Ta nhìn sâu vào đôi mắt của tiểu Hồ Ly bị kiếm đâm vào ngực, nhìn Bạch Hổ với bộ lông trắng đã nhuốm đầy máu. Ta không dám nhìn vào những vết thương trên người mẫu thân và tỷ tỷ, mà chỉ quay người lặn xuống đáy nước.
Theo cách mà mẫu thân đã chỉ dạy, ta rút ra một phần hồn phách của mình. Nghĩ đến cảnh tượng đỏ ngầu khắp nơi quanh đầm, ta cắn răng và phong ấn hồn phách đó lên Ma Đồng.
Những việc sau đó ta không nhớ rõ nữa. Khi mở mắt, ta đã trở về phòng trong Phù Diêu Tông, tỷ tỷ đang ngồi cạnh giường, đôi mắt đỏ hoe nhìn ta.
Ta thầm trách trong lòng: “Tiểu Hồ Ly này thật là vô ơn, ta bị thương nặng thế này mà nó còn chẳng thèm lo cho ta, không biết đã lén lút đi đâu chơi ở đâu rồi.”
Khi quay đầu, ta đột nhiên nhận ra cái gối hơi mềm hơn bình thường.
Tiểu Hồ Ly từng xinh đẹp giờ đây đuôi đã bị cháy xém, nó buồn bã cụp mắt ngồi ngay trên gối của ta.
Ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm phần nào.
Ta hỏi: “Mẫu thân và Bạch trưởng lão đâu rồi?”
Đôi mắt tỷ tỷ lập tức đỏ ngầu, nước mắt rơi xuống tay ta: “Ta và Bạch Hổ đã cố gắng chống lại, nhưng vẫn không thể cản nổi thế tấn công của ma tộc.
Các trưởng lão, dù đã bị thương nặng, vẫn đứng ra chắn trước mặt chúng ta. Mẫu thân và các trưởng lão… đều đã hy sinh rồi.”
Trong đầu ta vang lên những tiếng ù ù, ta thậm chí không còn nghe thấy tiếng của tỷ tỷ nữa.
Họ vừa mới ở đây, còn sống động như vậy, sao đột nhiên lại biến mất?
Tỷ tỷ nhẹ nhàng vỗ lên tay ta:
“Tất cả các tiền bối của Phù Diêu Tông, trừ vài trưởng lão dẫn đội đi rèn luyện bên ngoài, đều đã ngã xuống bên cạnh đầm Bạch Khê sau núi.”
Ta cố gắng lắc đầu: “Tất cả là lỗi của ta, lỗi của ta. Nếu ta không đi báo tin…Các trưởng lão sẽ không chết. Nếu ta không quá ngu ngốc, mẫu thân cũng sẽ không ra đi.”
Tỷ tỷ chỉ ôm ta khóc, tiểu Hồ Ly với bộ lông cháy đen im lặng cuộn tròn trong lòng ta. Từ giờ, chúng ta phải dựa vào nhau mà sống.
Trận chiến ở sau núi đã cướp đi những người thân yêu nhất của ta ở Phù Diêu Phong, cả Phù Diêu Tông chịu tổn thất nặng nề.
Ma Đồng của ma tộc đã bị phong ấn trong quá trình đó, không biết ta đã vô tình làm cách nào mà lại tiêu diệt được hắn.
Hai phần hồn phách đã mất của ta cũng trở lại cơ thể.
Giờ ta đã hiểu vì sao Bạch trưởng lão nói ta là đứa trẻ có thiên phú nhất Phù Diêu Tông.
Những chiêu thức mà trước đây ta phải luyện hàng chục, hàng trăm lần, giờ chỉ cần nhìn một lần là có thể làm ngay được.
Tiểu Hồ Ly vẫn với bộ lông cháy đen, không còn rủ ta đi chơi nữa.
Nó ngày ngày ở bên cạnh ta, yên lặng cùng ta tu luyện.
Các sư tỷ đỏ mắt nói rằng ta và tiểu Hồ Ly đã trưởng thành, nhưng ta lại cảm thấy trống trải vì những người thân yêu nhất đã không còn quay lại được nữa.
Ta phải học hỏi nhiều hơn, vì giữa ta và ma tộc vẫn còn một món nợ phải thanh toán.
