Huynh ấy im lặng một lúc, ta nói ta hơi lạnh và muốn quay về. Huynh ấy kéo ta lại, chỉnh trang y phục cho ta, rồi đột nhiên bắt đầu tháo hết trâm cài trên đầu ta. Ta hỏi huynh ấy đang làm gì, huynh ấy chỉ bảo ta đừng cử động.
Sau khi gỡ hết trâm, huynh ấy lấy từ ngực ra một cây trâm ngọc và cài lên tóc ta. Huynh ấy ngắm nhìn ta một lúc lâu.
Ta muốn lấy xuống để xem nhưng huynh ấy đẩy tay ta ra, bảo: “Không được gỡ xuống.”
Ta hỏi huynh ấy : “Đẹp không?”
Huynh ấy nhìn vào mắt ta, sau một lúc lâu mới đáp: “Đẹp.”
Ta lại hỏi: “Đây là quà sinh thần sao?”
Huynh ấy trả lời: “Coi như vậy đi.”
Rồi huynh ấy lại hỏi ta: “Muội có thích không?”
Ta đáp: “Ta chưa thấy rõ, nên không biết có thích hay không.” Chu Thuấn cười, gõ nhẹ đầu ta và bảo ta đừng vô ơn.
Trên đường Chu Thuấn đưa ta về cung, giữa chừng Ninh công công gọi huynh ấy đi.
Huynh ấy bận rộn thật!
Khi ta trở về cung Trường Xuân, Thái hậu vẫn ngồi uống trà trong điện, rõ ràng là đang đợi ta.
Thái hậu vẫy tay gọi ta đến ngồi xuống, rồi đẩy một chiếc hộp gỗ đàn hương về phía ta, nói đó là quà sinh thần bà chuẩn bị cho ta.
Thái hậu bảo ta mở ra xem, ta ngoan ngoãn mở hộp ra, bên trong là một cuộn giấy giống như thánh chỉ. Ta không chắc chắn, liền ngước lên nhìn Thái hậu, bà bảo ta lấy ra xem.
Ta làm theo, đúng là thánh chỉ, nhưng là thánh chỉ do tiên hoàng viết. Nội dung đại khái là tiên hoàng chỉ hôn ta cho Hoàng đế Chu Thuấn khi ta đến tuổi cài trâm, và rằng ta sẽ là một vị hoàng hậu hiền đức.
Nghĩ đến chuyện ta chính là Thẩm Đường Chu, ta mơ màng nhìn Thái hậu.
Thái hậu nói: “Nhị Nhị, thánh chỉ này chưa từng được tuyên đọc, giờ trao cho con.”
Ta ngây ngô hỏi Thái hậu: “Con có thể không bao giờ để nó được tuyên đọc không?”
Thái hậu âu yếm vỗ tay ta, bảo rằng dĩ nhiên là có thể.
Bà còn nói rằng việc không để ta tham gia chuyện triều chính không phải vì họ Thẩm của ta, mà vì bà muốn cho ta một sự lựa chọn. Nếu ta muốn ở lại hoàng cung, bà có thể đảm bảo rằng ta sẽ là hoàng hậu duy nhất.
Một giọt nước rơi xuống thánh chỉ, rồi thêm một giọt, hai giọt, ba giọt, rất nhiều giọt nữa. Thái hậu đưa tay lau nước mắt trên mặt ta.
Thì ra ta đã khóc, ta cứ tưởng trần nhà bị dột.
Thái hậu đứng dậy ôm ta vào lòng, vỗ về lưng và khen ta là một đứa trẻ ngoan.
Trước khi rời đi, bà nhìn ta thật lâu rồi hỏi: “Cây trâm trên đầu là do Hoàng thượng tặng sao?”
Ta sờ lên trâm và đáp: “Vâng!”
Thái hậu nói: “Cây trâm thật xấu!”
