6
Khi về đến nhà, trời đã rất khuya, tôi không bật đèn mà chỉ cuộn mình trên sofa, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề.
Đánh Tấn Nhung xong, tôi không cảm thấy quá vui vẻ.
Từng có một thời, anh ta là người rất giữ thể diện, còn tôi cũng vậy.
Nhưng hôm nay, chúng ta lại đối đầu, đánh nhau nơi công cộng.
Trước đây, đoạn tình cảm này gần như là tất cả của tôi. Khi cần tiền gấp, tôi đã làm đến hai công việc, ngày đêm đảo lộn nhưng tôi không hề thấy mệt.
Vì người mình yêu mà vất vả, tôi cho rằng là điều đáng giá. Giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã quá yêu mà mất lý trí, nhưng lúc đó, trong trái tim tôi không hề có một lời oán hận.
Nhưng giờ đây…
Những hành động của anh ta khiến tôi hối hận.
Một người sau khi mất trí nhớ, sao lại có thể thay đổi nhiều đến vậy?
Tôi mở chai rượu đã cất giữ rất lâu, trong cơn nửa tỉnh nửa say, tôi xóa hết liên lạc với Tấn Nhung, buộc bản thân phải quên đi quá khứ.
Bắt đầu lại từ đầu, Đường Dao.
Một tuần sau, tôi đến công ty mới báo cáo.
Phương Thiên là một công ty thiết kế có quy mô trung bình, còn khá trẻ nhưng đã có tiếng tăm trong ngành.
Tiêu Dật là một trong ba người hợp tác sáng lập, nhưng hai người kia chỉ giữ cổ phần, không trực tiếp làm việc tại công ty, vì vậy Tiêu Dật chính là ông chủ của Phương Thiên.
Các đồng nghiệp trong công ty đối với Tiêu Dật có cảm xúc rất phức tạp, một mặt cho rằng anh ấy quá nghiêm khắc, một mặt lại bị tài năng của anh ấy khuất phục.
“Khách hàng này giao cho em.” Ngày thứ ba, Tiêu Dật đã ném cho tôu một đơn hàng, “Ba ngày sau anh muốn xem bản phác thảo.”
Tôi nén lại sự phấn khích, mỉm cười đáp: “Được, ba ngày sau sẽ có.”
Tiêu Dật nhìn tôi chăm chú, khẽ gật đầu rồi rời đi.
Ba ngày, đối với một người mới như toii, thời gian thật ngắn, nhưng đây là khởi đầu mới của tôi, tôi phải nắm lấy tất cả cơ hội.
Ba ngày sau, tôi nộp bản vẽ, Tiêu Dật xem xong, rất ngạc nhiên.
“Thảo nào thầy lại đặt nhiều kỳ vọng vào em đến vậy.” Tiêu Dật rất hài lòng, gọi đồng nghiệp vào, “Cậu dẫn Đường Dao đi gặp khách hàng, hướng dẫn cô ấy các bước quy trình.”
Tôi gặp khách hàng, mọi việc diễn ra suôn sẻ, vừa về đến công ty, khách hàng đã chuyển khoản phần còn lại.
“Đường Dao.” Tiêu Dật gọi tôi vào văn phòng, tôi còn có chút lo lắng, nhưng anh ấy lại cười tươi nói, “Tối nay anh mời mọi người ăn cơm, chào mừng em gia nhập Phương Thiên, cũng tiện thể chúc mừng đơn hàng đầu tiên của em.”
“Hay là, để em mời mọi người?”
Tiêu Dật không đồng ý, “Sau này còn dài, lần sau em mời.”
Lâu rồi tôi chưa đi ăn cùng đông người như vậy, tâm trạng rất tốt nên uống không ít rượu.
Tôi luôn thế, hễ uống rượu là trở nên quá hưng phấn, trước đây Tấn Nhung không cho toii uống.
Nhưng hôm nay không có anh ta, vì thế tôi thoải mái uống say.
Sáng dậy, đầu đau như búa bổ, tôi xoa huyệt thái dương, vừa mở cửa phòng liền ngây người. Tiêu Dật đang đứng bên bàn ăn, sắp xếp bát đũa, thấy tôi đi ra, anh ấy cười đầy ẩn ý.
“Đầu đau lắm phải không? Uống nước mật ong trước rồi ăn sáng.”
Tôi quay trở lại phòng, đóng cửa, cố nhớ lại những chuyện tối qua, và vài hình ảnh bắt đầu hiện ra.
Tôi đã rót rượu cho Tiêu Dật.
