Tỷ tỷ nghiêm túc dặn dò mọi người:
“Đây là cơ hội tốt nhất để Phù Diêu Tông chúng ta trở lại vị trí đứng đầu trong các môn phái tu tiên. Mọi người nhất định phải dốc hết sức mình.”
Phù Diêu Tông, sau 30 năm, một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.
Tỷ tỷ trong bộ y phục phiêu dật, đứng bên cạnh là Bạch Hổ đã hóa hình, trở thành một nam tử tuấn tú, đẹp đẽ.
Hắn đi theo sau tỷ tỷ, ánh mắt nhìn tỷ tỷ đầy yêu thương và ngưỡng mộ.
Ta không kìm được nhớ lại kiếp trước, khi hắn còn ở bên cạnh ta.
Lúc đầu, khi hắn được phân đến bên ta, hắn chưa đến mức phản kháng.
Nhưng khi ta thất bại lần thứ 19 trong việc học một chiêu thức, hắn đã nổi cơn thịnh nộ.
Khi thấy ta xuống núi bắt cá để nướng, hắn tức giận mắng ta: “Tại sao ngươi lại vô dụng như vậy? Nhìn đại tiểu thư, rồi nhìn lại ngươi xem!”
Ta không khách khí mà đáp trả:
“Ngươi thích tỷ tỷ ta à? Nhưng đáng tiếc bây giờ ngươi là thú khế ước của ta rồi.”
Mỗi lần Bạch Hổ nổi giận với ta, đều bị các trưởng lão của Phù Diêu Tông ân cần hỏi thăm. Dần dần, ánh mắt hắn nhìn ta ngày càng chán ghét.
Cho đến ngày đó, khi tỷ tỷ đạt đến cảnh giới bán thần, hắn phát điên, thà chịu nguy cơ bị trời đánh mà vẫn nhất quyết muốn phá vỡ khế ước giữa chúng ta.
Nhưng tiếc thay, Thiên Đạo không thể trái, Bạch Hổ cao ngạo đã bị sét đánh cháy thành tro ngay tại chỗ.
Nhìn hắn dịu dàng với tỷ tỷ, ta không khỏi rùng mình.
Đây còn là Bạch Hổ mà ta từng biết sao?
Ta bất giác mỉm cười.
Có lẽ là Bạch Hổ sùng bái kẻ mạnh, nên một tỷ tỷ mạnh mẽ và đầy hoài bão là người mà hắn sẵn lòng bảo vệ cả đời.
Còn tiểu Hồ Ly, vốn quen với cuộc sống tự do, giờ lại ký kết với một chủ nhân trầm tĩnh, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để náo loạn.
May mắn thay, kiếp này chúng ta đã sửa sai, mỗi người đều gặp được yêu thú phù hợp nhất với mình.
Phù Diêu Tông của chúng ta phải chọn ra 9 người tham gia đại tỷ thí giữa các tông môn.
Tỷ tỷ, là chưởng môn, không thể tham gia vào cuộc thi của các đệ tử.
Các sư huynh sư tỷ, sau nhiều năm rèn luyện chăm chỉ, đã tăng tiến rất nhiều về công lực. Cuối cùng, chọn được 4 sư huynh và 5 sư tỷ để tham gia tỷ thí.
Tiểu Hồ Ly dựa vào lòng ta, hỏi: “Ngươi thực sự không tham gia sao?”
Ta véo nhẹ tai nó nói:
“Giữ gìn sức mạnh, hiểu không? Hiện tại, mọi người đều nghĩ Phù Diêu Tông chúng ta đã suy yếu. Chỉ khi kẻ thù coi thường chúng ta, ta mới có thể đạt được chiến thắng ngoài mong đợi.”
Tai của tiểu Hồ Ly lại đỏ lên. Ta nhoẻn cười, không nói thêm gì nữa.
