Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 2

5:08 chiều – 15/08/2024

Mùa thu, chúng ta đi bẻ ngô, rồi xếp đá thành bếp lò. 

Toàn bộ pháp thuật không tinh thông của ta đều dùng để nướng ngô. 

Chúng ta mang ngô nướng cháy khét đưa cho các sư huynh thưởng thức. Mọi người ăn đến miệng đầy vết đen nhưng vẫn khen ta khéo tay.

Đến mùa đông, chúng ta đắp người tuyết và tinh nghịch mang thật nhiều quả cầu tuyết đi ném các sư huynh sư tỷ. 

Ban đầu, họ còn ngạc nhiên, nhưng chơi một lúc thì họ lại ném tuyết vào nhau. 

Trong sân, khắp nơi đều là hình ảnh họ chạy nhảy và vui đùa. 

Mẫu thân nhìn thấy chúng ta chỉ biết xoa trán, nhưng vì sức khỏe của mẫu thân, chúng ta luôn cố gắng lén lút đi xa một chút.

Trong khi chúng ta đang sống những ngày tháng thong dong vui vẻ, thì tỷ tỷ và Bạch Hổ đã tiến bộ rất nhanh trong việc tu luyện. 

Lần này trở về…

Ta nghe mẫu thân không kìm được sự tự hào, nói: 

“Tỷ tỷ con sắp bước vào giai đoạn đại thành rồi. Con học hỏi từ tỷ tỷ đi, đừng có suốt ngày dắt mèo dắt chó đi chơi nữa.”

Ta vội vàng đáp lại với vẻ mặt đầy thành khẩn: 

“Con không có, không có mà!” 

Tiểu Hồ Ly bên cạnh gật đầu lia lịa như gõ trống: 

“Đúng vậy, dù chúng ta lười biếng, nhưng chúng ta là những đứa trẻ thành thật. Những lỗi lầm mà chúng ta không làm, chúng ta sẽ không nhận.”

Tỷ tỷ cười, nắm lấy tay ta, hỏi: 

“Miên Miên, có vui không?” 

Ta gật đầu lia lịa: “Vui chứ, đây là khoảng thời gian vui nhất trong trí nhớ của muội.”

Tỷ tỷ chạm nhẹ lên trán ta một cái, cười và hứa với mẫu thân: 

“Mẫu thân yên tâm, dù thế nào, con cũng sẽ chăm sóc Miên Miên cả đời. Chỉ cần con có thể, con nhất định sẽ để Miên Miên không thiếu thốn gì.”

Bạch Hổ đứng bên cạnh nhìn ta với vẻ chán ghét. Ta co người vào lòng tỷ tỷ, mách: 

“Tỷ tỷ, nhìn nó kìa!”

Tỷ tỷ nhìn Bạch Hổ với vẻ trách móc. 

Bạch Hổ không tình nguyện lắm, đành dời ánh mắt đi, miệng còn lẩm bẩm: 

“Đồ vô dụng!”

Hừ, tính khí nóng nảy của ta bộc phát, đời này ta không ký kết khế ước với nó, vậy mà nó còn dám khinh thường ta. 

Tiểu Hồ Ly của ta còn phản ứng nhanh hơn ta, cái đuôi lớn của nó không ngần ngại quất thẳng vào mặt Bạch Hổ, sau đó nhanh chóng trốn sau lưng ta, để lại Bạch Hổ đứng đó, thổi râu trợn mắt.

Tỷ tỷ bất đắc dĩ trách Bạch Hổ: 

“Cả hai đứa nó đều còn nhỏ, ngươi chấp nhặt với chúng làm gì?”

Đó là khoảng thời gian ta tự hào nhất. 

Trong mắt tỷ tỷ, tiểu Hồ Ly mà ta ôm ấp dù không biết gì nhiều, nhưng lại là bạn đồng hành tuyệt vời nhất của ta. 

Chúng ta không chỉ hợp tính mà còn rất đồng điệu. 

