12
Ngày Lý Nhược Phất vào cung, tiểu thư đã gần đến ngày sinh.
Lễ đại hôn của nàng rất hoành tráng, lụa đỏ khắp nơi, nhạc lễ rộn ràng, các nữ nhân trong Đông Cung cũng phải gượng cười ra đón tiếp.
Trên đầu Lý Nhược Phất là chiếc mũ phượng nạm ngọc quý hiếm, do chính Triệu Trường Phong sai người đến tận biển Nam Hải tìm về.
Điều này lại khiến các cung nhân xì xào về mối tình giữa Lý Nhược Phất và Triệu Trường Phong.
Con gái quận chúa cao ngạo, cùng Thái tử tài năng trẻ tuổi, tình thâm ý nặng, mới cưới đã được tặng chiếc mũ phượng quý giá độc nhất Đông Cung.
Oanh nhi nói riêng với ta: “Không chỉ Đông Cung, ngay cả hậu cung cũng đều bàn tán rằng thanh mai trúc mã thực sự của Thái tử là con gái độc nhất của quận chúa Giang Đông, chẳng phải tiểu thư nhà chúng ta. Nếu không, sao phải đợi đến lúc hai Thái tử phi qua đời mới đón nàng ấy vào cung?”
Tiểu Tinh, người hầu của Vệ mỹ nhân, cũng thì thầm:
“Giai nhân nhà ta cũng từng gặp mặt Lý Nhược Phất vài lần, nghe nói khí chất cao quý, từ nhỏ đã hình thành tính cách cương nghị, nói một là một.
“ Lý Nhược Phất từng sống trong cung thái hậu một thời gian, lớn lên bên cạnh Thái tử, chỉ là sau này Hầu tước Trấn Nam đưa nàng đi trấn giữ biên cương nên mới rời cung, trở về phía Nam.”
Ngày Triệu Trường Phong cưới Lý Nhược Phất, Mã cô cô từng phục vụ cố Thái tử phi uống say đến mụ mị.
Bà ấy giờ hầu hạ tiểu thư ta, rất đắc lực, khi say thì buột miệng nói bừa:
“Lão thân thấy nhiều rồi, thật thấy nhiều rồi. Ngày trước Thục thái phi cũng chịu khổ như vậy, tiểu thư không nên đem lòng gửi gắm cho kẻ vô tâm.”
“Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, giờ chỉ mới Đông Cung đã không yên lòng thì sao sống nổi?”
Ta vội che miệng Mã cô cô, đưa bà ấy đi xuống.
Mã cô cô bị ta ép uống canh giải rượu, biết mình đã lỡ lời, liền quỳ gối trước mặt tiểu thư nhận tội, tiểu thư chỉ đỡ bà dậy rồi phất tay cho lui.
Tiểu thư bụng đã to, nhìn về phía vầng trăng tròn nơi chân trời, xa xa đèn đuốc ở điện Đường Lê đã tắt từ lâu.
Ánh sáng yếu ớt từ nến long phụng thấp thoáng, gió nhẹ thổi qua mái tóc xõa tung của nàng, bóng dáng gầy gò làm lòng người không khỏi sinh lòng thương cảm.
Nàng giơ tay lên không trung, như thể muốn chạm tới ánh trăng.
Đêm hôm ấy, ánh trăng sáng vằng vặc, nhưng lại khiến người ta thấu lạnh đến tận xương.
Lòng ta chợt dâng lên một nỗi chua xót: “Thưa nương nương, đã khuya rồi, xin người nên nghỉ ngơi.”
Nàng khẽ phất tay: “Các ngươi cứ lui xuống trước.”
Ta biết đêm ấy tiểu thư không ngủ.
Sáng hôm sau, các nữ nhân trong Đông Cung đều nén nỗi ghen ghét, đến diện kiến Lý Nhược Phất.
Quầng thâm dưới mắt của tiểu thư đã bị Lý Nhược Phất chú ý.
Khi tiểu thư và mọi người chào nàng, Lý Nhược Phất giễu cợt: “Hôm qua là ngày đại hôn của bổn cung và Thái tử điện hạ, xem ra có người ngủ không ngon giấc.
“Bổn cung và Thái tử lớn lên cùng nhau tại cung Từ Ninh, từ nhỏ đã tâm đầu ý hợp, sau đó theo phụ thân đi về phương Nam nhưng vẫn giữ liên lạc với Thái tử.
