Đúng là chuyện đùa mà!
Mẫu thân khẽ nhắm mắt lại, nói:
“Nếu thực sự đến lúc không còn cách nào khác, ta sẵn sàng dùng một phần hồn phách của Miên Miên để trấn áp Ma Đồng.”
Ta và tiểu Hồ Ly trợn tròn mắt, hoàn toàn không tin nổi những gì mình vừa nghe.
Mẫu thân và các trưởng lão đang nói cái gì vậy?
Tại sao ta không hiểu một chữ nào?
Bạch trưởng lão với đôi mắt đỏ ngầu nói:
“A Hồng, năm đó khi Ma Đồng ra đời, sinh linh đồ thán. Chúng ta đã dốc toàn lực của cả Phù Diêu Tông mới miễn cưỡng chế ngự được hắn, nhưng không thể hoàn toàn trấn áp. Nếu không thể trấn áp Ma Đồng, ngày hắn trở lại sẽ là ngày tông môn chúng ta diệt vong. Chúng ta đã lật tung cổ tịch, cuối cùng mới tìm ra cách phong ấn hắn.”
Mẫu thân lau mắt, bất ngờ bật khóc.
“Cổ tịch ghi lại rằng cần một đệ tử trẻ tuổi có thiên phú của Phù Diêu Tông dùng hồn phách để trấn áp, mới có thể phong ấn Ma Đồng dưới đáy đầm.”
Bạch trưởng lão nhắm mắt lại, giọng run rẩy:
“Khi đó, các đệ tử trẻ tuổi đều sợ hãi lùi bước, chỉ có Miên Miên…”
Mẫu thân mỉm cười đầy tự hào:
“Đúng vậy, Miên Miên khi đó là đứa trẻ nhỏ nhất ở Phù Diêu Tông, và là đứa có thiên phú nhất trong tất cả. Đứa trẻ đó không biết từ đâu mà nghe được chuyện về Ma Đồng, và đã quyết định đứng ra.”
Nước mắt của Bạch trưởng lão cũng rơi xuống:
“Đứa trẻ ấy đã hiến một phần hồn phách của mình. Dù đã trấn áp được Ma Đồng, nhưng thiên phú của nó cũng theo đó mà mất đi.
A Hồng, chúng ta không thể hy sinh Miên Miên thêm lần nữa. Miên Miên đáng lẽ phải là một thiên chi kiêu nữ rực rỡ nhất.”
Mẫu thân mệt mỏi xua tay, buồn bã nói:
“Trước đây, Nhuyễn Nhuyễn từng bướng bỉnh hỏi ta, tại sao mọi người trong Phù Diêu Tông đều chỉ cưng chiều Miên Miên.
Thật ra, nó không biết rằng… không phải chúng ta cưng chiều Miên Miên, mà là Miên Miên đang bảo vệ cả Phù Diêu Tông và hàng trăm dân chúng dưới núi.”
Một làn mây đen trôi qua, chúng ta kinh ngạc phát hiện có một nhóm người mặc đồ đen, cưỡi những con quạ khổng lồ, đứng lơ lửng ngay phía trên đầm Bạch Khê.
Những người đó đeo mặt nạ, không thể nhìn rõ khuôn mặt, giọng nói của kẻ dẫn đầu khàn khàn vang lên:
“Hôm nay chúng ta đến để đón thiếu chủ. Kẻ nào dám cản đường giết không tha. Ta không muốn đối đầu với Phù Diêu Tông của các ngươi, hy vọng các ngươi biết thời thế.”
Mẫu thân ta vốn là người luôn ôn hòa, giờ lại lạnh lùng nhìn kẻ cưỡi quạ:
“Bảo vệ dân chúng là trách nhiệm truyền đời của tông chủ Phù Diêu Tông chúng ta. Ma Đồng từ nhỏ đã khát máu, ta không thể để hắn thoát ra ngoài, nếu không nhất định sẽ gây ra thảm họa.”
Tiếng cười rít lên từng hồi.
Ta ôm chặt tiểu Hồ Ly, trong lòng càng thêm hoảng loạn.
Ta nhìn tiểu Hồ Ly, nó cũng nhìn lại ta, rồi gật đầu và nhanh chóng lao ra ngoài.
Trong khi mẫu thân và người của ma tộc còn đang đối đầu, ta đã tranh thủ phóng tín hiệu báo động rực rỡ lên bầu trời, hy vọng tỷ tỷ và các sư huynh sư tỷ có thể nhanh chóng thấy tín hiệu mà đến.
Cùng lúc tín hiệu được phóng đi, người của ma tộc cũng mất hết kiên nhẫn, hét lên: “Giết!”
Bạch trưởng lão, người vừa mới đây còn xoa đầu khen ta ngoan ngoãn, giờ đang đối đầu quyết liệt với kẻ địch. Các trưởng lão, người vốn luôn dung túng cho ta, giờ đều đem ra những kỹ năng tốt nhất của mình để chiến đấu.
Ta lặng lẽ đến bên mẫu thân, hỏi nhỏ:
“Mẫu thân, làm thế nào để phong ấn Ma Đồng một lần nữa?”
Đôi mắt mẫu thân ngay lập tức đỏ hoe. Bạch trưởng lão trên không trung thở dài: “Con bé này, tại sao lại trở về?”
