10
Trong điện thoại, hơi thở rất nặng nề.
“Có chuyện gì không?” Không hiểu vì sao tôi lại không cúp máy ngay, mà hỏi thêm một câu.
Vẫn là sự im lặng kéo dài, người đó không nói một lời nào.
Tôi cúp điện thoại, không biết từ khi nào tuyết đã ngừng rơi, nhưng mưa lại nặng hạt hơn. Tôi đóng cửa sổ, và liếc thấy một chiếc xe từ từ rời đi trên con đường nhỏ.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng tôi thấy chiếc xe đó trông rất giống xe của Tấn Nhung.
Nhưng làm sao có thể chứ, Tấn Nhung và Uyển Mai đã kết hôn, anh ta không thể nào còn đến dưới nhà tôi.
Tôi kéo rèm và tiếp tục xem phim.
Phương Thiên ngày càng mở rộng quy mô, tôi và Tiêu Dật cũng bận rộn hơn.
Khi bận rộn, thời gian trôi qua nhanh như gió lướt qua kẽ tay, không để lại chút dấu vết nào.
Gia Gia phàn nàn rằng tôi đã trở thành nữ cường nhân, một kẻ cuồng công việc, chẳng còn là tôi của ngày xưa nữa.
“Sắp Tết rồi, cậu nghỉ phép nào?” Gia Gia nhắn tin hỏi tôi trên WeChat.
“Tớ còn bảy ngày phép chưa nghỉ, tuần sau là tớ bắt đầu nghỉ rồi. Cậu có muốn về quê tớ chơi không?” Tôi vừa mặc áo khoác, chuẩn bị đi gặp một khách hàng ở công ty.
Gia Gia bảo là không.
“Chúng ta đi Sanya vài ngày có được không?”
Tôi nghĩ một lúc, thấy cũng ổn nên đồng ý.
Trong ký ức của tôi, dường như có ai đó đã từng hứa sẽ đi Sanya với tôi, là ai nhỉ?
Xe đột nhiên tắt máy, tôi mắc kẹt ở lối vào khu chung cư, và giọng nói của Tấn Nhung đột ngột vang lên trong đầu.
“Vợ, anh đã hẹn với môi giới ở Sanya xem nhà, đợi anh đi công tác về, chúng ta sẽ đến xem. Nếu hợp thì mua, sau này mùa đông em có thể đến đó ở, như vậy em sẽ không sợ lạnh nữa.”
Ta bần thần.
Không biết có phải vì dạo gần đây mưa liên miên không, mà tôi cứ nghĩ đến Tấn Nhung.
Trong ký ức của tuổi thanh xuân, ngày mưa luôn gắn liền với Tấn Nhung.
Lần đầu tiên anh ta lao ra khỏi màn mưa, mở ô của tôi và bước vào cuộc đời tôi… Ngày hôm đó cũng là một ngày mưa.
Thật lạnh quá, tôi bắt đầu mong chờ chuyến đi Sanya.
Sau khi xử lý xong công việc, tôi cùng Gia Gia đến Sanya.
Biển ở Sanya thật đẹp, ngay cả cát cũng mềm mại và dịu dàng, Gia Gia ngâm mình trong nước biển cả ngày, dù đã thoa kem chống nắng, nhưng cậu ấy vẫn bị rám nắng mấy tông.
Sau một ngày, cậu ấy không muốn ra ngoài nữa.
“Tớ thuê được một chiếc xe rồi, nếu không tắm biển thì chúng ta lái xe dạo quanh bờ biển nhé.”
Tôi vung vẩy chìa khóa xe, Gia Gia vui vẻ ôm chầm lấy ta, “Đường Dao, cậu là tuyệt nhất, sau này tớ sẽ gả cho cậu.”
Tôi bật cười, đột nhiên cả hai chúng tôi đều im lặng.
Ánh mắt chúng tôi cùng dừng lại ở quầy lễ tân, nơi có một mỹ nhân xinh đẹp.
Cô ta có thân hình quyến rũ, dáng vẻ kiều diễm và gợi cảm, đang khoác tay một cậu trai trẻ tuổi, hai người trông rất thân mật.
“Uyển Mai?” Gia Gia gọi một tiếng, Uyển Mai quay lại, khi nhìn thấy chúng tôi, cô ta cũng ngẩn người một chút.
