8
Tướng gia không nói gì, chúng ta cũng chẳng dám hé răng.
Lần đầu tiên trong đời ta cảm nhận được cái gọi là uy nghiêm mà không cần tức giận.
Khi ta đang thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, cuối cùng Tiết Trấn Lâm cũng mở miệng.
Hắn đang ám chỉ ta , vì cả phòng chỉ có ta là không đứng đắn.
“Từ xưa đến nay đều nói phu thê có duyên, bản tướng lại lần đầu gặp được cảnh bà bà và tức phụ có duyên đến vậy.”
Ta liên tục gật đầu, “Nếu không phải là bà bà, ta đã muốn nhận tức phụ làm muội muội rồi!”
Thấy ánh mắt sắc lạnh của Tiết Trấn Lâm lướt qua, ta vội chữa lời: “Tất nhiên, không phải thật sự muốn làm tỷ muội với Tần Tĩnh Thư, chẳng qua cách nhau một thế hệ mà thôi.”
Một tràng cười gượng, khiến mặt ta cũng cứng đơ theo.
Thôi không chơi trò “văn học mẹ kế” nữa.
Đến giờ, ngoài việc “hời hợt” được chạm vào Tiết Trấn Lâm một chút, ta chẳng dám làm gì, chỉ nghĩ cách sinh tồn trong tình cảnh này.
Bữa trà sáng uống mà như nuốt độc, về phòng, ta chỉ muốn thu dọn đồ chạy trốn.
Nha hoàn thân cận của ta , Dao Nhi, đến báo tin—cô ấy là của hồi môn đi theo ta , rất trung thành, kể ta nghe bên ngoài đã bắt đầu có tin đồn.
Ta nhìn ra phía vườn sau.
Không được, có khi phải ra hồ luyện bơi trước, để lỡ bị dìm lồng heo thì còn sống sót được.
Ta nhớ từng đọc đâu đó rằng, khi con người căng thẳng tột độ, họ sẽ thấy đói.
Thế là ta bảo Dao Nhi hấp một xửng bánh bao tôm pha lê, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ.
Chợt nghe một loạt bước chân mạnh mẽ vang lên, tiếp đó là giọng nói vui vẻ của Tiết Trấn Lâm: “Phu nhân vẫn có tâm trạng ăn ngon lành thế này, đúng là gan lớn thật. Tin đồn ngoài kia ồn ào vậy mà phu nhân vẫn chẳng bận tâm gì.”
Ta nhón một chiếc bánh bao, hỏi: “ Phu quân ăn không? Vẫn còn nóng đấy.”
Chặn miệng thiên hạ thì không nổi, nhưng ta không tin là chặn không nổi miệng ngài!
Ta bắt đầu chấp nhận thực tại, cũng chuẩn bị sẵn sàng để bị dìm lồng heo.
Tiết Trấn Lâm ngồi xuống bên cạnh ta, cầm lấy tay ta , ăn trọn một chiếc bánh bao trong tay ta .
Đôi môi y lại vô tình chạm vào đầu ngón tay ta .
Một ý nghĩ táo bạo bất ngờ xuất hiện trong đầu ta .
Đúng là người ta nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu.”
Rồi thì: “Đã đến rồi, chẳng lẽ lại không mang được gì về?”
Với cả: “Ta là thê tử cưới hỏi đàng hoàng, ngủ cùng giường với phu quân thì có sao đâu!”
Tất nhiên, suy nghĩ của Tiết Trấn Lâm không hoang đường như ta .
Hắn không tức giận như ta nghĩ, thậm chí còn có ý trấn an: “Tức phụ là thanh mai trúc mã của Tử Kỳ, còn phu nhân thì từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh Thái sư ẩn cư ở Tây Nam—Thái sư cũng là ân sư của bản tướng. Bản tướng hiểu rõ nguồn gốc của phu nhân, không thể tin những lời đồn vô căn cứ.”