Tỷ tỷ của ta, trong hoàn cảnh nguy nan, đã được giao trọng trách và trở thành tông chủ trẻ nhất trong lịch sử của Phù Diêu Tông.
Bạch Hổ đứng bên cạnh tỷ tỷ, oai phong như lần đầu ta gặp, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy trong mắt hắn là sự đau lòng.
Tỷ tỷ tiến bộ nhanh hơn cả kiếp trước.
Ta biết rằng tỷ ấy đang ép bản thân, gánh cả Phù Diêu Tông và ta lên đôi vai của mình. Vì vậy tỷ tỷ phải ép bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Bạch Hổ vẫn không ưa gì ta, nhưng khi ta nhớ lại hình ảnh khi hắn dù mình đầy máu, vẫn đứng chắn trước tất cả chúng ta, ta đã âm thầm tha thứ cho hắn trong lòng.
Ta không nhớ rõ bao nhiêu ngày đêm đã trôi qua, nhưng dường như cả Phù Diêu Tông đều đã thay đổi.
Quả ở Động Vô Nha chín rồi lại rụng, nhưng không còn cô nương nào kéo theo tiểu Hồ Ly kiêu ngạo đi hái nữa.
Con suối nhỏ vẫn bình lặng từng ngày, không còn cảnh một người, một Hồ Ly vừa cười vừa rửa mặt bên bờ suối nữa.
Chúng ta cũng không còn biết liệu ở trấn dưới chân núi có xuất hiện món bánh ngọt ngon nào mới hay không.
Đôi khi, trong những khoảnh khắc mơ hồ khi tu luyện, ta dường như lại thấy Bạch trưởng lão với khuôn mặt nghiêm nghị, vác một xâu kẹo hồ lô lớn bước về phía chúng ta.
Các sư huynh, sư tỷ sẽ cố nhịn cười, đưa ta đi nghịch ngợm, nhưng dù ta cố dụi mắt đến đâu, hình ảnh ấy cũng chẳng rõ ràng thêm.
Vị trưởng lão giả vờ nghiêm khắc nhưng lại luôn cưng chiều gọi ta là “Miên Miên” giờ đã không còn nữa.
Trên khuôn mặt của các sư huynh sư tỷ, cũng chẳng còn nụ cười thoải mái, vô tư như trước.
Họ luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, chỉ thỉnh thoảng mới mỉm cười động viên ta, còn lại thì chỉ có tu luyện, tu luyện không ngừng.
Trận chiến ở đầm Bạch Khê không chỉ khiến chúng ta mất đi những bậc trưởng lão yêu thương, mà còn lấy đi sự phấn khởi, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Mỗi người trong chúng ta khi mở mắt đều lao vào tập luyện, không dám lơ là dù chỉ một chút.
truyện dịch của page Bơ không cần đường, đứa nào reup phước vận sẽ giảm!
Ma tộc có thể quay trở lại bất cứ lúc nào, và tất cả chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng.
Lông của tiểu Hồ Ly dần dần được phục hồi, trở lại trạng thái bóng mượt như trước, nhưng cái đuôi xù lông của nó lại không bao giờ dựng lên được nữa.
Lúc này, ta mới biết rằng, khi tiểu Hồ Ly đứng trước đầm nước, dùng mạng sống để giành lại thời gian cho ta phong ấn Ma Đồng, 9 cái đuôi của nó đã bị gãy 8 cái, chỉ còn lại cái đuôi nhỏ nhất, yếu ớt rủ xuống sau lưng.
Ta nợ tiểu Hồ Ly 8 mạng sống, và kẻ vốn bị khinh thường này đã chiến đấu vì ta.
Danh tiếng của tỷ tỷ và Bạch Hổ trên con đường tu luyện ngày càng lớn mạnh.
Mọi người đều muốn nhìn thấy phong thái của vị tông chủ trẻ xuất sắc nhất trong thế hệ này, cùng với yêu thú Bạch Hổ có huyết thống thuần chủng nhất của nàng.
Và thế là cuộc đại tỷ thí giữa các tông môn 50 năm một lần được tổ chức tại Phù Diêu Tông của chúng ta.