14
Đến khi các phi tần đứng dậy, nàng ta giữ tiểu thư lại trong Đường Lê điện.
Giọng nàng ta mang theo chút nghẹn ngào: “Nguỵ Cẩm, lòng nàng chưa từng đau bao giờ sao? Ta thật sự đau lắm, đau đến không thở nổi.”
“Ta cứ ngỡ kẻ thù của ta là ngươi, là Mộ Dung Giảo, là những nữ nhân trong Đông Cung này.
“Nhưng qua đêm qua ta mới nhận ra, ta chẳng qua chỉ là một con rối, ai ai cũng nói Thái tử phi phải nhu mì nhẫn nhịn, không nên ghen tuông, nóng nảy.”
“Nhưng ngươi, làm một trắc phi, lại có đứa con bên mình, Triệu Trường Phong từng là thanh mai trúc mã của ngươi, tại sao ngươi luôn giữ được thái độ điềm đạm, khiêm nhường?”
Tiểu thư chỉ khẽ thở dài:
“Nương nương, khi ngài nhập cung cũng đâu phải không biết trong cung đã có nhiều nữ nhân rồi, cũng như khi ta nhập cung cũng biết rõ Thẩm Thanh đã ở đó. Chúng ta đều đã đem lòng cược vào thứ gọi là chân tình mà thôi.”
Ta đỡ tiểu thư rời khỏi điện, nàng quay lại dặn dò:
“Nương nương, ngày tháng còn dài, nếu ngài cứ không buông tha cho bản thân, thì sẽ sống trong đau khổ suốt đời.”
Bước ra ngoài, ánh nắng rạng ngời bao phủ, nhũ mẫu ôm lấy Vĩnh nhi đứng chờ bên ngoài.
“Đưa con đi thỉnh an Hoàng tổ phụ đi.”
Nhũ mẫu ôm Vĩnh nhi đi theo sau, tiểu thư khẽ nói:
“Thánh thượng sức khỏe không tốt, ta cũng nên tính toán cho mình.
“Gia Dung thật lòng, nói cũng phải, con ta sinh ra là con trưởng nhưng chỉ là thứ xuất, sau này sợ là thân phận lắm điều chông chênh, lại trở thành cái gai trong mắt nhiều người. Nếu được lòng các bậc trưởng bối trong hoàng thất, tương lai cũng sẽ vững vàng hơn.”
Chúng ta tiến vào Càn Ninh cung, hoàng hậu cùng các phi tần đã có mặt, Hoàng thượng nay vẫn còn chút thần sắc.
Thấy Vĩnh nhi, ngài vô cùng yêu quý, ôm thái tôn vào lòng.
Thái hậu vốn vì lo bệnh tình của Hoàng thượng mà u buồn, giờ thấy Vĩnh nhi cũng an ủi phần nào.
Hoàng thượng nói:
“Trẫm nghe nói trắc phi lo cho sức khỏe của tổ phụ nên đã không tổ chức lễ bách nhật cho Vĩnh nhi, thật hiểu chuyện
“Nhà họ Nguỵ vốn là trọng thần của trẫm, quả nhiên dạy được một đứa con thông minh.”
Tiểu thư cúi đầu, cung kính đáp: “Thần thiếp đa tạ ân điển của Hoàng thượng, chỉ cầu mong ngài sớm ngày khỏe mạnh, Vĩnh nhi còn chờ được chơi với tổ phụ.”
Vĩnh nhi bò ra bên cạnh nghịch ngợm chiếc ngọc bội bên mình Hoàng thượng, chẳng ngờ Hoàng thượng chỉ cười, liền lấy ngọc bội treo lên cổ cho Vĩnh nhi.
“Trẻ con thích, vậy thì tặng cho nó.”
Các phi tần bên cạnh ai nấy mặt mày biến sắc. Lúc này, Khang công công thân tín của Hoàng thượng lên tiếng:
“Bệ hạ, đây là vật yêu quý ngài đã mang bên mình mấy chục năm rồi…”
Thái hậu khẽ nói: “Đây là ngọc bội Tiên đế ban cho ngài từ thuở niên thiếu.”
Hoàng thượng phất tay lớn: “Thôi, không cần nhiều lời.
“Vật yêu quý của trẫm, tặng cho hoàng tôn cũng chẳng sao, huống hồ trẫm thấy đứa nhỏ này rất có duyên, tuy chỉ mới ba tháng tuổi, nhưng trẫm tin rằng ngày sau sẽ có thành tựu lớn.”
Vĩnh nhi lúc này nằm trên giường cười vui vẻ, khiến mọi người không nhịn được bật cười.
Rời khỏi Càn Ninh cung, trên đường về Đông Cung lại gặp Mộ Dung Giảo.
