tay vuốt những sợi tóc rối trên trán, nghĩ về thiếu gia, người cũng gia nhập quân đội ba năm trước, không biết bây giờ thế nào?
Trong lúc đang suy nghĩ mông lung, đoàn rước đã đến trước cửa quán, vị tướng quân mặc giáp trụ nhảy xuống ngựa, bước vào trong quán.
Đó chẳng phải là thiếu gia sao? Chỉ là gương mặt trắng trẻo ngày nào giờ đã trở nên rám nắng, trên mặt còn có thêm một vết sẹo dài, không còn vẻ thanh tú như trước, mà thay vào đó là sự cương nghị đầy uy nghi. Ngài mang đến rất nhiều quà để cảm ơn ta vì đã cứu giúp ngày xưa.
Tin tức Hổ Uy tướng quân đến quán mì lan truyền khắp nơi, người đến ăn mì đông đúc không ngớt.
Liên tục bận rộn suốt hai tháng, mọi người đều mệt mỏi, ta treo biển nghỉ ngơi hai ngày.
Vừa tắm xong, bên ngoài đã có người tìm ta. Một tiểu đồng mang theo y phục và trang sức, nói rằng Hổ Uy tướng quân muốn gặp ta.
Ta thay bộ đồ mà hắn mang đến và theo hắn đi, Lưu Thập Tam đứng ở cửa, ngập ngừng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: “Nàng có quay về ăn cơm không?”
Ta bước đến vỗ nhẹ tay hắn: “Ta sẽ về, nhớ mua bánh hoa quế của Hương Vị Trai nhé.”
Hắn gật đầu, tay vẫn run rẩy.