Ta: …
Ta lấy trâm xuống và cuối cùng cũng nhìn rõ cây trâm. Nó không tròn trịa, hoa văn chạm khắc cũng kỳ quái, hai chữ “Nhị Nhị” được khắc trên trâm lại còn xiêu vẹo.
Ta vuốt ve hai chữ “Nhị Nhị”, nước mắt vẫn chưa khô, ta cố cãi rằng: “Không xấu đâu! Giờ người ta chuộng kiểu điêu khắc không đều như thế này mà.”
Thái hậu nhìn ta đầy dịu dàng, rồi bà lấy cây trâm từ tay ta, ngắm một lúc, rồi lại cài trâm lên đầu ta.
Bà nói: “Nhị Nhị của ta đẹp, đeo cái gì cũng đẹp.” Sau đó, bà xoa đầu ta và dặn dò nghỉ ngơi sớm.
27
Ngày hôm sau, ta như thường lệ đi đến cung Thái hậu để thỉnh an và học hỏi, nhưng chỉ thấy Trương ma ma ở đó. Bà ấy bảo Thái hậu từ sớm đã đến cung Thịnh Minh để xử lý công việc. Ngày thứ hai và thứ ba cũng như vậy, mãi đến ngày thứ tư ta mới gặp được Thái hậu.
Thái hậu nói rằng Tết sắp đến rồi, bảo ta nên ở yên trong cung Trường Xuân và không được chạy lung tung. Ta thắc mắc tại sao Tết lại không được ra ngoài, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”
Thái hậu mỉm cười với ta, nói: “Mong rằng năm mới sẽ mang lại một khởi đầu mới.”
Từ đó, ta chỉ ở trong cung Trường Xuân, thỉnh thoảng nhìn sang cung Thịnh Minh. Đèn đuốc ở đó dường như chưa bao giờ tắt. Gần đến Tết, không khí trong cung bắt đầu vui vẻ như mọi năm. Trong cung xuất hiện nhiều gương mặt mới, thường xuyên đi lại ngoài cung Trường Xuân.
Một buổi tối, sau khi dùng bữa xong, ta nằm trên ghế thái phi đọc truyện, thì Chu Thuấn đến. Huynh ấy mang theo sáu cô nương xinh đẹp, tất cả đều mặc trang phục cung nữ.
Chu Thuấn nói đây là những cung nữ mới mà huynh ấy chọn cho ta. Ta đáp lại: “Được thôi.” Huynh ấy nhìn ta một lúc mà không nói gì, ta tiếp lời: “Chu Thuấn, huynh yên tâm đi! Ta sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
Huynh ấy đưa tay xoa đầu ta và nói: “Tốt.”
Những cung nữ mới không làm gì khác ngoài việc luôn túc trực bên cạnh ta. Hai người đứng gác trước cửa, hai người bên cạnh ta, và hai người còn lại thay phiên nghỉ ngơi.
Tết đến, hoàng đế mở tiệc chiêu đãi các quan văn võ trong triều. Ta dậy rất sớm, được ma ma đánh thức để sửa soạn, rồi ta đến thỉnh an Thái hậu.
Thái hậu vốn định không cho ta tham dự yến tiệc, nhưng bà lại nói không nhìn thấy ta bà càng lo lắng hơn. Bà dặn dò ta kỹ lưỡng rằng trong tiệc nhất định không được rời xa các cung nữ.
Xe kiệu đến đón ta tham gia yến tiệc. Trước khi ra khỏi cửa, ta quay lại lấy con dao mà Hoàn Hoàn tặng cho ta ở buổi săn bắn.
Yến tiệc rất nhàm chán, vẫn như mọi năm: ăn uống, chúc tụng, ban thưởng. À, còn có tiết mục múa của các mỹ nữ, đó là tiết mục mà ta thích nhất. Năm nay các mỹ nữ dường như đặc biệt nhiều và múa đẹp hơn mọi năm.