“Nay bổn cung vững vàng ngồi ở vị trí Thái tử phi, các vị tỷ muội nếu muốn sống yên ổn thì bổn cung không phiền. Còn ai muốn làm trò ghen ghét, tỏ vẻ đáng thương để khiến Thái tử thương hại, bổn cung sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Mọi người đồng thanh đáp: “Thưa Thái tử phi.”
Cơn đau bụng của tiểu thư ngày càng dữ dội, nhưng Lý Nhược Phất giả vờ không hay biết, giữ lại các phi tần Đông Cung nói chuyện suốt nửa ngày.
Đến tận khi mặt trời lên cao, tiểu thư không chịu nổi cơn đau nên ngất xỉu, lúc ấy Lý Nhược Phất mới cho phép chúng ta dìu tiểu thư trở về vườn Đằng Dương.
“Bổn cung cứ tưởng thanh mai trúc mã của Thái tử có bản lĩnh lớn lắm, hoá ra cũng chỉ là phường yếu đuối, mang thai thì đã yếu đuối như thế.”
Mọi người không dám ngẩng đầu nhìn nàng ta, nhưng ta lại ghi nhớ trong lòng.
Tiểu thư động thai khí, sắp đến ngày sinh, cơn đau dường như báo hiệu hài nhi trong bụng sắp chào đời. Nàng nắm chặt tay ta, mồ hôi lạnh ướt đẫm: “Có kẻ muốn hại ta, bà đỡ không về được.
“Bảo Oanh nhi cầm lệnh bài của ta, báo cho mẫu thân, bà ấy theo lễ có thể vào cung.
“Để mẫu thân mang bà đỡ đến, và bảo Mã cô cô đi báo với Thái hậu.
“Thái hậu trân trọng hoàng tự, chắc chắn sẽ không hại ta. Hoàng hậu và quận chúa Giang Đông vốn là bằng hữu cũ, bà ta sẽ không để ý đến ta. Mau lên.”
Ta nhìn nàng ấy đau đớn mà không khỏi nghẹn ngào: “Thái tử đang nghị sự ở Nam Thư phòng, nô tỳ đã phái người đi tìm.”
Nàng ấy nắm chặt tay ta: “Không, vào lúc này càng không thể để người của chúng ta kinh động Thái tử, phải để người của Thái hậu báo lại.”
“Tiểu thư!”
“Nghe ta nói, mau đi. Nếu ả muốn dùng ta làm trò, ta cũng không dễ bị giẫm đạp.
“Ta đau đến mức này mới tỉnh ngộ, ta muốn Lý Nhược Phất mãi mãi không thể động đến con của ta, và sẽ lan truyền tiếng ác rằng ả đã ngược đãi ta trong ngày con ta chào đời…”
Ta vội truyền lời đi, rồi trở lại bên cạnh tiểu thư.
Quả nhiên ngự y không đến, bà đỡ cũng không vào Đông Cung.
Các cung nữ ở vườn Đằng Dương đều lo lắng khôn xiết.
Vệ lương đệ cùng Lưu chiêu viên, Tô chiêu nghi và Vệ mỹ nhân đều ở bên ngoài phòng của tiểu thư, trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ căng thẳng.
May thay, người của Thái hậu đến rất nhanh, có lệnh của Thái hậu, người của Lý Nhược Phất không dám cản ngự y và bà đỡ. Một lát sau, lão phu nhân cũng mang theo bà đỡ vào Đông Cung.
Oanh nhi mồ hôi nhễ nhại, lúc này Triệu Trường Phong cũng đã tới.
Nghe tiếng kêu đau đớn của tiểu thư, lòng Triệu Trường Phong không khỏi quặn thắt.
“Cẩm nhi, ta ở đây!”
Người của Thái hậu nói: “Hôm nay Trắc phi nương nương bụng đau dữ dội, lẽ ra nên nằm nghỉ.
“Thái tử phi nương nương thật uy phong, không cho Trắc phi nương nương rời đi. Đây là đứa con đầu tiên của Đông Cung, Thái hậu rất quan tâm, điện hạ cần cho Trắc phi nương nương một lời giải thích để đừng khiến Thái hậu nương nương thất vọng.”
Triệu Trường Phong lo lắng bước tới bước lui ngoài phòng, hết chậu máu này đến chậu khác được đưa ra.
Mãi đến vài canh giờ sau, tiếng khóc của hài nhi vang lên.
Là một tiểu hoàng tử.
Tiểu thư đã mệt lả, hôn mê cho đến tận chiều hôm sau mới dần dần mở mắt ra.
