8
Dù đứng cách xa, nhưng tôi chỉ cần liếc mắt đã nhận ra anh ta.
Anh ta bỏ tay trái vào túi, đầu hơi cúi xuống, không biết đang nghĩ gì.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, anh ta dường như cách biệt với thế giới của tôi.
Tôi bỗng có chút mơ hồ, nhớ lại một lần làm việc muộn, anh ta cũng đứng đợi tôi dưới lầu công ty như vậy.
Hôm đó tuyết rơi, những bông tuyết nhẹ nhàng phủ lên tóc anh ta một màu trắng xóa. Tôi kiễng chân, nhẹ nhàng phủi tuyết trên đầu anh ta, nhưng anh ta lại nói thế này cũng tốt.
“Em xem, chúng ta đã cùng nhau bạc đầu.”
Lúc đó, tôi nhào vào lòng anh ta, nghẹn ngào nói: “Em không muốn bạc đầu nhanh như vậy, em muốn cùng anh từ từ già đi.”
Anh ta nắm lấy tay tôi, bỏ vào túi áo, khẽ gật đầu, “Vậy anh sẽ chăm chỉ tập luyện, giữ mãi tuổi thanh xuân.”
“Như vậy cũng không được, anh phải già đi cùng tốc độ với em. Nếu sau này em già đi, còn anh vẫn trẻ trung và đẹp trai, em sẽ không thấy an tâm.”
Anh ta gõ nhẹ lên đầu tôi.
“Tiểu quỷ rắc rối, cái này không được, cái kia cũng không được. Vậy sau này khi nào anh già, em nói thế nào anb sẽ làm thế ấy.”
Tôi dựa vào ngực anh ta, cảm nhận hơi ấm từ anh ta, “Tấn Nhung, nếu không có anh, em phải làm sao đây?”
Anh ta ôm lấy tôi, “Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn rời xa tôi, thậm chí, còn quên mất tôi.
Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ phải buông bỏ.
Buông bỏ anh ta, cũng là buông tha chính mình.
Tôi thoải mái bước về phía anh ta, nhưng anh ta lại ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, rồi cúi đầu bước vào màn đêm, dần biến mất.
Tôi sững sờ tại chỗ, có chút nghi hoặc.
Mãi đến khi chiếc xe đi xa, tôi mới bừng tỉnh, không khỏi bật cười.
Xem ra, anh ta không phải đến tìm tôi, mà là đến tìm ký ức đã mất của mình.
Điều đó không liên quan đến tôi, chỉ là phản ứng tự nhiên của con người mà thôi.
Tôi chỉnh lại áo khoác rồi về nhà, Tiêu Dật gọi điện cho ta, “em về đến nhà chưa?”
“Vừa mới về, đàn anh có việc gì không?”
Khi tôi rời công ty, anh ấy vẫn còn ở lại, giờ trong điện thoại vẫn nghe rõ tiếng gõ bàn phím.
Tiêu Dật thật sự là một kẻ cuồng công việc.
“Có thể giúp anh một việc không? Anh có hai bản vẽ quan trọng, sáng mai đều phải nộp, em có thể…”
“Được.” Nhưng tôi có chút ngạc nhiên, Tiêu Dật luôn làm việc rất chu đáo, sao lần này lại nhận cùng lúc hai bản vẽ gấp?
Nhưng tôi không nghĩ nhiều, “anh đợi em, em sẽ quay lại công ty ngay.”
“Trời lạnh lắm, anh đến đón em.” Vừa nói, anh ấy đã đứng dậy.
Ta buột miệng: “Hay là anh đến nhà em, đỡ phải đi lại nhiều.”
Anh ấy khựng lại một chút, “Được.”
Tiêu Dật đến rất nhanh, không nhiều lời, hai người ngồi chung một bàn, trong nhà chỉ nghe tiếng bút lướt trên giấy.
Lâu sau, tôi xoa cổ, uống nước, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tiêu Dật.
“Sao vậy?” Tôi hỏi anh ấy.
Khuôn mặt anh ấy ửng đỏ dưới ánh sáng màn hình, rồi anh ấy lắc đầu, “Mệt rồi à? Đứng dậy vận động một chút.”
“Không mệt, chỉ là việc nhỏ thôi.” Tôi tự tin mỉm cười với anh ấy.
Anh ấy bật cười.
Không biết từ lúc nào, trời đã sáng. Sau khi gửi bản phác thảo cho khách, tôi bảo anh ấy nghỉ tạm trên ghế sofa, còn tôi leo lên giường và ngủ ngay.
Không biết bao lâu sau, tôi giật mình tỉnh dậy, mở cửa phòng thấy Tiêu Dật đang làm bữa sáng.