Uyển Mai nói vài câu với người bên cạnh, sau đó tiến về phía chúng tôi.
Bên cạnh cô ta không phải là Tấn Nhung, xem ra, Tấn Nhung lại bị bỏ rơi rồi.
“Thật trùng hợp, đến Sanya cũng gặp các người.” Uyển Mai cười nhếch mép.
“Bạn trai đổi nhanh thật đấy.” Gia Gia mỉa mai, “Cướp được Tấn Nhung, tôi tưởng các người sẽ bên nhau dài lâu, không ngờ chưa đầy một năm đã đổi người rồi?”
“Tiện nhân thì vẫn cứ là tiện nhân.”
Uyển Mai bị chửi, nhưng khác thường, cô ta không đáp trả Gia Gia.
Cô ta nhìn chằm chằm tôi, với ánh mắt đầy ác ý, “Đường Dao, Tấn Nhung đã chết rồi, bảy tháng trước.”
Lời nói của Uyển Mai như một mũi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim tôi, cô ta dồn hết sức lực vào đòn tấn công này.
Sau đó, cô ta nở nụ cười mãn nguyện vì đã đạt được mục đích.
Tim tôi như thắt lại, đầu óc ngừng hoạt động.
Gia Gia vội đỡ lấy tôi.
“Ch, chết sao?” Tôi hỏi lại Uyển Mai bằng giọng điệu cơ học.
Gia Gia giận dữ chất vấn: “Uyển Mai, cô điên rồi sao, nói vớ vẩn gì thế.”
“Anh ta đã chết.” Uyển Mai nhìn tôi, môi nhếch lên, “Cô xuất sắc như vậy, ai ai cũng yêu mến cô, ngay cả khi chết, anh ta cũng không muốn cô biết, không muốn làm cô buồn.
“Tôi vốn định tiếp tục giữ bí mật giúp anh ta, nhưng hôm nay gặp cô, đây là ý trời rồi.
“Đường Dao, anh ta đã chết, cô mãi mãi sẽ không còn gặp lại anh ta nữa. Ha!”
Uyển Mai ngẩng cao đầu kiêu ngạo, từng lời của cô ta nói như những mũi dao găm vào lòng tôi.
Uyển Mai định rời đi, tôi dồn hết sức nắm lấy cổ tay cô ta, cố hít thở.
“Chúng ta không thân thiết, đừng lừa tôi!”
“Đúng, chúng ta không thân, tôi cũng chẳng có hứng thú lừa cô.” Uyển Mai gạt tay tôi ra, “Khi cô và Tiêu Dật tình tứ bên nhau, thì Tấn Nhung đang giằng co với thần chết, anh ta mơ màng gọi tên cô, ngay cả khi còn một chút hơi thở, anh ta cũng lén lái xe đến nhìn cô, dù chỉ một lần thôi, anh ta cũng mãn nguyện rồi.
“Tấn Nhung trước đây từng yêu tôi, và giờ yêu cô. Nhưng Đường Dao, cô không xứng đáng với tình yêu của anh ta.”
Uyển Mai gạt tay tôi ra, hài lòng nhìn phản ứng của tôi, rồi khoác tay bạn trai mới và bỏ đi.
Tôi ngã xuống ghế, mắt mờ đi, trước mắt tối sầm lại.
Lời của Uyển Mai cứ vang lên không dứt bên tai.
Tấn Nhung chết rồi.
11
Một người sống sờ sờ như vậy, làm sao có thể…
Tôi đến nhà Tấn Nhung, mẹ anh mở cửa cho tôi, vừa nhìn thấy tôi, bà ôm chầm lấy và bật khóc.
Bà khóc nức nở.
“Dao Dao, Tấn Nhung… không còn nữa.”
Mẹ ann đã khóc rất lâu.
Tôi mới biết rõ toàn bộ sự việc.
Quả thật Tấn Nhung đã bị tai nạn xe, nhưng khi anh nhập viện, người ta lại phát hiện ra anh bị ung thư giai đoạn cuối.
Anh không muốn tôi và mẹ hắn đau lòng, nên nói với chúng ta rằng anh đã mất trí nhớ.