Chỉ một phút lơ là, ngực của Bạch trưởng lão đã bị một nhát kiếm dài chém qua, máu bắn lên mặt ông. Đôi mắt ta cũng đỏ hoe, ta lay mẫu thân, sốt sắng nói:
“Mau nói cho con biết đi! Chỉ cần con phong ấn được Ma Đồng, chúng sẽ còn hy vọng.”
Mẫu thân ghé sát tai ta, thì thầm. Bạch trưởng lão dù bị thương nhưng vẫn gắng sức hét lớn:
“A Hồng, đừng! Đừng hy sinh đứa trẻ này nữa. Nó đã làm quá đủ rồi. Nếu mất thêm một phần hồn phách nữa, sợ rằng đứa trẻ này sẽ trở thành một kẻ ngốc mất.”
Bạch trưởng lão nói không nên lời, nhưng mẫu thân vừa rơi nước mắt vừa nói, vừa xin lỗi ta:
“Xin lỗi con, mẫu thân xin lỗi con. Nhưng mẫu thân không thể đùa với mạng sống của hàng trăm người ở Phù Diêu Tông được.
Mẫu thân càng không dám mạo hiểm với tính mạng của hàng vạn người dưới chân núi.”
Ta nắm lấy tay mẫu thân, lắc đầu và nói:
“Không sao đâu, con đã được hưởng phúc từ Phù Diêu Tông mỗi ngày, mọi người đều yêu thương con, đối xử tốt với con. Con sẵn lòng hy sinh vì họ.”
Nhưng người của ma tộc dường như đã phát hiện ra ý định của ta.
Họ đồng loạt xông vào, tấn công mẫu thân, miệng lẩm bẩm câu chú:
“Cứu thiếu chủ, giết yêu nữ này.”
Mẫu thân gắng gượng chống đỡ, nhưng đối phương quá đông.
Thanh xà, yêu thú khế ước của mẫu thân, đã chắn trước mặt bà, nhưng khắp nơi đều ngập tràn ánh sáng đỏ rực.
Bạch trưởng lão, người thương yêu ta nhất, nằm trên mặt đất, cố hết sức hét lên với ta:
“Miên Miên, chạy mau!”
Ta như bị đóng băng, chứng kiến từng trưởng lão, từng hộ vệ ngã xuống, thanh xà bị chém đôi.
Giận dữ tột cùng vì sự yếu kém và lười biếng của mình, ta lao lên phía trước.
Nhưng chưa kịp chạm vào kẻ trên lưng con quạ, ta đã bị hất ngã xuống đất.
May thay, lúc đó tỷ tỷ và Bạch Hổ đã quay trở về.
Ta thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng các sư huynh sư tỷ đang đi rèn luyện cũng nhanh chóng trở về.
Người của ma tộc, cưỡi trên những con quạ đen khổng lồ, đã chuyển hướng tấn công về phía ta.
Tỷ tỷ giơ kiếm chắn trước mặt ta, ta vừa khóc vừa van xin tỷ tỷ đưa mẫu thân đi, đừng lo cho ta.
Truyện dịch phi thương mại của Bơ không cần đường
Nhưng tỷ tỷ chỉ nhẹ nhàng xoa đầu ta: “Miên Miên, muội là người mà ta yêu thương nhất. Chúng dám động vào muội, thì dù có phải đánh đổi tính mạng này, ta cũng sẽ bảo vệ muội.”
Bạch Hổ, vẫn nhìn ta với vẻ khó chịu, nói:
“Ngươi đừng nói nữa, đừng làm Nhuyễn Nhuyễn phân tâm.”
Nhưng dù nói vậy, kẻ to xác ấy lại đứng chắn trước ta, nhìn tỷ tỷ đầy trìu mến: “Muốn làm hại các ngươi, thì trước tiên phải bước qua xác ta đã.”
Ôi, tên to xác đáng ghét này, trong tình cảnh này mà còn làm ta khóc!
Dù Bạch Hổ và tỷ tỷ pháp thuật mạnh mẽ, nhưng trước số lượng áp đảo của đám ma tộc cưỡi quạ, họ cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Đúng lúc đó, tiểu Hồ Ly lao ra, cổ họng ta khản đặc, ta cố hết sức hét lên:
“Chạy đi! Ngươi không đấu lại được chúng đâu!”
Nhưng tiểu Hồ Ly không màng đến nguy hiểm, dùng thân thể gầy yếu của mình chắn trước mặt ta. Nó nói:
“Tiểu gia là Cửu Vĩ Hồ, có chín mạng. Trước khi bọn chúng giết hết cả chín mạng của ta, ngươi hãy phong ấn con chó điên dưới đầm này, nếu không ta chết cũng uổng phí.”
Một ánh sáng đỏ lóe lên, tiểu Hồ Ly bị hất xuống từ trên cao, cổ nó mềm oặt treo lủng lẳng trên thân.
Đây chính là tiểu Hồ Ly đã đồng hành cùng ta bao nhiêu năm nay.
Ta không thể kìm được nữa, lao về phía trước, nhưng mẫu thân lại vung tay tát ta một cái:
“Tỉnh táo lại đi! Chúng ta đã đến bước đường cùng rồi, thời gian còn lại không nhiều. Nếu không phong ấn được Ma Đồng, tất cả những hy sinh hôm nay đều sẽ vô ích.”