Các sư huynh sư tỷ luôn cưng chiều và chơi đùa với ta, dù ta luyện tập đến 100 lần cũng không học được một kỹ năng, họ vẫn xoa đầu ta và khen ta là tiểu cô nương có thiên phú nhất ở Phù Diêu.

Ngay cả Bạch trưởng lão nghiêm khắc và hay mắng người nhất cũng luôn mang theo một xâu kẹo hồ lô từ dưới núi, mỗi khi trở về từ những chuyến rèn luyện. 

Ông ấy giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng lại giấu một xâu kẹo hồ lô lớn, bước về phía chúng ta.

Khiến ta bỗng nhiên cảm thấy có một cảm giác khôi hài trào dâng. 

Sự thiên vị của mẫu thân dành cho ta càng lúc càng lộ rõ. 

Bà luôn mang những món ăn ngon nhất, những pháp khí tốt nhất, thậm chí bất cứ thứ gì bà thấy thú vị đều đưa cho ta. 

Ta sợ tỷ tỷ buồn nên luôn chia một nửa những gì mẫu thân đưa cho ta cho tỷ ấy. 

Tỷ tỷ có lẽ để ý đến sự thiên vị của mọi người trong Phù Diêu Tông, nhưng khi đối diện với ta, tỷ tỷ lại còn cưng chiều ta hơn cả họ.

Bạch Hổ, vì tất cả mọi người đều thiên vị ta, kẻ không biết gì và có thiên phú kém cỏi, nên nó càng nghiêm khắc với tỷ tỷ, người thông minh và chăm chỉ. 

Chỉ cần ta xuất hiện trước mặt tỷ tỷ, nó liền lén lút dùng ánh mắt đe dọa ta. 

Ta thực sự nghi ngờ rằng nếu không có tỷ tỷ bảo vệ, nó có thể sẽ nuốt chửng ta ngay lập tức.

Ta liếc nhìn Bạch Hổ đang nhìn chằm chằm vào mình và hỏi tỷ tỷ: 

“Tỷ tỷ, nếu chỉ có thể mang theo một người hoặc một yêu thú, tỷ tỷ sẽ mang theo ta hay mang theo yêu thú khế ước của tỷ tỷ?”

Tỷ tỷ trả lời ta một cách đương nhiên: 

“Trong lòng tỷ tỷ, Miên Miên luôn là người quan trọng nhất.”

Ta kiêu ngạo nhìn Bạch Hổ, dưới ánh mắt u sầu của nó, ta ôm tiểu Hồ Ly chạy đi với nụ cười hớn hở:

“Đồ Bạch Hổ đáng ghét, trong lòng tỷ tỷ, ta mới là người quan trọng nhất.”

Thời điểm cho cuộc rèn luyện năm năm một lần của Phù Diêu Tông đã đến. 

Tỷ tỷ và Bạch Hổ dẫn đầu đoàn người, đi đến Trấn Thanh Hà bị ma ám. 

Các sư huynh sư tỷ cũng lần lượt xuống núi để rèn luyện. 

Tiểu Hồ Ly thì kéo tay ta, rủ ta đi tìm bảo vật. 

Nó nói rằng tình cờ phát hiện ra một bí mật ở sau núi của tông môn chúng ta, cho nên trong lúc mọi người đều xuống núi, chúng ta nên lén vào xem thử.

Ở sau núi Phù Diêu Tông có một cái đầm rất lớn. 

Ta và tiểu Hồ Ly đã không ít lần đến đây để bắt cá và vui đùa.

Nhưng lần này đầm nước lại khác thường, mặt nước vốn yên tĩnh nay lại xuất hiện những xoáy nước đỏ ngầu.

Không hiểu tại sao trong lòng ta cứ cảm thấy hoảng hốt không yên, như thể có điều gì đó vô hình đang sắp xảy ra. 

Ta vội vàng ôm chặt tiểu Hồ Ly vào lòng. 

Nó uốn éo, càu nhàu: “Người ta vẫn còn là một tiểu Hồ Ly thôi, nhẹ tay chút!”