Ngày hôm đó ở phòng karaoke, cũng là anh cố ý sắp đặt. Anh biết tôi sẽ đến đó hát, nên nhờ Uyển Mai đóng vai để diễn cho tôi xem.
Không chỉ có Uyển Mai, còn vài người bạn thân của tôi cũng biết chuyện, chính vì vậy hôm đó họ cố tình tỏ ra lạnh nhạt với tôi.
Thế nên đêm đó, Tấn Nhung, sau khi giả vờ mất trí nhớ, đã đến nhà tôi lấy đồ đạc mà không hỏi địa chỉ của tôi.
Gia Gia từng nói, thời buổi này còn có người dùng chiêu trò mất trí nhớ, thật quá cũ rích.
Đúng vậy, cũ rích thật, tôi cũng không tin.
Anh biết tôi sẽ không tin, nên đã nhờ đến Uyển Mai, anh biết tôi luôn ám ảnh với Uyển Mai. Nhìn thấy cảnh bọn họ ôm nhau hôn, tôi sẽ không còn bận tâm liệu mất trí nhớ có thật hay không.
Những gì tôi đã chứng kiến, những lời tuyệt tình mà tôi đã nghe, đủ để khiến tôi buông tay.
Tôi đến tháp linh cốt, giữa vô số ngăn chứa, ta nhanh chóng tìm thấy nơi thuộc về Tấn Nhung. Một khung gỗ màu đỏ thẫm với bức ảnh đặt bên cạnh – bức ảnh mà anh đã mang đi từ nhà tôi.
Anh ngồi giữa cánh đồng vàng rực, hơi ngẩng đầu lên, gió nhẹ lướt qua mái tóc anh, bình yên và tự do.
Anh thích bức tranh này, chính anh đã nói vậy.
Tôi ngồi trước tháp linh rất lâu, tuyết rơi thưa thớt rồi bỗng chuyển thành mưa, từng hạt rơi nhanh như tấm màn mỏng, tách biệt tháp linh khỏi thế gian.
Bất chợt tôi nhớ lại, mấy năm trước, cũng vào một ngày mưa như vậy, ngày đó là sinh nhật tôi.
Sau khi tan làm về nhà, Tấn Nhung đang đeo tạp dề nấu ăn trong bếp, trên bàn là chiếc bánh kem màu hồng nhạt.
Anh quay lại nhìn tôi và mỉm cười, “Đi rửa tay đi, một lát nữa là ăn cơm được rồi.”
Không hiểu sao tôi lại khóc, nước mắt không thể kìm nén mà tuôn rơi. Tấn Nhung bối rối, vội ôm ta, “Có chỗ nào không khỏe sao? Nói cho anh biết đi.”
Tôi ôm anh, gục đầu vào ngực anh, “Không có gì, chỉ là em sợ anh sẽ thích người khác, rồi rời bỏ em.”
Anh cười nhẹ, bóp nhẹ mũi tôi, “Sẽ không đâu.”
“Anh thích em, từ trước đến giờ chỉ thích em.”
“Nếu có ngày anh phải rời đi, xin hãy nói cho em biết lý do, được không?”
“Được! Nếu chia tay, chúng ta cũng phải minh bạch.”
Nhưng lần chia tay của chúng ta không minh bạch, không rõ ràng, thậm chí không có chút tôn trọng nào!
Tấn Nhung, anh đã thất hứa.
Sau Tết, tôi lại đến thăm Tấn Nhung, lần này tôi mang theo một bức tranh mới vẽ cho anh. Trong tranh, anh đứng dưới mưa, tay cầm ô.
Màn mưa phủ lên anh, sương mờ tạo nên một lớp mờ nhạt, làm khuôn mặt hắn trở nên lờ mờ hơn.
Tấn Nhung, ở bên kia anh có sống tốt không?
Em sống cũng không tệ, sau khi không còn anh, em đã trưởng thành hơn nhiều, chăm chỉ làm việc, sống cuộc sống nghiêm túc.
Tấn Nhung, dù kết thúc của chúng ta không vui vẻ, nhưng em không hối hận.
Sáu năm đó, em đã hạnh phúc, những kỷ niệm vui vẻ ấy, em sẽ luôn giữ mãi, cũng như em sẽ luôn nhớ về anh.
Tấn Nhung, tạm biệt.