“Đã mười giờ rồi, khách hàng có phản hồi chưa?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, lòng đầy mong đợi và hồi hộp.
Anh ấy đưa cho tôi ly sữa, mỉm cười, “Nhờ có em, cả hai bản vẽ đều được chấp nhận, hôm nay ký hợp đồng và nhận nốt tiền.”
Tôi nhảy cẫng lên, vui mừng reo lên: “em biết ngay mà! Hai ngôi sao của đại học A hợp tác, tất nhiên là thành công mỹ mãn.”
Anh ấy cầm tay tôi, “Sữa đổ rồi, Đường Dao Dao.”
Tay anh ấy chạm vào tay tôi, sự ấm áp từ lòng bàn tay anh ấy lan tỏa, mang theo cảm giác tê tê ngứa ngứa.
Tim tôi bất giác khẽ rung động.
Gia Gia nói, đó là Tiêu Dật. Đúng vậy, đó là Tiêu Dật mà…
“Đường Dao.” Tiêu Dật nghiêm túc nhìn tôi, “em và ấn tượng trong trí nhớ của anh rất khác.”
Mặt tôi nóng lên, chắc hẳn cũng rất đỏ.
“Anh, anh nhớ em thế nào?”
Giọng anh ấy nhẹ nhàng, mang theo chút hoài niệm, “Như một đóa lan nở bên tường, yếu ớt, cần người khác che chở.”
“Lan hoa sao?”
Tấn Nhung cũng từng dùng từ ấy để miêu tả tôi.
Mặt tôi càng nóng hơn, trong sự bối rối, tôi rút tay về, giả vờ không để ý, “Đó chỉ là ảo giác thôi, em thực ra rất hoạt bát, hơn nữa còn mạnh mẽ và có năng lực.”
Thực ra, trước khi rời xa Tấn Nhung, tôi cũng nghĩ như vậy về bản thân mình. Tôi cần được bảo vệ, tôi không thể sống thiếu Tấn Nhung.
Nhưng từ khi đến Phương Thiên, cùng Tiêu Dật và các đồng nghiệp làm việc, tôi mới nhận ra rằng, tôi mạnh mẽ và kiên cường hơn tôi từng nghĩ rất nhiều.
“Ừ em rất có năng lực.” Anh ấy khẳng định.
Tôi lúng túng trước lời khen của anh ấy.
Giọng anh ấy trầm xuống, trong đó chứa đựng sự khích lệ không hề che giấu, “Cứ tiến về phía trước, đừng quay đầu lại, Đường Dao.”
9
Thiết kế của tôi đã giành giải thưởng.
Các đồng nghiệp rủ nhau đòi tôi khao, lần này tôi không dám uống rượu, nhưng khi ăn xong và đi hát, tôi vẫn không cưỡng lại được bầu không khí sôi động, uống hai ly.
Sợ rằng mình lại làm chuyện xấu hổ, tôi đứng ở cửa thổi gió cho tỉnh rượu.
“Đường Dao?” Uyển Mai bước ra từ trong phòng, thấy tôi, cô ta nhướn mày, “Cô đang đợi ai à?”
Cô ta mặc một chiếc váy ôm sát, những đường cong tuyệt mỹ khoe ra đầy quyến rũ và gợi cảm.
Tấn Nhung theo sát phía sau, mặc áo hoodie đen, gầy hơn trước, ánh mắt thoáng dừng lại trên tôi, rồi mím môi, cúi đầu nhìn xuống.
Một mảnh ký ức xa xưa bỗng hiện về rõ ràng.
Năm nhất đại học, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tấn Nhung, anh ta đang cùng huấn luyện viên chơi bóng rổ ba đối ba.
Anh ta cao gầy, tuy không vạm vỡ như huấn luyện viên, nhưng vô cùng linh hoạt và nhanh nhẹn.
Khi anh ta ném trúng quả bóng quyết định, cả sân bóng vang lên tiếng reo hò, và ngay lúc đó, trái tim tôi cũng lỡ nhịp.
Anh ta như một mặt trời rực rỡ, khi xuất hiện khiến tất cả xung quanh đều trở nên mờ nhạt, mất hết ánh sáng.
Tôi biết rõ mình bị anh ta thu hút, tôi thích anh ta.
Nhưng trước khi tôi kịp thể hiện, bên cạnh anh ta đã có sự xuất hiện của Uyển Mai.
Khi chúng ta còn non nớt, chưa có chút nhan sắc gì, cô đã trang điểm tinh tế, tóc nhuộm đỏ nổi bật.
Cô như ngọn lửa, rực rỡ và cháy bỏng.