Ta đang chăm chú thưởng thức thì bỗng nghe ai đó hét lên có thích khách. Phần lớn các mỹ nữ trên sân rút dao ra từ eo và lao về phía Chu Thuấn, một số ít hướng về phía ta. Ta quyết định không bao giờ muốn xem các mỹ nữ múa nữa!
Những người bảo vệ ta lập tức giao đấu với bọn thích khách. Cửa chính tràn ngập những người mặc đồ đen. Không bao lâu, đại điện trở thành một bãi chiến trường hỗn loạn, may mắn thay, các cung nữ mà Chu Thuấn cử đến đều rất giỏi võ, bảo vệ ta an toàn.
Ta nhìn về phía Chu Thuấn, huynh ấy vẫn không sao cả, thản nhiên quan sát trận đấu mà không động thủ. Có người la lên: “Bảo vệ hoàng thượng!”
Ta thầm nghĩ: Chỉ biết la hét thì có ích gì?
Ngay sau đó, lại có tiếng hét: “Nhanh kết thúc đi, cấm vệ quân của tên hoàng đế sắp đến rồi!”
Những kẻ tấn công ta trở nên hung hãn hơn, các cung nữ xung quanh ta cũng bắt đầu tham chiến. Đột nhiên, một mũi tên từ đâu bắn trúng vai ta, khiến ta hét lên đau đớn.
Ta cảm thấy cơn đau như xuyên thấu, đầu óc ong ong. Ta nghe thấy Chu Thuấn gọi tên ta, nhưng ta không đủ sức trả lời. Không lâu sau, Chu Thuấn chạy đến gần, vừa đánh vừa tiến lại gần ta.
Ta kêu lên: “Đừng lại đây! Đừng có mà chạy lung tung!” nhưng huynh ấy không nghe. Đáng lẽ huynh ấy nên ở yên trong vòng bảo vệ, tại sao lại cứ phải lao vào nguy hiểm chứ?
Khi Chu Thuấn đến gần, huynh q nhìn vết thương trên vai ta và nói: “Thẩm Đường Chu, không sao đâu, ta sẽ đưa muội đến gặp ngự y ngay.”
Ta đã qua cơn đau ban đầu, đầu óc dần tỉnh táo trở lại. Ngay lúc đó, ta nghe thấy tiếng kinh hô của Thái hậu. Cả ta và Chu Thuấn đều quay đầu nhìn về phía bà.
Khi ta quay đầu lại, ánh sáng phản chiếu từ thanh kiếm dưới đất chiếu vào mắt ta. Ta thấy một bóng đen đang cầm kiếm xông về phía Chu Thuấn. Ta bước sang bên phải một bước và thanh kiếm đâm thẳng vào người ta.
Kẻ tấn công không tỏ ra ngạc nhiên khi đâm nhầm người, hắn ta nhanh chóng rút kiếm ra định chém lần nữa, nhưng lần này hắn ta bị Chu Thuấn đánh bay đi.
Ta cảm nhận được thứ gì đó nóng hổi lan ra, làm ướt hết y phục của ta. Chu Thuấn dùng tay giữ lấy ngực ta, liên tục nói ta hãy kiên trì, huynh ấy sẽ đưa ta đi gặp đại phu ngay. Xung quanh vẫn còn đánh nhau, Chu Thuấn bảo vệ ta, nhưng nhiều lần huynh ấy suýt bị tập kích.
Ta thật sự rất lo lắng! Ta muốn bảo huynh ấy đừng lo cho ta nữa! Nhưng mỗi lần mở miệng là máu lại trào ra, và Chu Thuấn chỉ bảo ta im lặng.
Nghe tiếng huynh ấy gọi tên ta liên tục, ta muốn bảo huynh ấy cũng im lặng đi, ngừng chạy lung tung. Nhưng khi ta ngước nhìn lên, ta thấy huynh ấy đang khóc!
Nghĩ lại thì thôi vậy, ta muốn giơ tay vỗ về huynh ấy, nói rằng ta không đau chút nào, nhưng cánh tay ta không nhấc lên nổi.
