Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA VÀ MUỘI MUỘI ĐƯỢC HOÀNG THƯỢNG BAN TÊN Chương 7 TA VÀ MUỘI MUỘI ĐƯỢC HOÀNG THƯỢNG BAN TÊN

Chương 7 TA VÀ MUỘI MUỘI ĐƯỢC HOÀNG THƯỢNG BAN TÊN

9:15 chiều – 24/10/2024

Có lẽ trời ghen tỵ vì ta vui vẻ quá ở bãi săn, nên lại sắp xếp thêm một lần chia tay với Hoàn Hoàn.

Hoàn Hoàn xuống ngựa tiến lại gần, Chu Thuấn đỡ ta xuống xe.

Chu Thuấn nói với Hoàn Hoàn: “Ngươi hôm qua hộ giá có công, muốn ban thưởng gì?”

Hoàn Hoàn ra hiệu cho nam nhân đứng bên cạnh tỷ bước tới, rồi tỷ viết gì đó vào tay hắn.

Nam nhân nói: “Hồi bẩm hoàng thượng,  tiểu tướng quân muốn mỗi tháng đều có thể gửi đồ cho tiểu thư Thẩm Đường Châu.”

Ta định nhắc nhở Hoàn Hoàn đừng xin mấy thứ đó, xin thăng quan đi chứ! Linh cảm song sinh lại trục trặc lúc cần thiết.

Chu Thuấn suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Chỉ có thể ba tháng một lần, và tất cả đồ vật đều phải qua tay trẫm.”

Hoàn Hoàn cúi người hành lễ.

Hoàn Hoàn đưa tay xoa đầu ta, bàn tay ấm áp như của phụ thân.

Ta không kìm được mà ôm chầm lấy tỷ ấy, bảo tỷ rằng hãy nói với cha nương rằng ta rất ổn, để họ không phải lo lắng.

Ta lên xe ngựa và vẫy tay với tỷ, tỷ mỉm cười nhìn ta.

Hoàn Hoàn xoay người lên ngựa, xe ngựa lăn bánh, ta vẫn chưa buông rèm xuống, ta vẫn có thể thấy tỷ ấy mỉm cười.

Đột nhiên, tỷ tỷ giơ tay phải lên và tháo bỏ áo choàng. Trên tay và cổ nàng đeo đầy những món trang sức bằng vàng bạc mà ta đã tặng tỷ, lấp lánh ánh vàng, ánh bạc, khiến mắt ta nhói đau.

Đau đến mức nước mắt ta không thể ngừng rơi, Chu Thuấn đưa tay lau đầu ta.

Ta thở dài: “Ta đã nói rồi mà, ta là cô nương giàu có nhất kinh thành. Nhìn xem, những món quà này, ai mà không thích? Dù không thích cũng không có cách nào khác, vì ta chỉ có mấy thứ này.”

Ta gạt tay Chu Thuấn ra và cảm thán: “Chu Thuấn, huynh nói sao trên đời lại có cô nương như Hoàn Hoàn chứ, lúc nào cũng thẳng thắn, ánh mắt luôn kiên định, toàn thân đầy năng lượng, nụ cười thì rực rỡ như thế.”

Chu Thuấn nhìn ta, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, có lẽ huynh ấy cũng không biết câu trả lời.

Trên đường về, xe ngựa dừng lại, Chu Thuấn xuống xe, một lát sau huynh ấy mang lên một gói đồ.

Ta hỏi huynh ấy đó là gì, huynh ấy nói là bánh hạt dẻ. Ta kéo rèm lên, quán trọ vẫn tên là Xuân Ý Tửu Lâu, nhưng địa điểm đã thay đổi, và trông quán trọ lớn hơn, hoành tráng hơn.

Chu Thuấn mở bánh hạt dẻ ra và đưa cho ta. Ta nhìn huynh ấy một cái rồi mới nhận lấy.

Ta nói: “Chu Thuấn, cảm ơn huynh.”

Huynh ấy nhướn mày hỏi: “Cảm ơn chuyện gì?”

Cảm ơn vì ngươi đã để Hoàn Hoàn đến bầu bạn với ta, cảm ơn vì đã dạy ta cưỡi ngựa, cảm ơn vì huynh ấy đã phá vỡ quy củ cho phép Hoàn Hoàn gửi đồ vào cung, và cả vì huynh đã mua bánh hạt dẻ cho ta… Còn rất nhiều điều nữa.

Ta đáp: “Nhiều thứ lắm.”

Chẳng mấy chốc, chúng ta đã đến cổng hoàng cung, và chúng ta phải đổi xe ngựa khác để về các cung điện.

Khi ta đứng dậy chuẩn bị xuống xe, Chu Thuấn nắm lấy cổ tay ta. Huynh ấy nói: “Thẩm Đường Châu, lần sau đừng nói cảm ơn nữa, được không?”