“Phu nhân và tức phụ hôm nay là lần đầu gặp mặt, với Tử Kỳ cũng chỉ thân quen từ khi vào phủ. Rõ ràng bên ngoài toàn là chuyện bịa đặt.”
Ta đột nhiên tò mò, hỏi hắn người ta đang đồn gì bên ngoài.
Tiết Trấn Lâm ngập ngừng một chút, hỏi ta có chắc là muốn nghe không.
Ta gật đầu lia lịa, không phải là ăn dưa của chính mình sao?
Hắn nói rằng: “Có người nói, tức phụ là tỷ muội ruột thất lạc bên ngoài của phu nhân. Phu nhân định kiểm soát cả phủ Tướng quốc, nên trước hết gả cho bản tướng, rồi để muội muội mình gả cho nhi tử độc nhất của bản tướng.”
Ta ngẩn người. “Chuyện này quá vô lý rồi, phu quân!”
Ta trợn mắt, cau mày, giả vờ ngạc nhiên, áp sát Tiết Trấn Lâm với vẻ đáng thương, vừa ăn bánh bao vừa kêu ca.
“Biến chuyện ngôn tình thành chính trị gia đấu đá, những kẻ nhiều chuyện đó đúng là não bộ không tầm thường!”
Nhưng càng nghĩ, ta lại càng thấy… chuyện này cũng khá thú vị.
Ta và “bản sao” của mình, cùng nắm trong tay cả phủ Tướng quốc: phụ thân thì của ta , nhi tử thì của nàng ấy. Thật là vừa kịch tính vừa kỳ dị!
9
Tiết Trấn Lâm rất tỉnh táo, hắn hiểu rõ biểu hiện kỳ lạ của Tiết Tử Kỳ đối với ta từ lâu.
Dù sao thì hắn cũng là người nuôi dạy Tử Kỳ từ nhỏ, thời gian cũng không khớp.
Nhất là khi ta đưa ra một luận điểm khiến hắn sốc tận ba năm: “Ngài và Tử Kỳ có thẩm mỹ giống nhau, chứng tỏ hổ phụ không sinh khuyển tử! Tử Kỳ và tướng công đều gặp Tĩnh Thư trước, sau đó mới gặp ta. Nhưng tướng công cưới ta, còn Tử Kỳ cưới Tĩnh Thư. Nếu phải suy luận…”
“Thì chẳng phải do tướng công thấy Tĩnh Thư từ sớm đã thuộc về nhi tử mình, nên ngài đành chọn ta—một bản sao tám phần của nàng ấy sao?”
Tiết Trấn Lâm tức đến mức ra tay với ta —hắn gắp một miếng thịt lớn, nhét vào miệng ta để ta im miệng.
Ha, lão già này còn nhớ thù vụ bánh bao tôm pha lê chứ gì!
Đường đường là Tướng quốc một triều, mặt đỏ bừng, lại không nỡ đánh thê tử, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà gõ trán ta , “Nàng đó… mới con nhỏ thế mà ai dạy ra được những lời như vậy?”
Khụ khụ, không phải khoe, nhưng ta viết truyện ngôn tình từ cấp hai, giờ đã hai mươi sáu, đạt đến trình này cũng không lạ.
Thế là ta chẳng cần phải giải thích nhiều nữa—à nhầm, tranh cãi nhiều nữa.
Vậy nên ta lại tiếp tục hưởng thụ cuộc sống xa hoa, bắt đầu chuyển mục tiêu sang tức phụ ngoan ngoãn của mình.
Trong lòng ta , nàng ấy đã là muội muội ruột rồi.
À không đúng, cách nhau một thế hệ, bây giờ ta xem nàng ấy như nữ nhi của mình.
Ừm, nữ nhi này chỉ nhỏ hơn thân xác hiện tại của ta bốn tuổi.