Nay nàng vừa trải qua một trận bệnh, thấy Vĩnh nhi liền nói ngay:
“Đưa đứa nhỏ về trước đi, kẻo lây bệnh khí cho nó.”
Tiểu thư gật đầu, đồng ý, bảo ta bé thái tôn đi, Mộ Dung Giảo trông có vẻ không yên tâm, bèn nói tiếp:
“Bắc Địch xâm phạm, nhà Mộ Dung lại phải ra trận. Những ngày qua ta lâm bệnh, mãi đến khi có người ngoài truyền tin, ta mới hay biết.”
“Nay Mộ Dung gia lập công nơi chiến địa, chỉ e rằng Triệu Trường Phong lại sẽ nhớ đến muội.”
Mộ Dung Giảo ngại ngùng, mặt đầy lúng túng.
“Muội rõ là muốn cùng cha và huynh trưởng ra chiến trường giết giặc, nhưng nay muội đã là phi tần của thái tử, sao còn có thể múa đao vung kiếm? Dẫu muội và ta thấy không sao, chỉ e rằng Triệu Trường Phong cũng sẽ chẳng thấy thoải mái đâu.”
Mộ Dung Giảo cuối cùng chỉ biết thở dài, không nói gì thêm, rồi cùng nhau về Đông Cung.
Quả nhiên, mấy ngày tiếp theo, Triệu Trường Phong đều lưu lại tại cung của Mộ Dung Giảo.
15
Kể từ hôm ấy, Lý Nhược Phất không còn hỏi về chuyện hôm trước nữa. Nàng trở nên trầm mặc, vẻ mặt luôn đượm buồn.
Ngày Vệ lương đệ được chẩn đoán mang thai, chiến sự ở Bắc Địch đại thắng.
Bên cạnh công lao của Mộ Dung gia, còn có công thần khác, một loạt tiểu thư từ gia đình công thần cũng được đưa vào Đông Cung.
Theo thứ bậc công lao và gia thế, họ được phong làm lương đệ, mỹ nhân, chiêu viên.
Hoàng thượng không qua khỏi mùa đông ấy, ra đi vội vã.
Triệu Trường Phong lên ngôi, trở thành tân hoàng.
Lý Nhược Phất được phong làm hoàng hậu, tiểu thư thành Thục phi, Mộ Dung Giảo thành Dung phi, Vệ lương đệ thành Đức tần, Lưu chiêu viên thành Mậu tần, Vệ mỹ nhân thành Tuyên quý nhân…
Những người mới vào cung cũng lần lượt được phong chức.
Tiểu thư chuyển từ Đông Cung vào trọng Hoa cung, nơi gần hoàng đế nhất.
Ba tháng sau, Đức tần hạ sinh một tiểu công chúa trắng trẻo đáng yêu.
Trong những lần trò chuyện vui vẻ, nàng thường nói: “Có được Du nhi, cả đời ta trong cung này cũng có nơi gửi gắm.”
Tuyên quý nhân, con gái của ngự sử, luôn có tin tức từ triều đình.
Khi các tần phi tụ hội trong trọng Hoa cung, nàng thường nói chuyện phiếm.
Hôm ấy, sau khi Đức tần vừa dứt lời, Tuyên quý nhân liền e dè lên tiếng:
“Xem ra Mộ Dung gia có lẽ sắp suy tàn.”
Tiểu thư kinh ngạc hỏi: “Sao lại thế? Trong chiến trận Bắc Địch, Mộ Dung gia lập nhiều công trạng, ngay cả huynh trưởng của A Giảo cũng tử trận nơi sa trường, sao có thể như vậy?”
Tuyên quý nhân hạ giọng, đuổi hết những cung nhân không phận sự, rồi mới tiếp lời:
“Hoàng thượng e ngại Mộ Dung gia.”
“Công cao chấn chủ, nhà võ tướng, gần đây Dung phi còn mắc chứng bệnh hạ hồng, không thể sinh dưỡng nữa.”
“Nhà văn thần chúng ta tự nhiên hiểu, nhà võ tướng công lao quá cao khiến thiên tử lo ngại, chỉ mong A Giảo muội muội có thể hiểu ra mà thôi.”
Thấy tiểu thư và Đức tần im lặng, Tuyên quý nhân đành tự đánh vào miệng mình:
“Là ta ăn nói lung tung, chỉ là hôm trước mẫu thân vào cung thăm thái hậu, tiện thể thăm ta, chúng ta trò chuyện qua loa mà thôi, toàn lời vớ vẩn.”
Tiễn Đức tần và Tuyên quý nhân rời đi, tiểu thư mới nhẹ nhàng trầm ngâm, ánh mắt xa xăm.
