Dao Nhi, người lớn lên bên ta từ nhỏ, thỉnh thoảng còn nhầm lẫn nữa mà.
Hôm đó, ta bị Tiết Trấn Lâm túm lấy cổ tay, lôi thẳng về viện Đông.
Hắn ta đẩy ta xuống bàn, một tay giữ chặt hai cổ tay ta .
“Phu nhân tính toán giỏi quá, suýt nữa làm bản tướng điếc tai! Bản tướng chết rồi sao? Không thấy được dã tâm của phu nhân với nhi tử ta à?”
Ta không dám thở mạnh, trong lòng bối rối không biết nên gọi “phụ thân” hay “phu quân” cho đúng.
“Phụ thân, ngài hiểu lầm rồi—”
“Bạch Ngọc Chi !” Lần này, ta thật sự nổi giận, bóp chặt cổ tay ta đến đau nhói.
Ta bất giác sợ hãi, cắn chặt môi dưới, nghe ta nghiêm giọng chất vấn:
“Bao giờ miệng phu nhân mới nói được câu thật lòng? Đến giờ bản tướng vẫn chưa tra ra được phu nhân và Tử Kỳ có quan hệ gì, nhưng vừa vào phủ đã hành xử kỳ quặc.”
Hắn cúi xuống, một tay khác giữ chặt cằm ta , ánh mắt uy nghiêm không cho phép từ chối: “Nhưng nhớ lấy, giờ phu nhân là thê tử của bản tướng, chỉ có thể là mẫu thân của Tử Kỳ mà thôi!”
“Cho dù nàng không bằng một phần vạn của Diệu Nương!”
Diệu Nương.
Người thanh mai trúc mã, tình đầu trong sáng, là thê tử đầu tiên của y, Dụ Diệu Nương.
Lời nói đó đâm thẳng vào tim ta .
Ta không sợ bị so sánh, nhưng những gì không thể với tới luôn cao quý hơn những thứ trước mắt.
Đặc biệt, đó còn là người không thể thay thế trong lòng hắn.
12
Ta cố gắng giãy giụa, nhưng càng giãy càng đau tay.
Nước mắt không kiềm được mà trào ra, ta run giọng hỏi hắn “Không bằng một phần vạn, vậy sao ngài còn hôn ta? Sao ngài lại tốt với ta như thế?”
Vì sự phản kháng của ta , hắn siết chặt tay thêm chút nữa, giữ ta cố định trên bàn.
Ta không kiềm chế nổi cảm xúc, liền bật khóc: “Vậy tại sao ngài còn ăn khoai tây chiên của ta? Rõ ràng ngay cả chó cũng không thèm ăn!”
Tiết Trấn Lâm trong giây lát dường như vừa tức vừa buồn cười.
Khóe môi hắn hơi giật một chút, rõ ràng muốn cười nhưng cảm thấy không đúng lúc.
Chết tiệt! Ta không chỉ bị sỉ nhục, còn bị chế nhạo!
Thấy tình thế dịu xuống, ta đạp chân loạn xạ, đá vào chân y, giống như đá phải đá tảng—
Một văn thần mà tự luyện cơ bắp làm gì không biết!
Ngoài việc khiến ta mê mẩn, còn có tác dụng gì nữa chứ!
“Phu quân, mau thả tay ra đi, không thấy ta đau khóc rồi sao!” Ta làm nũng, chiêu này ta dùng từ bé đến lớn, chưa ai chống đỡ nổi.
Quả nhiên, Tiết Trấn Lâm buông tay, nhưng hắn vẫn rất cố chấp: “Hôm nay nàng và Tử Kỳ rốt cuộc đã làm gì?”
“Trời cao chứng giám, ta thật sự chỉ định tìm Tĩnh Thư để uống rượu giải sầu thôi, làm sao biết ở viện Tây chỉ có Tử Kỳ!”
Ta vừa xoa tay, vừa nghĩ thầm: Tiết Trấn Lâm mạnh thế này, dùng vào việc khác chẳng phải tốt hơn sao.
“Nàng có nỗi sầu gì, lại đi tìm tức phụ giải sầu?” Hắn đưa ta chén trà nóng, có ý muốn giải hòa sau cuộc xung đột, “Phủ Tướng quốc rộng lớn thế này, từ gia nhân đến binh lính cả nghìn người, nếu nàng bảo mình sầu, thì chẳng ai còn vui nổi nữa.”