Cấm vệ quân cuối cùng cũng đến, tình hình nhanh chóng được kiểm soát. Ta nghĩ có lẽ mình sắp chết rồi, bởi vì ta thấy cha ta. Cha ta vội vã chạy đến, ôm chặt lấy ta, và lúc đó ta mới nhận ra cha thật sự đã đến!
Cha ta cũng đang khóc, ông ấy vừa ôm vừa nói: “Nhị Nhị, con hãy cố lên, cha đến đưa con về nhà rồi.”
Cha đã đến, thật tốt quá! Ta mệt mỏi nhắm mắt lại, yên tâm khi biết rằng mình đã an toàn trong vòng tay của cha.
28
Ta mơ màng tỉnh dậy nhiều lần, mỗi lần đều thấy Chu Thuấn và Thái hậu bên cạnh. Mỗi lần như thế, ta đều cảm thán, Thái hậu vẫn bình an, thật là may mắn.
Lần nào ta cũng thấy Chu Thuấn rất kích động, dường như nói gì đó, nhưng ta nghe không rõ. Trong mơ, ta cố gắng hiểu xem huynh ấy nói gì. Đôi khi, ta nghe loáng thoáng có người gọi huynh ấy xử lý chính sự, nhưng Chu Thuấn chỉ quát họ cút đi!
Ta bắt đầu nghi ngờ huynh ấy không muốn đọc tấu chương, lấy ta làm cớ để lười biếng.
Đến lần thứ tư ta tỉnh lại, ta nhìn huynh ấy đang nắm lấy tay ta, liền nói ra sự nghi ngờ trong những ngày qua. Ta nghĩ huynh ấy sẽ lại mắng ta ngốc, ta đã chuẩn bị sẵn cả rồi, nếu huynh ấy dám mắng, ta sẽ mách Thái hậu ngay lập tức, chắc chắn Thái hậu sẽ dạy dỗ huynh ấy một trận!
Nhưng lần này, Chu Thuấn không mắng ta ngốc, mà nói: “Thẩm Đường Chu, đúng là ta lấy muội làm cớ để trốn việc triều chính. Nếu muội còn dám làm chuyện ngu ngốc như thế nữa, cứ đợi mà bị quần thần dùng nước bọt dìm chết đi!”
Ta: “…”
Ta tức đến mức không biết phải nói gì.
Sau đó, ta không còn ngủ liền ba, bốn ngày không tỉnh nữa, Chu Thuấn mới bắt đầu lên triều.
Thật là tức chết! Ta bị oan!
Thái hậu ngày nào cũng đến thăm ta. Ngày hôm đó, Thái hậu đến và dẫn cha ta theo. Đến lúc này, ta mới dám tin rằng người bế ta lúc ta bất tỉnh đúng là cha ta, ta cứ nghĩ mình nằm mơ thôi!
Cha ta mắt đỏ hoe, hỏi ta có đau không. Ta nước mắt lưng tròng bảo cha: “Con đau lắm!!!”
Cha ta đau lòng ôm ta vào lòng, xoa đầu ta, giống như khi còn bé ta ngã đau, cha lại an ủi ta: “Ôm một cái là hết đau thôi con.” Nghe thế, ta khóc càng to hơn.
Cha bảo rằng phủ có một quân y, rất giỏi trong việc chữa trị vết thương do đao kiếm, muốn đưa ta về phủ điều trị. Thái hậu nói thái y trong cung là giỏi nhất, hy vọng ta ở lại cung dưỡng thương.
Thái hậu hỏi ta: “Nhị Nhị, con nghĩ sao?”
Ta im lặng rất lâu rồi nói: “Con muốn về nhà cùng cha.”
Vừa dứt lời, ta nghe tiếng bát vỡ từ ngoài cửa. Ta quay đầu nhìn, chỉ thấy vạt áo màu vàng biến mất ngoài cửa.