7
Từ khi Lý Thừa Chiêu quyết ý lập Triệu Hoàn Cẩm làm hoàng hậu, thiên hạ chẳng được yên ổn.
Vài ngày trước, Thanh Châu gặp đại tuyết, gây nên thiên tai nghiêm trọng.
Kinh văn ta chép dường như chẳng có tác dụng.
Triều đình phần nhiều tin vào lời của quốc sư, nên đối với Triệu Hoàn Cẩm sinh nhiều bất mãn.
Nàng hoảng loạn.
Nàng chạy đến Phật đường, vung tay làm loạn cả chồng kinh văn ta vừa chép xong.
“Khiết Sang, có phải ngươi không thành tâm không?”
Ta đứng dậy, lặng lẽ nhặt từng tờ giấy lên, xếp lại ngay ngắn.
Ta khô khan cất lời: “Không có.”
Ta đang nói dối.
Bảo ta thành tâm cầu phúc cho Triệu Hoàn Cẩm, mong nàng yên ổn trở thành hoàng hậu của Lý Thừa Chiêu.
Ta làm không được.
Nàng nhìn chằm chằm ta, ánh mắt như muốn thiêu đốt một lỗ trên người ta.
“Dùng máu của ngươi mà viết.”
Ta khẽ hít một hơi: “Thái y từng nói thân thể ta yếu ớt, không thể dùng máu mà viết…”
Nàng đưa tay bắt lấy cổ tay ta: “Ngươi đã không còn là quý phi nữa.”
Ta gắng sức thoát khỏi sự kiềm kẹp của nàng.
Nàng chộp lấy một xấp giấy dày, đập mạnh lên cổ tay ta.
“Ta là hoàng hậu tương lai, ngươi làm sao dám chống lại ta?”
Cảnh tượng trở nên khó coi.
Cho đến khi Lý Thừa Chiêu tới.
Hắn một tay đẩy mạnh ta ra, ôm lấy Triệu Hoàn Cẩm vào lòng mà che chở.
Đầu ta va vào lư hương.
Trán ướt đẫm, một cảm giác nóng ấm lan ra.
Ta thấy choáng váng.
Cơn đau thấu xương từ trán lan ra khắp tứ chi, khiến ta không thể gượng dậy.
Rõ ràng ta đã không còn mong đợi gì nơi hắn.
Nhưng lòng vẫn đau, như bị ai đó vò nát.
Ta thở dốc, mơ màng mở mắt, ánh nhìn mơ hồ không rõ nét.
Chỉ thấy bóng dáng Lý Thừa Chiêu nhạt nhòa, mơ hồ, từng bước tiến về phía ta.
Hắn gọi tên ta.
Triệu Hoàn Cẩm khóc, níu lấy tay áo hắn, nói rằng móng tay ta đã làm nàng bị thương.
Sau đó, ta chẳng còn nhớ gì nữa.
Khi tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên giường.
Trán ta được băng bó cẩn thận, trên bàn cạnh giường là bát thuốc đặt sẵn.
Lý Thừa Chiêu đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn tuyết bay.
Nghe thấy động tĩnh ta tỉnh lại.
Hắn quay người.
Đôi mắt đen sâu như giếng cổ không gợn sóng.
“Ngươi đừng tranh chấp với Hoàn Cẩm, nàng dẫu sao cũng là hoàng hậu tương lai.”
“Thuận theo nàng là được rồi.”
Ta không muốn mở miệng, chỉ trơ mắt nhìn xuống nền gạch.
Không kìm được mà nhớ đến Lý Thừa Chiêu của ngày xưa.
Khi ta chê thuốc thái y kê quá đắng.
Hắn mang mứt quả đến, khẽ giọng dỗ dành: “Thân thể nàng là quan trọng nhất.”
Chỉ là trò đóng kịch mà thôi.
Những đêm dài lạnh lẽo trong cung.
Những gì ta từng hoài niệm, từng nghĩ đến để chống đỡ qua ngày tháng ấy.
Đều là giả dối.