Ha, buồn cười thật, giờ còn chê ta là kẻ làm trò mua vui sao?
Ta trừng mắt nhìn hắn, hoàn toàn buông thả bản thân: “Là ai đè ta xuống giường rồi quay lưng bỏ đi? Khiến ta tự nghi ngờ rằng mình chẳng có chút hấp dẫn nào. Ta không nói đâu, hy vọng ai đó tự hiểu!”
Tiết Trấn Lâm sững sờ, khi phản ứng lại, dù là cáo già nghìn năm, gương mặt hắn vẫn thoáng đỏ bừng.
Ha, hóa ra hắn cũng có lúc ngượng ngùng đấy nhé!
Ta thêm thắt một cách đầy ẩn ý: “Hay là ai đó lớn tuổi sức yếu, nên cảm thấy tự ti đúng không?”
Những ấm ức của ta , không bao giờ để đến mười năm sau mới trả.
Ngay tại đây, ta muốn Tiết Trấn Lâm cảm nhận thế nào là “có miệng mà khó nói”.
13
Biểu cảm của Tiết Trấn Lâm thực sự xuất sắc, đủ loại cảm xúc trộn lẫn, cười không được, tức cũng chẳng xong.
Hắn ta bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta .
Hắn kéo tay ta lên, nhìn một hồi, thấy rõ vết đỏ trên cổ tay, ánh mắt hắn thoáng hiện nét đau lòng.
Đó không phải ánh mắt giả vờ, ta biết hắn thực sự có ta trong lòng.
Hắn xoa nhẹ vết đỏ trên tay ta , thở dài một tiếng.
“Trước tiên, ta phải xin lỗi phu nhân. Khi nãy là ta mất kiểm soát, lấy nàng so sánh với người cũ.”
Nếu y không xin lỗi thì thôi, một khi xin lỗi, ta lại càng thấy tủi thân, nước mắt lập tức dâng đầy khoé mắt.
Ta không kiềm được mà hỏi hắn: “Dù sao ta là Bạch Ngọc Chi, làm gì cũng không bằng phu nhân trước của ngài đúng không?”
“Hai người khác nhau, không thể so sánh, cũng chẳng cần so sánh. Nàng có cái tốt của riêng mình.”
Tiết Trấn Lâm quay sang nhìn ta, câu nói phát ra như từ tận đáy lòng: “Từ lúc gặp nàng, ta đã rất lâu không có cảm giác hạnh phúc như vậy.”
“Niềm vui thoải mái này. Ở bên cạnh nàng, cuối cùng ta cũng có được vài đêm ngon giấc.”
Hắn hơi cúi xuống gần ta , ánh mắt lộ ra bóng dáng của một thiếu niên trẻ tuổi đã từng lăn lộn qua những đêm cô độc trong thế giới rộng lớn.
“Phủ Tướng quốc này quá lớn, đêm ở đây cũng dài dằng dặc.”
Dù hắn là con người bằng xương bằng thịt, cũng biết sợ cô đơn.
Nhưng hắn là trụ cột của triều đình, là chiếc cột chống của cả phủ Tướng quốc.
Không ai cho phép hắn mệt mỏi, thậm chí không được phép nhíu mày dù chỉ một chút.
Nếu không có hắn ta gánh vác bầu trời này, sao ta có thể có những nhân vật chính như Tiết Tử Kỳ và Tĩnh Thư, mang đầy nhiệt huyết, đuổi theo ước mơ của riêng họ.
Ta nắm lấy tay hắn, chỉ thốt ra một tiếng thở dài thật sâu.
Tiết Trấn Lâm quay lại nhìn ta , nói một điều ta chưa từng biết—cũng là để giải thích cho sự tự kiềm chế của hắn:
“Ngày đó, Diệu Nương vì nhiễm phong hàn không khỏi, lại thêm khó sinh, mới qua đời. Chuyện này đã trở thành cơn ác mộng đeo bám ta suốt bao năm qua.”
“Ta thà không có con đàn cháu đống, cũng không muốn nàng lặp lại bi kịch đó. Nàng tươi vui, sống động như vậy, không thể giống Diệu Nương, trở thành một bộ xương lạnh lẽo.”
Hắn mang phong thái của một người đứng trên đỉnh quyền lực, dù biết ta từ lúc bước vào phủ chẳng mấy thật lòng, đầy rẫy ý đồ mờ ám, hắn cũng không bận tâm.