Nhưng có vẻ như sự việc không như ta mong muốn, một vị sư tỷ được chọn để tỷ thí vô tình bị thương, và thế là ta, kẻ vô dụng trong mắt người đời lại phải thay nàng thi đấu.
Chúng ta bế quan suốt 30 năm. Khi ra ngoài, tông môn xuất hiện một phái mới gọi là Đoá Tiên Tông.
Cái tên này nghe thôi đã người ta làm ta thấy khó chịu, và quả nhiên, khi họ đến, cảm giác không thoải mái trong lòng ta càng lên đến đỉnh điểm.
Họ đều là nam nhân, tướng mạo tuấn tú, mắt mũi đoan chính, nhưng trong mắt ta, vẫn có gì đó không đúng.
Dù sao khách đến cũng là khách, ta vẫn cố gắng tiếp đón họ chu đáo. Người nam nhân dẫn đầu nhìn ta một cách trìu mến, nói: “Chắc đây là muội muội của tông chủ?”
Ta cúi đầu chào đáp lễ nhưng không muốn nói thêm.
Cho đến khi cuộc đại tỷ thí bắt đầu, các sư huynh sư tỷ đều chịu thiệt trước họ, ta mới nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Những đệ tử lên thi đấu của họ không sử dụng những chiêu thức truyền thống của tiên môn chúng ta, mà rõ ràng là…
Ta cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt tiểu Hồ Ly.
Trong mắt tiểu Hồ Ly đầy vẻ kinh hãi: “Bọn họ giả trang thành một phái tu tiên, đã âm thầm chuẩn bị hàng chục năm, giờ lại đến Phù Diêu Tông của chúng ta, rốt cuộc có mục đích gì?”
Thật tiếc là tỷ tỷ phải ở trên vị trí chủ tọa để tiếp khách cùng các trưởng lão, ta đành phải đi tìm Bạch Hổ.
Khi nhìn thấy ta, Bạch Hổ liền đảo mắt:
“Nhị tiểu thư có việc gì?”
Cả Phù Diêu Tông đều thân mật gọi ta là Miên Miên, chỉ có hắn là cứ nhấn mạnh chữ “Nhị” rõ ràng là chúng ta xung khắc.
Ta không muốn lằng nhằng với hắn nhiều, nói ngay:
“Đoá Tiên Tông có vấn đề, ta nghi ngờ bọn họ là ma tộc cải trang. Ngươi nhanh chóng báo cho tỷ tỷ, hôm nay có thể sẽ có một trận chiến lớn.”
Bạch Hổ kiêu ngạo nhìn ta: “Chứng cứ đâu? Chẳng lẽ lại là ngươi gặp khi xuống núi ăn trộm gì đó?”
Hắn luôn có thành kiến sâu sắc với ta, và ta cũng chẳng buồn đôi co với hắn:
“Những gì cần nói ta đã nói rồi. Ngươi đừng lúc nào cũng nhìn vấn đề với ánh mắt cũ kỹ. Nếu làm lỡ chuyện của tỷ tỷ, ngươi sẽ phải hối hận.”
Nhắc đến tỷ tỷ, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn nhiều:
“Ta sẽ báo lại, nhưng tốt nhất ngươi hãy ngoan ngoãn, đừng gây thêm phiền phức cho nàng ấy.”
Ta ôm tiểu Hồ Ly, không kiềm chế được mà đảo mắt chán nản, thầm cảm thấy may mắn vô số lần vì kiếp này yêu thú của ta là tiểu Hồ Ly đáng yêu, mềm mại này.
Đoá Tiên Tông đến đây với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, và đệ tử của tông môn chúng ta đã phải chịu nhiều khổ sở dưới tay họ.
Truyện dịch tại truyennhabo.net
Tiểu Hồ Ly mắt đỏ hoe định xông lên đài, nhưng ta liền nắm lấy đuôi nó, kéo lại và đặt nó yên ổn trên ghế.
