Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA VÀ MUỘI MUỘI ĐƯỢC HOÀNG THƯỢNG BAN TÊN Chương 5 TA VÀ MUỘI MUỘI ĐƯỢC HOÀNG THƯỢNG BAN TÊN

Chương 5 TA VÀ MUỘI MUỘI ĐƯỢC HOÀNG THƯỢNG BAN TÊN

9:14 chiều – 24/10/2024

19

Chiều tối, tiệc nướng ngoài trời đã bày biện sẵn rất nhiều thịt và rượu. Các đầu bếp đang nướng thịt khắp nơi, còn trên bàn xếp đầy rượu. Ta quét khắp sân tiệc, chuẩn bị tìm một chỗ ít được chú ý để ngồi ăn thịt một cách tập trung.

Khi đã tìm được một chỗ phù hợp và chuẩn bị cùng nhũ mẫu ngồi xuống, đột nhiên có người kéo lấy cổ tay ta.

Ta quay lại, nhìn thấy một người có chiều cao tương đương với ta.

Ta nói cảm ơn vì đã tặng cho ta phần thưởng, nhưng hắn chỉ im lặng nhìn ta mà không nói gì. Ta hỏi hắn có việc gì không, và rồi hắn liếc nhìn người đứng bên cạnh. Nam nhân bên cạnh hắn nói: “Đại nhân nhà ta chỉ muốn hỏi xem cô nương có thích con dao găm vừa rồi không?”

Ta đáp rằng ta rất thích, vì làm gì có chuyện nhận quà của người ta rồi lại nói là không thích.

Dưới lớp mặt nạ đen, ta chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy của hắn. Khi ta nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, bất chợt chúng trở nên sáng bừng.

Khi ta chưa kịp phản ứng, hắn đột nhiên siết chặt tay ta, mười ngón tay đan vào nhau, rồi kéo ta chạy đi.

20

Thật kỳ lạ, dù đã mười năm không gặp, nhưng khi nàng nắm tay ta như vậy, ta biết ngay đó là Hoàn Hoàn.

Tỷ ấy kéo ta đến một nơi rất yên tĩnh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy buổi tiệc từ xa. Vừa nãy trên sân khấu, người có dáng vẻ kiên cường, khí chất nổi bật ấy chính là Hoàn Hoàn.

Ta vui mừng gọi: “Hoàn Hoàn?”

Tỷ tỷ gỡ mặt nạ ra và cười tươi với ta. Nhìn thấy gương mặt giống y như ta, ta bỗng dưng cười mà nước mắt lại rơi.

Hoàn Hoàn nhìn thấy ta khóc, tỷ sững sờ.

Với khí chất mạnh mẽ của tỷ, thật khó tin rằng tỷ sẽ khóc. Ta bối rối ôm chặt lấy tỷ, cố an ủi tỷ bằng những cái vuốt ve nhẹ nhàng. Công việc này ta đã quá quen thuộc rồi.

Sau khi khóc, tỷ với đôi mắt đỏ hoe, bối rối nhìn ta như muốn nói điều gì đó mà không thể thốt ra. Ta trấn an tỷ đừng vội.

Rồi tỷ kéo ta trở lại bữa tiệc, tìm đến nam nhân vừa nãy đi cùng tỷ. Tỷ chỉ vào cổ họng mình, nam nhân kia nói với ta: “Thẩm tiểu thư, đại nhân hiện tại không thể nói được.”

Ta hỏi: “Hoàn Hoàn sao vậy?”

Hắn đáp: “Chỉ là ốm chút thôi, sẽ khỏi nhanh thôi.”

Ta hỏi tiếp về bệnh tình của tỷ, rằng có đau lắm không. Đôi mắt của Hoàn Hoàn lại đỏ hoe lần nữa.

Thôi được, ta im lặng.

Tỷ ấy mỉm cười lắc đầu, rồi nhẹ nhàng xoa bụng ta.

Ta hỏi: “Tỷ đang hỏi muội có đói không à?”