“Nói dối cũng không sao, miễn là nàng vui vẻ. Sự vui buồn tự nhiên của nàng, đó là điều khiến ta không thể rời mắt.”
Hắn khẽ cúi đầu cười, vẻ trẻ trung hiện rõ trong nụ cười ấy: “Tiểu Ngọc, từ lúc đội mũ trưởng thành đến nay, ta chưa bao giờ hành xử ngớ ngẩn như hôm nay.”
Khuôn mặt tuấn mỹ nghiêng về phía ta , Tiết Trấn Lâm giơ ngón trỏ khẽ cọ vào mũi ta , như sợ ta không nhìn thấy niềm vui trong mắt hắn: “Thật sự thú vị quá đỗi.”
Cứu ta với, sao người nam nhân này lại khiến tim ta rung động như thế chứ…
14
Ta không muốn giữa mình và Tiết Trấn Lâm tiếp tục có khoảng cách, nên nhân dịp trăng sáng rượu ngon, ta kể cho hắn một câu chuyện thật lòng.
Vừa kể, ta vừa chuốc rượu cho hắn.
Ta tự nhủ, đã uống gục bao nhiêu đối tác trên bàn rượu, chẳng lẽ không chuốc được một văn thần như hắn sao?
Ta kể rằng hồi trẻ, ta từng gặp một chàng thiếu niên, ánh mắt, tính cách đều giống hệt Tiết Tử Kỳ.
Người ta thường giữ mãi những ký ức về người đầu tiên khiến lòng mình xao xuyến, nên khi thấy Tiết Tử Kỳ, ta khó tránh khỏi thất thố.
Tiết Trấn Lâm cười: “Hồi trẻ là lúc nào? Có khi khi ấy, người Tiểu Ngọc gặp chính là ta cũng nên.”
“Nhiều năm trước, ta từng một mình cưỡi ngựa ngàn dặm, vì bàn bạc chuyện giảm thuế ruộng đất mà tới vùng núi sâu phía Tây Nam, thăm ân sư.”
Câu nói ấy như một trò đùa, nhưng lại khiến lòng ta dậy sóng.
Nếu thật như hắn nói, thì đó hẳn là một mối duyên kỳ lạ.
Khi ấy, ngũ tiểu thư đang ở độ tuổi rực rỡ, ngây thơ trong sáng, tình cờ gặp vị tướng trẻ tuổi vượt ngàn dặm tới Tây Nam để hỏi về quốc sách, thăm ân sư.
Sương mù trên núi làm ướt đẫm bộ y phục gấm vóc của hắn ta , nhưng hắn ta chỉ cười nói không sao, hành lễ rồi tiến đến đỡ ân sư.
Chính lúc ấy, ánh mắt anh ta chạm vào tiểu cô nương đang lấp ló sau hiên nhà.
Thứ khiến nàng bị mê hoặc chính là hình ảnh của một trụ cột triều đình, xuất thân từ hai bàn tay trắng, luôn vì dân mà cống hiến.
Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, nhưng đã khắc sâu trong tim nàng suốt cả đời, kéo dài mãi những năm tháng thanh xuân đã qua.
Dù phụ mẫu, nội tổ phụ không muốn nàng chịu cảnh làm kế thất, nàng vẫn cố chấp với lần gặp gỡ ngắn ngủi ấy.
Nội tổ phụ yêu thương nàng hết mực, kiên nhẫn đến mòn mỏi, cuối cùng cũng hiểu rằng đồ đệ của mình là người xứng đáng để phó thác, mới thực hiện được giấc mơ của nàng.
Ta kể câu chuyện được vẽ ra trong đầu mình cho Tiết Trấn Lâm nghe.
Hắn chớp mắt, hơi men bốc lên, hàng mi dài dưới ánh đèn lộ ra một sắc hồng nhàn nhạt làm rung động lòng người.
Hắn đưa tay chạm vào mặt ta , chậm rãi vuốt ve đến xương cổ.
Giọng nói khàn khàn vang lên: “Những lời này, là thật hay giả?”
Ta hơi hé môi, giọng run rẩy: “Lời có thể giả, nhưng tình thì sao mà giả được?”
Ánh mắt Tiết Trấn Lâm bùng lên ngọn lửa mãnh liệt.