Nói xong, huynh ấy bước xuống xe trước, để ta một mình với những suy nghĩ rối ren. Không nói cảm ơn thì nói gì bây giờ? Chẳng lẽ nói: “Huynh làm tốt lắm, đây là việc huynh nên làm”?

Khi ta bước xuống xe, chỉ còn thấy bóng dáng của một thiếu niên cưỡi ngựa, tà áo tung bay trong gió.

24

Ta chuẩn bị mang bộ da từ cuộc săn về tặng cho Thái hậu. Vừa bước vào cung, Thái hậu liền hỏi ta có bị thương không, có bị sợ hãi không. Ta trấn an bà rằng ta và Chu Thuấn đều không sao cả.

Khi bộ da được bày ra, Thái hậu ngạc nhiên thốt lên: “Nhiều thế này sao?”

Ta tự hào vô cùng: “Đương nhiên rồi ạ, con và  Hoàn Hoàn gần như ngày nào cũng đi săn, còn có nhiều thứ không được đẹp lắm mà con không lấy đấy!”

Thái hậu hỏi ngày nào cũng đi săn à? Chỉ có con và Hoàn Hoàn thôi sao? Ta gật đầu đáp “vâng”.

Bà lại hỏi có đi tới một ngọn đồi đón gió nào đó không, nơi có nhiều bông hoa nhỏ rất đẹp. Ta nghĩ một lúc, thì chỉ nhớ rằng ta với Chu Thuấn đã đi tới một ngọn đồi.

Ta phẫn nộ kể cho Thái hậu nghe chuyện Chu Thuấn đã làm ta nôn, sau đó còn để ta mắc mưa và bị sốt, hy vọng Thái hậu sẽ mắng huynh ấy một trận vì là kẻ vô trách nhiệm.

Nghe xong, Thái hậu đỡ trán và lẩm bẩm một câu gì đó giống như “Vô dụng”.

Ta nghĩ chắc mình nghe nhầm, vì Thái hậu sao lại nói những lời như thế. Ta hỏi lại bà vừa nói gì, Thái hậu vẫn giữ tay trên trán và nói bà hơi chóng mặt, bảo ta về nghỉ ngơi đi.

Ta lo lắng vì chúng ta đã rời đi mà Thái hậu vẫn chưa chăm sóc tốt bản thân, nên muốn ở lại chăm sóc bà. Nhưng Thái hậu giục ta nhanh chóng rời đi, nói rằng nhìn thấy ta thì bà càng nhức đầu hơn.

Cuối cùng, ta đành bước đi, nhưng liên tục ngoái lại nhìn.

25

Sau khi trở về, Chu Thuấn trở nên bận rộn hơn, ta hầu như không thấy huynh ấy nữa. Thái hậu thì không quá bận, còn ta cũng không có việc gì đặc biệt. Ta vẫn đến cung Thái hậu mỗi ngày để học cách quản lý hậu cung, buổi tối dùng cơm xong thì trở về cung Trường Xuân.

Thái hậu vẫn rất nghiêm túc dạy, còn ta thì vẫn học rất chậm. Thỉnh thoảng, Chu Thuấn sẽ đến cung Trường Thọ dùng bữa tối. Sau bữa ăn, Thái hậu sẽ yêu cầu Chu Thuấn đưa ta về cung.

Trên đường về, huynh ấy thường hỏi ta mấy ngày nay học hành thế nào rồi.

Đôi khi ta trả lời “cũng tạm thôi”, đôi khi lại nói “khó quá, nhiều quá, phức tạp quá”.

Khi ta nói “cũng tạm thôi”, Chu Thuấn sẽ mỉm cười xoa đầu và khen ta thông minh. Nhưng khi ta nói “khó quá”, huynh ấy sẽ bảo ta đừng bỏ cuộc. Lúc ấy, ta sẽ cười nhạo huynh ấy, và huynh ấy sẽ nghiến răng gọi cả tên đầy đủ của ta.

Sau này, ta nói với huynh ấy: “Chúng ta không thể nói chuyện gì khác sao?”

Huynh ấy đáp: “Mỗi ngày ta tranh thủ chút thời gian rảnh chỉ để hỏi han về việc học của muội thôi đấy!”

Ta liền bảo: “Vậy làm Hoàng đế đúng là nhàn quá rồi!”

Sau đó, huynh ấy bắt đầu kể những chuyện mà phu tử dạy trên lớp… khiến ta hối hận vì trước đó đã nhiều lời.

Chúng ta cứ thế đi trên con đường quen thuộc, rồi trời bất chợt đổ tuyết.

Không lâu sau, ta nhận được một gói đồ từ Hoàn Hoàn, toàn là những thứ mới lạ và thú vị, mỗi món đều có kèm lời giải thích chi tiết. Còn có túi thơm và tất nương ta may, mỗi thứ đều có năm cái, trông đẹp hơn trước rất nhiều. Ngoài ra, còn có chiếc trâm vàng to mà cha ta gửi tặng.

Họ đều chúc mừng sinh thần ta.

Ta đã tròn mười lăm tuổi, Thái hậu bận rộn chuẩn bị một buổi tiệc sinh thần rất sôi nổi cho ta.