Giờ đây, hắn chỉ đứng cách ta một trượng, ánh mắt không dao động, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Uống bát thuốc bổ đi, sau đó đi lấy máu.”
Hắn phất tay áo rời đi, không chút lưu tình.
Triệu Hoàn Cẩm dẫn theo hai mụ già bước vào.
Nàng sai người giữ chặt ta, dùng kim dài và to châm vào ngón tay ta.
Mười ngón liền tâm.
Ta cắn chặt môi, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra.
Có rất nhiều ánh mắt đang nhìn ta.
Trong đó mang theo sự chế nhạo.
Triệu Hoàn Cẩm nhướng mày, kiêu ngạo nói: “Viết đi.”
Ta mở tấm lụa trắng, từng chữ từng chữ, dùng ngón tay từ từ viết.
Cầu phúc cho Triệu Hoàn Cẩm.
Mong nàng thuận lợi trở thành hoàng hậu của Lý Thừa Chiêu.
Ta muốn rời khỏi đây.
Sự khổ sở này, ta không thể chịu đựng thêm nữa.
8
Tiên hoàng chưa từng để ta hầu hạ bên cạnh.
Sau khi bệnh tình thuyên giảm, ngài từng đến gặp ta một lần.
Dù khi ấy ngài đã gầy đến mức da bọc xương, nhưng phong thái thiên tử vẫn khiến ta không dám ngẩng đầu nhìn.
Ta có chút sợ hãi ngài, cúi đầu không dám nói gì.
Ngài hỏi một câu, ta đáp một câu.
“Quý phi, ngươi tên là Tần Khiết Sang phải không?”
“Vâng.”
“Ngươi nay được bao nhiêu tuổi?”
Ta đáp: “Mười lăm.”
Ngài thở dài: “Bằng tuổi Cửu công chúa.”
“Đợi trẫm băng hà, ngươi hãy đến tìm thái hậu, bảo bà giúp ngươi giả chết xuất cung.”
Ta giật mình, rồi lập tức quỳ xuống tạ ơn.
Ngài nhìn ra sự cứng nhắc của ta, chỉ hỏi thêm vài câu rồi rời đi.
Sau đó, ngài cũng ít đến nữa.
Khi ấy, ngày nào ta cũng nghĩ đến chuyện tìm thái hậu, xuất cung, sống một cuộc đời tự do.
Lý Thừa Chiêu là biến số duy nhất.
Khi hắn và ta đồng tâm ý hợp, ta không muốn xuất cung nữa.
Khi hắn lợi dụng ta xong, rồi vứt bỏ ta, ta lại chẳng thể vào cung tìm thái hậu.
Đây là cơ hội duy nhất của ta.
9
Trước Phật đường có hai cung nữ canh giữ, không thể tùy ý đi lại.
Ta trước kia tuy không hỏi chuyện thế sự, nhưng cũng biết vài điều.
Dùng bạc thưởng cho cung nhân, việc sẽ dễ bề giải quyết.
Toàn thân ta chỉ có một khối ngọc bội là đáng giá.
Khối ngọc bội ấy có nước ngọc rất đẹp.
Là vật của mẫu phi Lý Thừa Chiêu để lại.
Trước biến loạn trong cung, hắn trao nó cho ta.
Khi ấy, ta thực sự tin rằng hắn thật lòng với ta.
Ta vuốt ve khối ngọc, lau đi lớp bụi trên bề mặt.
Rồi đưa nó cho một cung nữ, giọng khàn đặc: “Phiền ngươi mang giúp ta một bức thư cho Thái hoàng thái hậu được chăng?”
Nàng vui vẻ nhận ngọc, đồng ý ngay.
……
Ngày hôm sau, Thái hoàng thái hậu triệu kiến ta.
Bà đã rất già, ngồi trên tháp quý phi, mái tóc bạc phơ, nhưng thần thái vẫn hiền từ nhân hậu.
“Tiểu Sang đến rồi.”
Giọng bà rất mềm mại.
Ta quỳ trước mặt bà, nghẹn ngào nói: “Nương nương, con muốn xuất cung.”