Tỷ gật đầu, ta đáp: “Muội đói rồi.”

Rồi ta lại quét mắt một vòng quanh bàn tiệc để tìm chỗ ngồi. Lần này ta phát hiện ra chỗ trống duy nhất là bên cạnh Chu Thuấn.

Ninh công công cũng đã thấy ta và ra hiệu bảo chúng ta lại gần. Ta kéo Hoàn Hoàn đi về phía đó. Khi đến nơi, Hoàn Hoàn hành lễ với Chu Thuấn, ta cũng làm theo. Chu Thuấn nhìn ta rồi nói: “Thật hiếm thấy, ngồi đi.”

Sau đó, ta kéo Hoàn Hoàn ngồi xuống dưới Chu Thuấn.

Hoàn Hoàn muốn cắt thịt cừu cho ta, nhưng Chu Thuấn liền nói rằng ta không thích ăn thịt cừu, làm Hoàn Hoàn lúng túng.

Ta yêu cầu huynh ấy im lặng, nhưng huynh ấy chẳng để ý, lại tiếp tục nói với Hoàn Hoàn về loại thịt mà ta thích.

Cuối cùng, huynh ấy đưa cho ta đùi thỏ trước mặt huynh ấy, ta không thèm nhận.

Quả nhiên, khi không có thái hậu, ta trở nên ngang ngược với Chu Thuấn hơn nhiều.

21

Sau khi ăn no, ta kéo Hoàn Hoàn rời khỏi bữa tiệc.  Hoàn Hoàn đặt chiếc mặt nạ vừa cầm trên bàn của Chu Thuấn, sau đó cúi người hành lễ để cáo lui.

Ta nhìn chiếc mặt nạ trên bàn, định hỏi Chu Thuấn chuyện gì, thì một đám nam nhân trung niên đã kéo đến trò chuyện với huynh ấy. Ta liếc huynh ấy một cái rồi cùng Hoàn Hoàn cúi chào để cáo lui.

Ta đưa Hoàn Hoàn về lều của ta. Trên đường, tỷ ấy quay lại lấy một cái túi bọc chứa đầy những thứ kỳ lạ. Tỷ ấy đẩy cái túi đến trước mặt ta, ta hỏi “Tất cả cho muội sao” tỷ ấy gật đầu, sau đó tỷ lấy từng thứ ra và dạy ta cách chơi chúng.

Sau khi chúng ta đã xem xét và thử hết mọi thứ, trời đã rất khuya. Nhũ mẫu nhắc nhở chúng ta nên đi ngủ, thế là ta và Hoàn Hoàn nằm xuống giường.

Ta hỏi Hoàn Hoàn: “Cha nương chúng ta vẫn khỏe chứ?” Hoàn Hoàn cầm tay ta và viết vào lòng bàn tay ta chữ “Khỏe”, rồi một lúc sau lại viết “Nhớ muội”, rồi sau đó lại viết thêm “Muội thì sao?”

Ta nói với Hoàn Hoàn rằng ta cũng rất ổn.

Thái hậu rất tốt với ta, bà đã rời khỏi Long Xuân cung để tránh những kỷ niệm đau buồn, nhưng vẫn thường quay lại để đắp chăn cho ta. Bếp nhỏ của bà toàn nấu những món ta thích. Bà còn may nhiều quần áo đẹp cho ta và tìm đủ loại trâm cài đẹp tặng ta. Khi bị phạt chép sách, bà sẽ để Chu Thuấn ngồi cùng ta, và khi thấy ta cô đơn, bà sẽ gọi Triệu Ngự đến để bầu bạn với ta.

Triệu Ngự cũng rất tốt với ta, và nhũ mẫu cũng vậy. Ninh công công luôn giúp ta che giấu những chuyện nhỏ. Chu Thuấn cũng tốt với ta…

Hoàn Hoàn xoa đầu ta, rồi ta chưa kịp kể hết việc Chu Thuấn đã đối xử tốt với ta như thế nào thì ta đã thiếp đi.