Trong buổi tiệc, ta cuối cùng cũng nhìn thấy lại Triệu Dụ. Nàng ấy ngồi cách ta khá xa, ta vẫy tay chào. Triệu Dụ mỉm cười và gật đầu với ta, nhưng sau đó không nhìn ta nữa.

Nàng ấy ngồi ngay ngắn, đĩnh đạc, nếu không phải từng chơi với nàng ấy suốt ba năm, ta đã nghĩ rằng nàng ấy vốn dĩ luôn là một người đoan trang, thanh tú như vậy.

Sao mọi người lại có nhiều mặt như thế nhỉ? Ta có nên có nhiều mặt như vậy không? Có lẽ là nên.

Ta mải mê suy nghĩ mình có những mặt nào, bỗng tay bị ai đó nhẹ nhàng vỗ lên. Ta quay đầu lại, thấy Thái hậu đang nhìn ta dịu dàng, bà vuốt mớ tóc lòa xòa trước trán ta và hỏi: “Con sao vậy?”

Ta bất giác thốt lên: “Con không sao.”

Lúc ấy, ta bỗng nhận ra mình có một mặt nữa: khẩu thị tâm phi (nói một đằng nghĩ một nẻo).

26

Vào ngày sinh thần của ta, ta lẻn ra ngoài trước khi tiệc kết thúc. Ban đầu ta vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thái hậu, lắng nghe những lời nói chuyện ồn ào phía dưới. Sau đó, Ninh công công đến, thì thầm vào tai Thái hậu điều gì đó, rồi quay sang nói với ta: “Tiểu thư, Hoàng thượng tìm ngài.”

Ta liếc nhìn Thái hậu, bà nhẹ nhàng gật đầu với ta. Ta theo Ninh công công ra ngoài và nhìn thấy Chu Thuấn ngồi trên một chiếc xe ngựa, mặc thường phục.

Ta tiến lại gần và hỏi: “Huynh làm gì vậy?”

Chu Thuấn đưa tay về phía ta và nói: “Lên đây, ta sẽ dẫn muội đến một nơi.”

Chu Thuấn đưa ta lên thành lũy bảo vệ thành. Thành thật là rất cao và cảnh vật tuyệt đẹp. Từ đây, ta có thể nhìn thấy rất xa, thấy chợ đêm chưa tàn, thấy các tửu lâu nhộn nhịp và ánh đèn lung linh khắp kinh thành. Ta không thể kiềm chế được mà thốt lên: “Thật tuyệt!”

Ta ngắm nhìn cảnh tượng bình thường mà cũng không hề tầm thường này, rồi vô thức liếc nhìn Chu Thuấn. Không cần quay đầu, huynh ấy cũng biết ta đang nhìn huynh ấy, liền hỏi: “Muội nhìn ta làm gì, Thẩm Đường Chu?”

Có những đêm không ngủ được, ta thức dậy hít thở khí trời, và từ cửa sổ cung ta, ta có thể nhìn thấy đèn đuốc sáng rực của cung Thịnh Minh, nơi Chu Thuấn thường xuyên thức khuya làm việc.

Ta nói: “Chu Thuấn, huynh  quả là một vị hoàng đế tốt.”

Huynh ấy quay đầu lại, mắt chúng ta giao nhau. Huynh ấy mỉm cười, hỏi: “Tại sao muội nói vậy?”

Ta đang cố nghĩ cách khen huynh ấy, nhưng nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của huynh ấy, ta đáp: “Huynh đừng có quá đà!”

Huynh ấy cười lớn hơn.

Rồi huynh ấy quay đầu lại, không nhìn ta nữa. Một lúc sau, ta nghe huynh ấy thở dài thật dài.

Huynh ấy hỏi: “Thẩm Đường Chu, nếu muội không phải ở trong cung, muội sẽ muốn đi đâu?”

Ta suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời: “Ta muốn đến những nơi mà phu tử kể trong truyện. Muốn đến phương Bắc lạnh giá, muốn đến phương Nam ấm áp quanh năm, muốn đến Giang Nam sống trong những ngôi nhà xây trên mặt nước. Ta cũng muốn về phủ tướng quân để xem cây đào mà ta và Hoàn Hoàn trồng đã lớn chưa.”

Huynh ấy đưa tay vuốt tóc ta và nói: “Thẩm Đường Chu, nếu muội đi hết các danh lam thắng cảnh của Đại Chu, có thể trở về kể cho ta nghe không?”

Ta cười đáp: “Nếu ta đi, chắc chắn sẽ trở về kể cho huynh nghe.”

Nói xong, ta bật cười. Cười đến mức nghẹn, huynh ấy phải xoa lưng ta, cười bảo ta đúng là một người tài năng, có thể cười đến mức bị sặc.

Khi ta đã cảm thấy khá hơn, huynh ấy hỏi ta: “Muội vui đến vậy sao?”

Ta đáp: “Ừm.”