Tôi nói với anh ấy rằng không chấp nhận Uyển Mai là đúng.
Tôi còn nói gì nữa không? Tôi không nhớ rõ. Thậm chí không biết làm sao mình về đến nhà.
“Đường Dao.” Tiêu Dật ho khẽ ngoài cửa, “Anh đi trước, nếu em thấy khó chịu thì cứ nghỉ ngơi một ngày.”
Tôi ậm ừ một tiếng, thực sự không còn mặt mũi để gặp Tiêu Dật lúc này.
Sau này nhất định không được uống rượu nữa.
Đến công ty, mọi người nhìn tôi đều cố nhịn cười.
Tôi không còn mặt mũi gặp ai nữa.
“Tớ ra côn trường kiểm tra.” Tôi xách túi lên và chạy trốn.
Ở công trường cả ngày, đến tối thì Tiêu Dật gọi điện, “em vẫn ở công trường à? Anh tiện đường qua đây có việc, để anh đưa mem về.”
Tôi muốn từ chối, nhưng lại cảm thấy như vậy không phải phép.
Lên xe, Tiêu Dật đưa cho tôi một ly trà sữa, nhẹ nhàng nói: “Vẫn đang khó chịu vì chuyện sau khi uống rượu sao?”
Anh ấy luôn đoán đúng suy nghĩ của tôi.
“Ừ, em đã thất lễ.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, uống trà sữa để giảm bớt sự ngượng ngùng.
Khi đèn đỏ, Tiêu Dật dừng lại, quay sang nhìn tôi, “em khi say rất khác, nhưng không hề thất lễ, ngược lại rất đáng yêu.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy.
Tấn Nhung không bao giờ cho tôi uống rượu, anh ta luôn nói khi ta say thì quá náo động, không giống tôi chút nào.
Chưa ai từng khen tôi khi say là dễ thương cả.
“Anh không lừa em.” Tiêu Dật khẽ cười, “Chỉ là, lần sau đừng châm thuốc cho anh, anh không hút thuốc.”
Còn châm thuốc nữa?
Tôi nhớ ra rồi, lúc đó tôi còn ngồi tâm sự với Tiêu Dật, truyền dạy cho anh ấy những điều cấm kỵ trong tình yêu.
Còn việc châm thuốc… Khi nhỏ, nhà có khách đến chơi, bố tôi thường bảo tôi châm thuốc cho các chú bác, và ai cũng khen tôi ngoan ngoãn đáng yêu.
Tôi ôm mặt, than thở một tiếng, lần này thật sự không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Tiêu Dật cười nhẹ/ “Thật sự không sao, đừng lo lắng.”
7
Liên tục nhận hai đơn hàng, bận rộn khiến tôi quên mất chuyện hôm đó.
Tiêu Dật cũng thường xuyên làm thêm giờ, có những lúc tôi về rồi, anh ấy vẫn còn ở văn phòng.
Ta phàn nàn với Gia Gia, nói anh ấy đúng là một kẻ cuồng công việc.
“Đây là Tiêu Dật mà, Đường Dao, cậu hẹp hòi đến mức chỉ nhìn thấy mỗi mặt cuồng công việc của anh ấy thôi sao?”
Tôi vừa ăn sandwich vừa lầm bầm nói: “Vậy tớ nên nhìn anh ấy ở mặt nào?”
“Nhìn vào sức hút của nam nhân chứ còn gì nữa. Đường Dao, cậu không muốn khiến Uyển Mai tức chết sao? Chiếm lấy Tiêu Dật, rồi đem mặt cô ta áp xuống đất mà mài!”
Tôi suýt nữa bị nghẹn vì miếng sandwich.
“Tiêu Dật đã giúp đỡ tớ, nhưng lại dùng anh ấy như công cụ, lương tâm của tớ sẽ đau lắm.”
Gia Gia nói tôi cổ hủ, ra lệnh rằng Tiêu Dật phải trở thành bạn trai tôi.
“Có người gõ cửa, để sau hẵng nói.” Tôi cúp điện thoại, mở cửa và đứng sững lại: “Dì, sao dì lại đến?”
Là mẹ của Tấn Nhung.
“Dao Dao, lâu rồi dì không gặp con, hôm nay cuối tuần, nghĩ con chắc ở nhà nên dì đến mà không báo trước.”
Dì mang rất nhiều món đã nấu sẵn, bày đầy trên bàn.
“Toàn là những món con thích, cứ để vào tủ lạnh, khi nào muốn ăn thì hâm lại.”