Khi đến lượt ta lên đài, ta liếc nhìn qua tông chủ của Đoá Tiên Tông, thấy trong mắt hắn đầy sự phấn khích và hứng thú, như thể đã chờ ta từ rất lâu.
Bên ngoài ai cũng nghĩ rằng ta và tiểu Hồ Ly suốt ngày lang thang lãng phí thời gian, nhưng không ai biết rằng chúng ta đã mài một thanh kiếm suốt mấy chục năm, chỉ để chờ ngày này.
Khi ta vừa bắt đầu thách đấu với đệ tử Đoá Tiên Tông…
Dưới đài truyền đến những tiếng xì xào:
“Muội muội của tông chủ Phù Diêu Tông không phải là kẻ không biết gì sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói cô nương này vốn bị coi là lười biếng, suốt ngày chỉ biết đi chơi, làm sao mà bây giờ lại có được tu vi thế này?”
Tông chủ Đoá Tiên Tông dưới đài cũng nheo mắt lại, ta thầm cảnh giác.
Hết đệ tử này đến đệ tử khác của Đoá Tiên Tông bước lên đài, rồi lần lượt bị ta đánh bại.
Tiểu Hồ Ly dưới đài nhảy lên nhảy xuống, hò hét:
“Miên Miên cố lên! Nếu làm tốt, tiểu gia sẽ có thưởng!”
Ta lười để ý đến tiếng la hét của nó, nhưng mỗi khi thấy ánh mắt của những kẻ từ Đoá Tiên Tông lên đài, trong lòng ta lại nhớ đến cảnh tượng ở đầm Bạch Khê sau núi, nhuốm đỏ khắp nơi.
Cho đến khi tỷ tỷ nghiêm giọng quát:
“Miên Miên, tỉnh lại!”
Ta mới nhận ra rằng ta đã đánh cho tất cả đệ tử của Đoá Tiên Tông trên đài tàn phế.
Họ đau đớn rên rỉ, nhưng đối với ta, âm thanh đó như bản tiên khúc tuyệt đẹp.
Ta nhảy xuống bên cạnh tỷ tỷ, ôm lấy cánh tay nàng, làm nũng: “tỷ tỷ, Miên Miên đã đánh gục hết bọn gây rối rồi.”
Bạch Hổ đứng sau lưng tỷ tỷ, mặt đầy vẻ bất mãn, nhìn ta lạnh lùng.
Hắn càng trừng mắt, ta càng ôm chặt tỷ tỷ hơn:
“Ôi tỷ tỷ, Miên Miên sợ quá! Ôi tỷ tỷ, nhìn Bạch Hổ của tỷ xem, hắn lại trừng mắt với Miên Miên!”
Tỷ tỷ nhìn Bạch Hổ với ánh mắt trách móc, và dưới ánh nhìn đó, kẻ to xác này thậm chí còn đỏ mặt. Ta thầm nghĩ:
“Hừ, lúc trước ngươi ở bên ta đâu có như vậy!”
Tông chủ Đoá Tiên Tông không chịu bỏ qua, hắn đi đến trước mặt tỷ tỷ nói:
“Xin Phù Diêu Tông cho chúng ta một lời giải thích. Những đệ tử này của ta đều là những nhân tài đầy triển vọng nhất của tông môn, giờ đây đều bị hủy hoại tại nơi này.”
Các sư huynh, sư tỷ lập tức đứng chắn trước ta, đáp lại:
“Từ xưa đến nay, tỷ thí là dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Miên Miên của chúng ta không sử dụng bất kỳ kỹ xảo nào, chiến thắng một cách quang minh chính đại. Ai cũng biết thứ hạng của các ngươi là như thế nào, đừng tưởng có thể đến Phù Diêu Tông chúng ta mà giở trò càn quấy. Các ngươi thật sự nghĩ rằng Phù Diêu Tông đã suy yếu sao?”