Tiểu thư lập tức viết một phong thư, yêu cầu lão gia cùng mọi người trong gia tộc phải học cách ẩn mình.
Những năm qua, tiểu thư ít khi liên lạc với gia đình, một là vì hiểu rõ hoàng gia vốn đa nghi, hai là muốn gia tộc họ Nguỵ âm thầm phát triển.
Ta đích thân đưa thư cho lão gia.
Lão gia đọc xong thư chỉ nói: “Hãy bẩm lại với nương nương, Nguỵ gia đều lấy nương nương làm niềm kiêu hãnh, chỉ cần chờ thời cơ, người họ Nguỵ nhất định sẽ nghe theo nương nương.”
Chẳng bao lâu sau, Triệu Trường Phong liền ra tay với Mộ Dung gia.
Lão tướng quân lần lượt bị giáng chức.
Mộ Dung Giảo quỳ dưới cổng Càn Ninh cung giữa đêm mưa mà khóc lóc kêu xin:
“Bệ hạ, phụ thân thần thiếp là trung thần lương tướng, thần thiếp cũng từng cùng bệ hạ ra trận, khi ấy bệ hạ chẳng phải từng nói Mộ Dung gia là cánh tay đắc lực của người sao, bệ hạ!”
“Xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ.”
“Phụ thân đã tuổi cao, có thể cho người cáo lão hồi hương, cớ gì phải bức đến đường cùng, đệ đệ của thần thiếp luôn một lòng phụng sự bệ hạ.”
Nàng quỳ xuống đất, đầu gõ mạnh xuống nền đá xanh phủ mưa, rất nhanh liền chảy máu.
Lý Nhược Phất và tiểu thư cùng đến Càn Ninh cung.
Trong cung, Triệu Trường Phong như không nghe thấy gì, còn Vương công công thì mặt mày khó xử: “Đêm nay bệ hạ lâm hạnh tân sủng thần thiếp, Trần quý nhân.”
Tiểu thư và Lý Nhược Phất mỗi người cầm một cây dù.
Hai người đứng giữa đêm mưa ở Càn Ninh cung.
Cả hai mỗi bên dìu lấy Mộ Dung Giảo, nước mưa tạt vào mặt họ, không rõ là nước mưa hay là nước mắt.
Máu từ vết thương trên đầu Mộ Dung Giảo hòa cùng mưa rơi xuống đất.
Nàng loạng choạng đứng dậy, tiểu thư và Lý Nhược Phất đỡ nàng rời đi.
Trong khi đó, bên trong Càn Ninh cung, Triệu Trường Phong vẫn ôm ấp mỹ nhân.
Trở về cung Diêu Hoa của Mộ Dung Giảo, nàng run rẩy dữ dội, nắm chặt tay tiểu thư: “A Cẩm, cha ta là bị oan, đệ đệ ta cũng vậy.”
Thị nữ thân cận của nàng là Phục Linh, đôi mắt đỏ hoe, đưa cho nàng bát thuốc.
Lý Nhược Phất lạnh lùng nói: “Dung phi, bản cung nói với muội rồi, muội được phong làm Dung phi, dù Mộ Dung gia có sai lầm gì cũng không ảnh hưởng đến muội, hà tất phải tự chuốc khổ vào thân.”
Ngự y đến thăm khám, chỉ nói: “Dung phi nương nương do uất kết ngũ tạng, bệnh hạ hồng chưa khỏi, hôm nay lại sốt cao, chỉ e rằng…”
Lý Nhược Phất hỏi: “Chỉ e rằng gì?”
Ngự y đáp: “Nếu nương nương không còn ý chí sinh tồn, chỉ sợ lần này khó mà qua khỏi quỷ môn quan.”
Lý Nhược Phất gọi thêm mấy cung nữ đến chăm sóc.
Tiểu thư cùng nàng rời khỏi cung trong cơn mưa, nàng nhìn tiểu thư mà nói:
“Bản cung hôm nay cuối cùng cũng hiểu ý tứ trong lời muội, không tha cho bản thân thì sẽ không có ngày yên ổn.
“Bản cung ngày trước tuy ngông cuồng, nhưng không phải không hiểu chuyện, nay đã là hoàng hậu, bản cung sẽ tìm cách giữ mạng Dung phi.”
Tiểu thư khẽ cúi mình: “Thần thiếp thay mặt Dung phi tạ ơn nương nương.”
Mưa như trút nước, hai chiếc dù giấy rồi cũng chia hai ngả. Trong trọng Hoa cung, Vĩnh nhi vẫn đang chơi đùa.
Tiểu thư khe khẽ hát ru:
“Bé con, bé con, mau lớn khôn, Bé con, bé con, mau phi ngựa khắp chốn…”