Bà đưa tay nhẹ vuốt mái tóc ta, an ủi: “Đứng lên đi. Con đã phí hoài ở đây nhiều năm rồi, cũng nên rời đi.”
“Ta đã già, trong cung không còn quyền lực gì. Con phải quay lại chùa Bạch Tháp, tìm ni cô Tịnh Từ. Bà ấy sẽ liên lạc với ta, chờ thời cơ thích hợp…”
Bà nói từng câu từng chữ, rất nhẹ nhàng.
Ta chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng lời vào lòng.
Khi lời cuối cùng vừa dứt.
Từ điện bên cạnh vang lên tiếng bước chân.
Giọng nói của Lý Thừa Chiêu mang theo chút giận dữ: “Hoàng tổ mẫu.”
“Người triệu kiến Tần Sang, vì sao phải giấu nhi thần?”
Ta theo bản năng đứng dậy.
Lưng toát mồ hôi lạnh.
Hắn nghe thấy bao nhiêu rồi?
10
Lý Thừa Chiêu hướng về Thái hoàng thái hậu hành lễ.
Nhưng giữa họ dường như chẳng có gì để nói.
Hắn nhìn ta, nhàn nhạt nói: “Tần Sang, theo trẫm đi.”
Ta cúi đầu vâng lời: “Vâng, bệ hạ.”
Hành lang không dài.
Nhưng chúng ta như đi rất lâu.
Trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng vạt áo hắn kéo lê dưới đất vang lên lẻ loi.
Những ký ức trước kia như đèn kéo quân, từng khung hình lần lượt hiện ra.
Lý Thừa Chiêu lén lút đến gặp ta, mang theo một nhành đào còn đọng sương sớm.
Lý Thừa Chiêu giấu đèn lồng cung ngoài trong chiếc áo choàng lông cáo quý giá, mang vào cho ta, suýt nữa để bấc đèn làm cháy áo.
Lý Thừa Chiêu kể rằng, mẫu phi hắn ở trong cung sống rất khổ sở, hắn không muốn ta cũng chịu cảnh khổ như vậy.
Hắn lúc đầu gọi ta là “Quý phi nương nương”, sau lại thân mật gọi ta là “Sang Sang”.
……
Cuối cùng, ta quỳ trước mặt Lý Thừa Chiêu, cung kính gọi hắn: “Bệ hạ.”
Ta cúi đầu, lặng lẽ tự suy nghĩ.
Rốt cuộc lại đụng phải lồng ngực của Lý Thừa Chiêu.
Không biết từ khi nào, hắn đã dừng bước, xoay người lại.
Ta hoảng hốt lùi về sau một bước.
Hắn xòe tay ra.
Trong lòng bàn tay là một khối ngọc bội.
Nước ngọc tuyệt hảo, sáng bóng như mới.
Đó là di vật của mẫu phi hắn.
Ta căng thẳng, siết chặt tay áo mình, nếp vải trong tay bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt như muốn xuyên thấu ta.
“Tần Sang, nàng đã đưa đồ trẫm trao cho nàng ra ngoài rồi.”
Ta muốn nói rất nhiều để biện giải cho mình, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một chữ: “Vâng.”
Cũng chẳng còn lời nào để giải thích.
Hắn muốn làm gì ta, giờ đây ta cũng chẳng thể chống cự.
Ta lặng im không nói.
Hắn dường như rất giận, vài lần muốn nói rồi lại thôi.
Cuối cùng, chỉ cúi đầu, cứng rắn nhét lại khối ngọc vào tay ta.
“Đồ của trẫm cho, nàng phải giữ cho tốt.”
Ta nhìn khối ngọc bội trong tay, không đáp lời.
Giờ hắn còn muốn trao di vật của mẫu phi cho ta.
Đây là ý gì?
Ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa.
Hắn còn muốn gạt ta sao?
Bên ngoài hành lang, một tiểu thái giám quỳ xuống: “Hà Thanh Quận chúa sức khỏe không tốt, mời bệ hạ qua xem.”
Thần sắc của Lý Thừa Chiêu dịu đi đôi phần: “Được.”