Hằng ngày ta đều đến thăm nàng ấy, dạy nàng cách quản lý sổ sách trong phủ, gia nhân, và cả ruộng đất, ngân khố bên ngoài.
Hai chúng ta tay trong tay, tâm ý tương thông.
Ta còn may vá quần áo đôi để cả hai cùng mặc.
Thời gian trôi qua, ngay cả Dao Nhi cũng phải nhìn kỹ một hồi mới phân biệt được ai là ta .
Hai phụ tử Tiết gia đều hơi đau đầu, nhưng chuyện này thật sự không có lý do gì để ngăn cản.
Ta là bà bà, đối xử tốt với tức phụ yếu đuối của mình thì sao nào?
Nàng ấy mới bước chân vào cánh cửa sâu thẳm, xa hoa của phủ Tướng quốc, ta làm cô ấy an lòng thì có gì sai?
Ta đứng trên đỉnh cao đạo đức, trên người ta là ánh sáng chói lọi như mặt trời, ai dám chỉ trích ta chứ!
10
Cho đến khi ta quá lố, đòi ăn ngủ cùng Tần Tĩnh Thư, cuối cùng Tiết Tử Kỳ cũng không chịu được nữa.
Đang tuổi tráng niên, làm sao để kế thất “cướp” mất thê tử được.
“Mẫu thân, con thấy gần đây phụ thân thỉnh thoảng bị ho, có lẽ do trời lạnh. Mẫu thân nên ở bên chăm sóc cho người nhiều hơn.”
Tiết Tử Kỳ thản nhiên chen vào giữa ta và Tần Tĩnh Thư, chặn nàng ấy lại.
Ta nhìn chằm chằm vào hắn, lần đầu thấy gương mặt tuấn mỹ này có chút chướng mắt.
Ta chậm rãi nhấp một ngụm trà, ý tưởng trong đầu lóe lên: “Tử Kỳ, mẫu thân sinh cho con một đệ đệ nhé?”
Mặt Tiết Tử Kỳ lập tức đỏ bừng.
Tần Tĩnh Thư, với bản tính nhỏ nhẹ, kín đáo, còn đỏ mặt hơn cả hắn.
“Trong phủ chỉ có mỗi con là thiếu gia, chẳng ai chia gia sản đâu.”
Ta nhấc khăn tay, che đi nụ cười đầy xấu xa của mình.
Mấy đứa trẻ này thật dễ bị trêu chọc.
Hắn hoảng hốt kéo Tần Tĩnh Thư, kiếm cớ đưa nàng ấy về viện của hai người.
Ta nghe thấy Tần Tĩnh Thư trên đường về vẫn cố gắng biện bạch cho ta: “Mẫu thân vốn dĩ có tính hay đùa, chàng làm gì phải coi là thật chứ. Chúng ta là con cái, chẳng lẽ lại chấp mẫu thân sao?”
Đúng là nhi nữ ruột của ta , tâm vẫn luôn hướng về ta .
Một màn kịch khôi hài kết thúc khi những bông mai trắng nở rộ giữa mùa đông.
Ta vừa cởi áo khoác ngoài, định nghỉ trưa, thì thấy Tiết Trấn Lâm từ hành lang phía nam bước tới.
Hắn cầm trên tay một cuộn sách, tấm áo choàng trắng như tuyết khoác trên người cao ráo, uy nghi của hắn.
Tuyết rơi trên vai hắn, ta nhảy chân sáo tới, giúp hắn phủi đi những bông tuyết.
Hắn vội vàng mở áo choàng, quấn ta vào trong lòng.
Trời ơi, vòng tay của hắn thật ấm áp…
Mặt ta lập tức đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên, chỉ cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn bao quanh mình.
“Sao nàng dám mặc phong phanh thế này mà chạy ra cửa!” Hắn vừa trách yêu vừa ôm ta chặt hơn, “Nếu bị cảm lạnh thì phiền to rồi, nhất là—”
Câu nói của hắn ngừng lại, ta bất giác ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức chìm trong ánh mắt sâu thẳm như hồ xuân của hắn.