Khi ta tỉnh dậy, đã gần trưa. Ta giật mình lo lắng, nhưng rồi nhớ ra mình không ở trong cung, nên thở phào nhẹ nhõm.

Từ lúc ta thức dậy, Hoàn Hoàn cứ chăm chú nhìn ta. Ta hỏi tỷ ấy đang nhìn gì.

Tỷ ấy viết vào lòng bàn tay ta: “Muội thật xinh đẹp.”

Ôi trời, chúng ta giống nhau như đúc mà! Ta chỉ cười đáp lại tỷ ấy.

Khi ăn, Quản Quản hỏi ta hôm nay muốn làm gì. Ta suy nghĩ một chút rồi nói rằng ta chỉ biết cưỡi ngựa thôi.

Hoàn Hoàn liền nói sẽ đi lấy ngựa cho ta. Khi ta sửa soạn xong và đến cửa rừng, Hoàn Hoàn đã đứng đó, kéo theo một con ngựa trông rất oai phong, dáng đứng thẳng tắp.

Tỷ ấy vẫy tay với ta, ta đi tới và tỷ trao dây cương ngựa cho ta.

Ta ngạc nhiên cầm lấy dây cương,  Hoàn Hoàn dùng cách viết chữ vào lòng bàn tay ta để giải thích rằng con ngựa này tên là “Lôi Lịch,” là thiên lý mã mà cha đã huấn luyện cho ta.

Ta hỏi: “Thiên lý mã có phải là ngựa chạy được ngàn dặm không?”

Hoàn Hoàn gật đầu mạnh, ta nói: “Cung điện không rộng như thế, tặng ngựa này cho muội thì phí quá.”

Hoàn Hoàn ra sức lắc đầu, trông như sắp khóc đến nơi.

Sao lại không nhận quà của cha, còn khiến tỷ ấy khóc thế này? Ta vội vàng nói: “Muội chỉ đùa thôi, muội thích lắm.”

Ta đưa tay ra vuốt ve Lôi Lịch. Nó không giống con ngựa của Chu Thuấn, không trốn tránh, nhưng cũng không tỏ ra thân thiện, trông rất kiêu ngạo.

Con ngựa này cao hơn con ngựa mà ta thường cưỡi một chút, và ta nghĩ tư thế khi leo lên ngựa không được oai phong cho lắm. Điều này khiến ta hơi bực bội.

Khi ta leo lên ngựa, Hoàn Hoàn giúp ta chỉnh lại tư thế chân.

Sau đó, Hoàn Hoàn bước ra xa vài bước, dùng ánh mắt bảo ta thử cưỡi đi.

Nếu ngươi hỏi làm sao ta hiểu được ánh mắt của tỷ ấy, ta sẽ nói rằng đó là cảm ứng tâm linh giữa hai tỷ muội sinh đôi!

Ngựa tốt thường không có tính cách dễ chịu, điển hình như con ngựa “liếm chủ” của Chu Thuấn.

Khi ta vừa định thúc ngựa chạy thử, nó đã bắt đầu không nghe lời và xoay vòng vòng tại chỗ.

Rồi một bóng đen bay đến từ phía sau, bóng đen đó nắm lấy tay ta, siết chặt dây cương, và Lôi Lịch vui vẻ bắt đầu chạy.

Ta ngoảnh đầu nhìn thì thấy Hoàn Hoàn. Tỷ ấy nhìn thẳng về phía trước, điều khiển Lôi Lịch một cách rất tự tin.

Ta không vui lắm vì hoàn toàn không có trải nghiệm gì khi cưỡi ngựa cả.

Buổi tối, ta chạy đến khoe với Chu Thuấn rằng ta đã có một con thiên lý mã.

Chu Thuấn khinh thường nói rằng ta không biết nhận diện, vì trong chuồng ngựa của cung toàn là thiên lý mã.

Ta đáp: “Thật không? Cung đình này thật sự là xa hoa quá mức rồi.”