Rồi hắn bước đi, hướng ra ngoài.
11
Ta một mình chậm rãi trở lại Phật đường.
Gió lẫn tuyết thổi qua, làm gương mặt ta đau rát.
Con đường về phải đi ngang qua cung điện tạm thời của Triệu Hoàn Cẩm.
Trong điện, tiếng ca hát ấm áp, ánh sáng mùa xuân như tràn ngập.
Cung nữ trước điện chỉ nhắc ta mau mau quay về, đừng để Quận chúa không vui.
Ta khẽ đáp: “Vâng.”
……
Trong cung cũng đã có tuyết rơi.
Cuối năm, thời tiết gần như là lạnh nhất.
Triệu Hoàn Cẩm lại cầm ấn vàng hoàng hậu, tự ý ngừng việc đốt than trong Phật đường.
Nàng nói rằng trong cung cần tiết kiệm, không thể lãng phí, coi như vì nàng mà cầu phúc.
Có lẽ vì mất máu quá nhiều.
Ta cảm thấy rất lạnh, tay cầm bút cũng run rẩy.
Đầu óc ta mơ hồ, khó lòng suy nghĩ được gì.
Ta bắt đầu hay buồn ngủ.
Thỉnh thoảng, ta sẽ gục xuống bàn mà ngủ cả một buổi chiều.
Cho đến khi Triệu Hoàn Cẩm dẫn người đến, gọi ta tỉnh dậy.
Nàng nhìn tờ giấy trắng tinh, liền quay sang nổi giận với ta.
“Ngươi cầu phúc là ý chỉ của bệ hạ, ngươi lại dám chậm trễ?”
Nàng lạnh lùng bật cười một tiếng.
“Ngươi xuất thân hèn mọn, nếu không phải quốc sư nói ngươi có mệnh tốt, làm sao có thể trở thành quý phi trên vạn người. Không có cái gọi là mệnh cách, đời này e rằng ngươi còn chẳng bước vào nổi cửa cung.”
“Tần Sang, ngươi đã không còn là quý phi nữa. Đừng làm bộ làm tịch.”
Ta há miệng, muốn phản bác lại nàng.
Việc này không phải do ta tự nguyện.
Ta không muốn năm mười lăm tuổi đã phải gả cho một tiên hoàng gần sáu mươi tuổi.
Nhưng một Hà Thanh Quận chúa được thuận buồm xuôi gió như nàng thì sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
Ta chống tay lên án thư, lảo đảo đứng dậy.
Lý Thừa Chiêu cưng chiều nàng, chuyện gì cũng nghe theo nàng.
Ta nghĩ, hãy cứ tạ tội trước với nàng đã.
Cố vượt qua lần này.
Nhưng trước mắt bỗng tối sầm lại.
Thân thể mất kiểm soát, ngã quỵ xuống.
Ta không thể mở mắt.
Nhưng lờ mờ nghe được âm thanh bên ngoài.
Triệu Hoàn Cẩm đang khóc lóc với Lý Thừa Chiêu: “Nàng ta cố ý hãm hại thiếp! Thiếp không hề động tay vào nàng!”
Giọng của Lý Thừa Chiêu lạnh nhạt, không chút cảm xúc: “Trẫm biết, trẫm tin nàng.”
Nàng lại nói: “Tần Sang đã ở trong cung hơn nửa tháng, cầu phúc nhưng chẳng thấy hiệu quả. Nay thân thể nàng yếu nhược thế này, cũng không làm nổi những việc ấy nữa. Thừa Chiêu, hãy để nàng quay lại chùa Bạch Tháp đi.”
Lý Thừa Chiêu trầm mặc giây lát.
“Được, theo ý nàng, đưa nàng ấy về.”
Nước mắt ta không kìm được mà chảy dài nơi khóe mắt.
Nhưng lại là những giọt nước mắt vui mừng.
Ta cuối cùng có thể rời đi.
Chết tại nơi ấy.
Vĩnh viễn trốn thoát khỏi nơi khiến ta đau lòng này.