Ta liền vỗ nhẹ một cái lên đầu nó: 

“Ngươi nói nhảm gì thế? Ngươi gọi ta đến đây chỉ để xem cái xoáy nước đỏ này thôi sao?”

Ánh mắt của tiểu Hồ Ly cũng đầy kinh ngạc và bối rối: 

“Không phải, lần trước ta thấy nước ở đây đã cạn hết, dưới đó dường như còn có một cung điện. Ta muốn dẫn ngươi đến khám phá. Ai ngờ mặt nước lại trở thành màu đỏ thế này.”

Chúng ta nhìn nhau, rồi cả hai hoảng hốt chạy như vịt về phía mẫu thân. 

Còn vì sao lại chạy? 

Thật ra là vì bao nhiêu năm qua, ta và tiểu Hồ Ly vẫn chưa học được cách điều khiển kiếm, nên chỉ có thể dùng cách di chuyển cổ điển nhất.

Mẫu thân đang họp với mấy vị trưởng lão trong tông thì chúng ta vội vã lao vào. 

Bạch trưởng lão, vốn luôn nghiêm nghị, lại mỉm cười, vẫy tay với ta: 

“Miên Miên, có chuyện gì mà vội vã thế này?”

Ta hấp tấp kể lại hiện tượng kỳ lạ ở cái đầm sau núi. 

Mặt mọi người đều biến sắc. 

Mẫu thân, dù bình tĩnh đến mấy, cũng lập tức đứng dậy. 

Nhưng dù trong tình huống nghiêm trọng như vậy, Bạch trưởng lão vẫn xoa đầu ta và cười khen ngợi: 

“Miên Miên thật là một đứa trẻ giỏi quan sát. Con và tiểu Hồ Ly xuống núi chơi đi, chúng ta có chút việc cần xử lý.”

Ta ngước lên nhìn mẫu thân, bà cũng cười và dịu dàng bảo ta rời đi: 

“Miên Miên, con xuống trấn mua vài chiếc trâm đẹp về cho mẫu thân, rồi đến Động Vô Nha giúp Bạch trưởng lão lấy vài cây tiên linh thảo.”

Các trưởng lão khác cũng mỉm cười và giao cho ta những nhiệm vụ khác nhau. 

Có người bảo ta đi mua cái bát sứ đẹp nhất, có người thì nhờ ta tìm kiếm những di tích quý hiếm. 

Họ đều tỏ ra bình tĩnh và thân thiện. 

Ta và tiểu Hồ Ly cười nói rời đi, nhưng đi được nửa đường, cả hai lại lén lút quay trở lại.

Chắc chắn họ đang che giấu điều gì đó, nếu không sao lại giao cho ta và tiểu Hồ Ly, hai kẻ không đáng tin nhất đi mua sắm, mà lại còn chia ra ở những nơi xa xôi như vậy? 

Rõ ràng họ muốn đẩy chúng ta đi.

Chúng ta ẩn nấp tại cửa hang động sau núi, ta liên tục hỏi tiểu Hồ Ly: 

“Có ai đến chưa?”

Tiểu Hồ Ly bỗng nghiêm mặt: “Mau trốn kỹ đi, họ đến rồi.”

Ta nghe thấy giọng nói lo lắng của mẫu thân: “Đây là dấu hiệu Ma Đồng thức tỉnh.”

Bạch trưởng lão với khuôn mặt nghiêm nghị nói: 

“Dù lần này có phải hy sinh mạng sống của ta, ta cũng không đồng ý để Miên Miên phải hy sinh nữa. Đứa trẻ đó vốn là đứa có thiên phú nhất của Phù Diêu Tông chúng ta.”

Nói đến đây, Bạch trưởng lão rơi lệ, khóe mắt đầy nước. 

Ta và tiểu Hồ Ly đều im lặng, đầu óc dường như trống rỗng. 

Ta là đứa trẻ có thiên phú nhất ở Phù Diêu Tông sao?