Anh và cô mỗi lần xuất hiện cùng nhau đều trở thành một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Khi ấy, dù tôi đơn phương thích Tấn Nhung, tôi vẫn phải thừa nhận, họ rất xứng đôi.
Tôi khẽ cười, trong lòng đã không còn chút gợn sóng, không còn sự ganh tỵ ngày xưa, cũng không còn sự giận dữ hay tủi nhục như trước.
“Uống chút rượu, ra đây hóng gió thôi.” Tôi nhẹ nhàng đáp, “Tôi vào lại đây, tạm biệt.”
Tấn Nhung nhìn tôi một lần nữa, rồi lùi qua một bên. Khi tôi đi ngang qua, anh ta đột ngột nói: “Em không nên uống rượu!”
Tôi dừng lại, ngạc nhiên nhìn anh ta.
Tấn Nhung liền quay đầu ra phía ngoài, giọng nói trầm đục: “Tôi nhớ lại một số ký ức không quan trọng, chỉ thế thôi.”
“Ồ.” Tôi gật đầu, “Chúc anh sớm hồi phục.”
“Đường Dao.” Uyển Mai khoác tay Tấn Nhung, cười tươi như hoa, “Tôi và Tấn Nhung sắp kết hôn, không tổ chức tiệc cưới nên không mời cô uống rượu. Gặp cô hôm nay thì tiện nói luôn.”
Tim tôi vẫn nhói lên một chút, nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
“Sao em lại ra đây?” Tiêu Dật đến tìm tôi, tay cầm theo áo khoác của tôi, nhẹ nhàng khoác lên cho tôi rồi mới nhìn sang hai người đối diện.
Mặt Uyển Mai lập tức biến sắc, giọng cô ta cũng cao lên, “Tiêu Dật, sao anh lại ở cùng cô ta?”
Mặt Tấn Nhung cũng tái đi trong chốc lát, anh ta nhìn tôi, dường như không chịu nổi điều gì đó, người lảo đảo.
Tôi liếc nhìn Tấn Nhung, khẽ hạ mắt xuống.
“Chúng tôi bây giờ đang làm việc cùng nhau.” Giọng Tiêu Dật bình thản, “Hai ngươi cứ vui chơi, tôi và Dao Dao vào trước.”
Anh ấy nhẹ nhàng ôm vai tôi, khẽ hỏi tôi có say không.
Tôi lắc đầu.
“Tiêu Dật,” Uyển Mai chặn trước mặt, chất vấn anh ấy, “Anh chẳng phải nói không muốn yêu đương sao? Bây giờ là ý gì, cố tình làm em bẽ mặt?”
Cô ta lại chỉ tay vào tôi, “Hay là anh đang trả thù cho cô ta, muốn hạ nhục em?”
Tôi nhíu mày chặt lại.
“Những quyết định lớn trong đời tôi, sẽ không vì ai mà cố ý làm gì cả.” Tiêu Dật nhìn tôi, từng câu từng chữ đều rất nghiêm túc, “Huống hồ, trên đời này luôn có một người khiến tôi hướng về, trân trọng và yêu thương.”
Anh ấy nắm lấy tay tôi, lướt qua Uyển Mai.
Tấn Nhung loạng choạng, chống tay lên quầy rượu, khó khăn xoay người lại.
Tôi không nhìn biểu cảm của anh ta nữa, sự chú ý của tôi chỉ đặt vào bàn tay Tiêu Dật đang nắm chặt lấy tay tôi.
Tay anh ấy ấm áp, khô ráo, hơi siết nhẹ, như sợ rằng tôi sẽ rút tay ra.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật, anh ấy cũng cúi xuống nhìn tôi.
Gia Gia từng nói, đó là Tiêu Dật, làm sao có ai không thích Tiêu Dật được chứ?
“Không được uống rượu nữa.” Tiêu Dật siết nhẹ tay ta, “Và cũng đừng buồn nữa.”
Tôi gật đầu, “Không buồn nữa. Đàn anh chẳng phải đã nói, đừng quay đầu lại sao?”
Anh ấy xoa đầu tôi, giọng dịu dàng, “Ngoan lắm.”
Kể từ ngày đó, tôi không còn gặp lại Tấn Nhung.
Ngay cả mẹ Tấn Nhung, người thường xuyên gọi điện cho tôi, cũng không liên lạc nữa.
Họ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Thỉnh thoảng, tôi ngồi trên ban công, dựng giá vẽ, vẽ một bức tranh về hoàng hôn hoặc tuyết trắng.
Không nhớ đã bao nhiêu trận tuyết trôi qua, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
“Alo.” Tôi đang cắn một quả táo, vừa xem phim, vừa lơ đãng nói vài câu, nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở, “Ai đó?”