Dì nói xong, liếc nhìn nửa chiếc sandwich ta đang ăn dở, nhíu mày nói: “Mấy thứ này chẳng có chút dinh dưỡng nào, con gầy như vậy rồi, phải ăn uống cho đàng hoàng.”
Ta lúng túng đứng yên, nhắc nhở dì: “Dì à, con với Tấn Nhung đã chia tay rồi.”
Sắc mặt dì lập tức sa sầm, “Dì biết. Là lỗi của nó, con đừng nghe nó nói bậy.”
Dì kéo ta ngồi xuống, “Sau vụ tai nạn xe, nó thực sự mất trí nhớ, quên mất khoảng năm sáu năm gần đây, đến cả căn nhà mới của bọn dì nó cũng không nhớ.”
Ta nhíu mày nhưng không phản bác, bởi vì Tấn Nhung đã nói rằng anh ta chỉ quên mình ta.
“Nó đi làm, đồng nghiệp phải gửi định vị cho nó, đến nơi rồi nó mới bắt đầu làm quen lại.”
Dì lẩm bẩm suốt, “Còn cái Uyển Mai gì đó, dù sao dì cũng chẳng ưa nổi. Con đừng lo, đợi khi nó nhớ lại, chắc chắn nó sẽ quay về với con.”
Quay lại sao? Tôi lắc đầu, “Cho dù anh ấy nhớ lại, con và anh ấy cũng không thể quay lại được.”
“Dì biết, nó làm con tổn thương, con cứ đợi đi, dì sẽ đòi lại công bằng cho con.” Dì vừa nói vừa gọi điện cho Tấn Nhung, mắng anh ta một trận, “Cho con hai mươi phút, lập tức đến đây cho ta!”
Dì nói quá nhanh, tôi còn chưa kịp ngăn lại.
Tôi tưởng Tấn Nhung sẽ không đến, nhưng anh ta thực sự đến, mà lại rất nhanh.
Đã nửa tháng kể từ lần chúng tôi cãi nhau, anh ta gầy đi một chút, mặc áo thun trắng và quần bò, đứng lạnh lùng ở cửa.
“Chưa vào xin lỗi Dao Dao à?” Dì kéo anh ta vào, nhất quyết bắt anh ta xin lỗi toii.
Tấn Nhung lặng lẽ nhìn tôi, không nói lời nào.
“Dì à, mọi chuyện đã qua rồi, con không cần Tần Nhung xin lỗi.”
“Nói đi chứ!” Dì hét lên.
“Xin lỗi.” Tấn Nhung đột nhiên mở lời, giọng điệu nhạt nhòa, mang theo chút cảm xúc khó đoán.
Anh ta không phải kiểu người dễ bị người khác điều khiển, nên khi anh ta nói xin lỗi theo lời mẹ mình, tôi rất ngạc nhiên.
Trong phòng trở nên im lặng, đến khi tôi nhận ra thì dì không biết đã rời đi từ lúc nào.
“Anh cũng đi đi.” Tôi mở cửa, “Và nói với dì, chúng ta đã chia tay, bảo dì đừng bận lòng vì tôi nữa.”
Tôi cúi đầu, không nhìn anh ta.
Anh ta đứng ở cửa, ánh mắt dừng lại trên bức tranh treo trên tường.
Bức tranh đó do tôi vẽ, vẽ anh ta.
Hôm đó là sinh nhật anh ta, chúng ta đi dạo ngoại ô, anh ta ngồi giữa cánh đồng lúa vàng, mắt nhìn về phía xa xăm. Cảnh vật và anh ta làm tôi mê mẩn, tôi mượn dụng cụ của học sinh vẽ tranh phong cảnh, vẽ lại bức tranh này.
Bức tranh luôn treo ở đây, đến nỗi tôi đã quên mất sự tồn tại của nó.
“Quên chưa vứt.” Tôi bước tới định gỡ xuống, nhưng một bàn tay đã vượt qua tôi, gỡ bức tranh trước.
Anh ta lau mặt kính, giọng khàn khàn, “Có thể tặng cho tôi không?”
“Không cần nữa, anh cứ lấy.”
Anh ta khẽ ừ một tiếng, “Vậy tôi đi đây, bảo trọng.”
“Tôi sẽ bảo trọng.”
Tôi tưởng rằng đây sẽ là lần gặp cuối cùng của chúng tôi, từ nay về sau không còn dính líu.
Nhưng không ngờ, sáng hôm sau tôi lại gặp anh ta dưới lầu.