Ta vòng tay qua cổ hắn, tiến sát đến đôi môi đã đỏ hồng vì men rượu.
Bằng tất cả sự quyến rũ của mình, ta ghé sát tai hắn ta , thầm thì: “Phu quân, đến đây nào…”
Lý trí tan biến, đêm nay Tiết Trấn Lâm làm đúng vai trò một tướng quân bảo vệ gia đình…
15
Bừng tỉnh dậy trong cơn đau đầu dữ dội.
Vươn tay tìm người bên gối, nhưng lại chạm vào… chiếc laptop của mình.
Trời đất ơi, lúc mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp, sao tự dưng lại quay trở về thế này!
Trời ơi! Cái hệ thống xuyên không chết tiệt! Phá hủy tuổi trẻ của ta ! Trả lại ông chú đẹp trai cho ta đi!
Nằm nghỉ một lát, cơn sốt của đã thuyên giảm, ta lật người tiếp tục hoàn thành bản thảo.
Dù tự nhủ rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng khi nhìn thấy ba chữ “Tiết Trấn Lâm”, tim ta vẫn không kiềm được mà rung động.
Giấc mơ ấy quá chân thực, hơi ấm của hắn quá rõ ràng.
Vì chút ích kỷ, ta thêm nhiều chi tiết hơn cho hắn trong truyện.
Ta thêm vào đoạn gặp gỡ nơi núi rừng, cho hắn và Bạch Ngọc Chi một kết thúc tốt đẹp hơn.
Dù biên tập viên cho rằng đoạn này không cần thiết, nhất quyết bắt phải cắt bỏ.
Không sao, ta đã tách riêng đoạn này ra, lưu trong tập tài liệu tùy bút không xuất bản của mình.
Đó là câu chuyện của ta, chỉ để mình ta giấu kín trong ký ức.
Hoàn thành bản thảo, ta rảnh rỗi và ở nhà một thời gian dài.
Nhưng ta không thể quên được ông chú đẹp trai khiến tim ta xao xuyến ấy.
Hóa ra, khi gặp đúng người, mọi tiêu chuẩn thẩm mỹ đều biến thành hình dáng của hắn.
Cô bạn thân từ thời đại học thấy lâu lắm ta không đăng bài hài hước, liền nhắn tin hỏi ta còn sống không.
Ta đáp: “Nhờ phúc của cậu, tớ vẫn còn sống.”
Ngồi thêm một lát, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.
“Ừm…” Tự nhủ với mình “Nam thần của tôi chỉ có một chú họ Tiết, Tiết Tử Kỳ không thể so sánh được.”
Dù nói thế, ta vẫn quyết định đi dự tiệc.
Vì mong muốn được nhìn lại đôi mắt giống như vậy.
Nghe nói nhà hàng là của bạn thân cha Tiết Tử Kỳ mở, chúng ta được đặt phòng VIP với giá thấp nhất, coi như hưởng lợi từ mối quan hệ này.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, cha Tiết Tử Kỳ xuất hiện để giúp chúng ta thanh toán.
Làm sao ta không nhận ra chứ, anh ấy giống hệt Tiết Trấn Lâm.
Ta kích động kéo tay bạn thân: “Nhìn kìa, là chồng tớ!”
Thì ra anh ấy mặc vest trông cũng đẹp như vậy.
Bộ vest may đo vừa vặn hoàn hảo, chắc chắn là hàng cao cấp đắt tiền.
Không lạ gì khi Tiết Tử Kỳ hồi đại học thường xuyên mời cả lớp ăn uống, có người cha đẹp trai giàu có thế này, tiêu xài phóng khoáng là đúng rồi.
Nhưng này, đó không phải là sự hoành tráng của cậu, mà là của cha cậu đấy nhé.
Ông chủ nhà hàng cũng xuất hiện, thân mật gọi anh ấy là “Trấn Lâm huynh”.
Ta thật sự không thể không tin, liền chạy theo Tiết Trấn Lâm khi anh ra ngoài thanh toán.
Anh mở ứng dụng quét mã QR để thanh toán, ta nhanh chóng đưa mã QR WeChat của mình lên trước.
“Chú ơi, nghe nói chú còn độc thân?”
Tiết Trấn Lâm khẽ nhíu mày, do dự một lát rồi gật đầu.
“Vậy làm quen với cháu đi, Trấn Lâm huynh?”
Ừm, giờ thì đúng vai vế rồi.
Hết