“Nếu phu nhân còn muốn sinh cho Tử Kỳ một đệ đệ, thì tuyệt đối không được bệnh đâu…”
Hả? Gì cơ?
“Phu quân, ngài… ngài nghe lén ta nói chuyện!” Giọng ta nhỏ dần khi hắn cúi xuống gần hơn.
Nụ hôn của hắn giống như tuyết đầu đông rơi xuống, nhẹ nhàng và dịu dàng.
Trời ơi, mùi của lão già này thật mê người.
Lão già có kinh nghiệm, lão già biết cách làm người khác say mê.
Hắn bế bổng ta lên, sải bước lớn đi vào phòng ngủ.
Hắn đặt ta xuống bên giường, nhưng ta không nhịn được, túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn về phía mình, rồi hôn thêm vài lần.
Chúng ta là thê tử hợp pháp, làm những việc này có gì sai đâu!
Không ngờ, ngay khi ta sắp mất kiểm soát, Tiết Trấn Lâm bỗng nắm lấy vai ta , từ từ đứng dậy.
Giọng hắn vẫn dịu dàng, nhưng trong đó chứa đựng sự kiềm chế: “Phu nhân chắc giờ đã mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Ta sẽ ra thư phòng đọc sách, chờ nàng dậy cùng ngắm tuyết.”
Ta cố gắng kéo hắn lại lần nữa, nhưng bị ánh mắt chứa đầy sự kìm nén của hắn cự tuyệt.
Hắn nhặt cuốn sách ta làm rơi trên đất lên, rồi quay lưng bước đi.
Hắn còn tiện tay đẩy bức bình phong phong cảnh ra, ngăn cách giữa ta và hắn.
Ý gì đây?
Không phải ngài là người hôn ta trước sao?
Ngài không làm thế, ta có thể thế này sao?
Ta đã cởi hết đồ rồi, ngài lại bảo ta tự ngủ?
Ta tự ngủ với chính mình chắc?
Vậy Tử Kỳ lấy đâu ra đệ đệ? Ngài định phân thân sao, Tiết Trấn Lâm?
Thật quá đáng!
Thôi kệ, phụ tử nhà này đừng mơ gì nữa trong đời!
11
Vì sự xa cách không lời của Tiết Trấn Lâm, ta chạy qua viện Tây của Tần Tĩnh Thư nhiều hơn trong những ngày đó.
Người mẫu thân này lòng đầy tủi hờn, nhưng lại không thể nói ra.
Ta thề, vào cuối tháng Giêng, khi mang theo một bình rượu đào sang đó, ta thật sự chỉ muốn cùng tức phụ uống chút rượu, một lần say để quên sầu.
Nhưng không ngờ, trong viện Tây chỉ có Tiết Tử Kỳ ở đó, hắn vừa gặp bạn về, người đầy hơi rượu.
Điều bất ngờ hơn là, khi ta xách rượu, đụng phải Tiết Tử Kỳ đầy hơi men, Tiết Trấn Lâm lại đúng lúc tới tìm nhi tử.
Ba người chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí rơi xuống tận đáy.
Ta nhanh trí, nhìn thẳng vào lão cáo già kia, mạnh dạn mở miệng: “Phụ thân! Ngài tới đây làm gì vậy? Có phải tìm tức phụ và Tử Kỳ không?”
Ta thừa nhận lúc đó ta hơi liều.
Kết quả của sự liều lĩnh chính là bầu không khí tụt xuống dưới mức đóng băng.
Tiết Trấn Lâm trợn trừng mắt, nghiến răng, hai bên thái dương nổi gân xanh.
Tiết Tử Kỳ thì giống như bị đóng băng, chẳng nói được lời nào.
Nói thật chứ, chẳng lẽ không lừa nổi một chút nào sao?