Ta hỏi tiếp: “Vậy con ngựa nhỏ màu nâu ta cưỡi cũng là thiên lý mã sao?”

Huynh ấy nói: “Thôi đi đi, muội làm ta đau đầu quá.”

Ta vừa quay bước định đi, huynh ấy lại gọi: “Thẩm Đường Châu, muội vui rồi chứ?”

Ta trả lời: “Ừm, vui rồi.”

22

Ngày hôm sau, khi ta đang phân vân không biết có nên tiếp tục cưỡi Lôi Lịch nữa hay không, Chu Thuấn đến.

Huynh ấy nói: “Sao thế? Không cưỡi ngựa được rồi định bỏ cuộc à? Thẩm Đường Châu, đừng bỏ cuộc mỗi khi gặp khó khăn được không?” Giọng nói của huynh ấy đầy vẻ bất lực.

Cái giọng điệu này! Ta chỉ đang phân vân chuyện cưỡi ngựa thôi mà! Với lại, làm sao huynh ấy biết ta cưỡi ngựa không giỏi chứ?

Ta vừa định hỏi huynh ấy có phải đã theo dõi ta không thì huynh ấy đã nói tiếp: “Mặc dù tất cả đều là thiên lý mã, nhưng con ngựa mà Thẩm tướng quân tặng cho muội chắc chắn là ngựa tốt trong số ngựa tốt. Ngựa tốt thường nhận ra chủ nhân. Còn về kỹ năng cưỡi ngựa của muội thì ta biết rõ hơn muội đấy.”

Huynh ấy vừa nói vừa vuốt ve Lôi Lịch, và con ngựa cũng rất thân thiện với huynh ấy.

Lúc đó ta thấy mình không ổn lắm. Tại sao bây giờ đến cả ngựa cũng biết ai là quan to hơn mà nịnh bợ thế này?

Chu Thuấn ra lệnh cho người phía sau dắt Lôi Lịch ra.

Huynh đỡ ta lên ngựa và bảo ta phải dùng khí chất mạnh mẽ để trấn áp nó, còn giảng giải đủ điều.

Ta hỏi huynh ấy: “Ta có khí chất mạnh mẽ sao?”

Chu Thuấn im lặng một lát rồi nói: “Muội chỉ cần giả vờ là mình có. Con ngựa này ngốc như muội, nó cũng không nhận ra đâu.”

Ta: “…”

Nhưng thực sự có hiệu quả, Lôi Lịch đã trở nên dễ cưỡi hơn nhiều, nhưng ta vẫn không dám cưỡi quá nhanh.

Chu Thuấn cưỡi ngựa của huynh ấy theo sau ta và nói: “Thẩm Đường Châu, muội cứ mạnh dạn mà chạy đi, ta ở ngay phía sau, sẽ không để muội ngã đâu.”

Vậy là ta lấy hết sức lực thúc ngựa chạy vút đi.

Đến bữa tối, ta mang theo cái đùi thỏ mà Quản Quản đưa đến chỗ Chu Thuấn ăn cùng.

Chu Thuấn vừa gặm đùi thỏ vừa yêu cầu ta ngày mai lại mang đến cho huynh ấy. Ta bảo huynh ấy nằm mơ đi.

Huynh ấy chỉ vào viên thái giám đứng bên phải cửa và nói: “Đó là người của Thái hậu, muội nên cẩn thận. Cẩn thận không lại bị phạt chép sách cả năm.”

Ta thì thầm bảo huynh ấy câm miệng.

Huynh ấy cũng thì thầm đáp lại: “Thẩm Đường Châu, có một số khó khăn nhìn bề ngoài không quá khó như muội tưởng đâu.”

Ta thì thầm trả lời: “Cái này không giống!”

Huynh ấy hỏi: “Có gì không giống?”

Ta đáp: “Mọi thứ đều khác!” rồi đứng dậy chuẩn bị đi.

Huynh ấy thấy không tranh cãi lại ta, liền nổi giận và bảo ta đi nhanh lên, huynh ấy còn phải xử lý tấu chương.