Triệu Trường Phong đang bế tiểu hoàng tử.
“Ta đã dặn dò Nhược Phất rồi, tính tình nàng ấy kiêu ngạo, từ nhỏ đã được nuông chiều như ngọc ngà. Nàng đừng để bụng với nàng ấy.”
Nỗi đau trong lòng tiểu thư chỉ thoáng qua.
“Thiếp hiểu.”
Triệu Trường Phong vuốt nhẹ lên mặt tiểu thư:
“Cẩm nhi thật vất vả rồi, những năm qua đã thiệt thòi cho nàng. Đây là đứa con đầu tiên của ta, ta muốn đặt tên cho nó là Triệu Vĩnh.”
“Giang sơn trường tồn, ân ái của ta và Cẩm nhi mãi mãi bất diệt.”
Ta và Oanh nhi nghe những lời ấy mà ê cả răng.
Ta lén đảo mắt khẽ cười.
Tiểu thư bảo nhũ mẫu bế hài nhi ra ngoài, Triệu Trường Phong lại tự tay bón cho nàng bát thuốc bổ, rồi mới rời đi.
Oanh nhi đi lấy nước.
Tiểu thư nhìn bóng dáng Triệu Trường Phong xa dần: “Giang sơn trường tồn, thật là một giang sơn trường tồn. Ân ái mãi mãi, nếu giang sơn vào tay ta, mới thực là giang sơn trường tồn.”
“Tiểu thư đã dạy nô tỳ, việc phải kín kẽ mới thành, ngàn vạn lần không nên ngay từ đầu mà lộ ý, e rằng người khác biết được, tai vách mạch rừng sẽ phá hỏng tính toán.”
Tiểu thư vỗ nhẹ lên tay ta: “Ngươi cũng mệt rồi, lui xuống nghỉ đi, đêm nay để Oanh nhi ở lại trực đêm.”
Oanh nhi ở lại trực đêm, ta lui về nghỉ, lại nghe thấy trong hoa viên phía sau vang lên tiếng khóc thút thít.
Ta chợt nhớ đến Uyển nhi, người từng ngắn ngủi làm Bảo Lâm vài ngày.
Ta nhẹ nhàng đi đến, hóa ra là một cung nữ lạ mặt.
“Sao ngươi lại khóc ở đây?”
Nàng lau nước mắt cúi đầu chào ta: “Viêm nhi tỷ tỷ”
“Nô tỳ là Tiểu Thúy, mới được điều đến hầu hạ Thái tử phi. Hôm nay là ngày đầu tiên, nô tỳ làm theo lời chủ nhân, để ngự y đến điện Đường Lê của Thái tử phi.
“ Nhưng Thái tử hôm nay lại trách mắng ngự y vì không đến kịp chỗ của Thái tử phi. Tiểu Vương công công đã tát nô tỳ một trăm cái.”
Ta nắm cằm nàng, cầm đèn soi kỹ khuôn mặt sưng đỏ.
“Đừng khóc nữa, theo ta, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi. Khuôn mặt này không thể hầu hạ tiểu thư được nữa.
“Những ngày tới ngươi nên thông minh một chút, không phải là cung nữ theo tiểu thư từ trước, gặp chuyện sẽ đẩy ngươi ra trước, hôm nay ngươi đen đủi mà thôi.”
Bôi thuốc xong, nàng liên tục cúi người cảm tạ: “Cảm ơn Viêm nhi tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.”
“Được rồi, đêm khuya sương lạnh, về nghỉ sớm đi. Đừng lén khóc nữa, nếu chủ nhân biết lại sẽ trút giận lên ngươi.
“Hôm nay Đông Cung có thêm hoàng tử, nếu bị chủ nhân khác nghe thấy, ngươi cũng sẽ thành nơi để họ trút giận. Gặp phải kẻ nịnh hót, có khi còn bắt ngươi đến chỗ Vương công công lĩnh thưởng. Tiểu chủ tử ra đời, ngươi khóc cái gì.”
Tiểu Thúy lúc này mới ngớ người ra.
“Nô tỳ không nghĩ sâu đến thế, đa tạ tỷ tỷ chỉ dạy.”
13
Lý Nhược Phất bị phạt cấm túc ba tháng.
Nàng ta xưa nay cao ngạo, khi được thả ra, cũng không còn vẻ kiêu căng như lúc mới vào Đông Cung.
Quận chúa Giang Đông đã vài lần vào cung, mỗi lần đều nghiêm khắc mắng mỏ Lý Nhược Phất.
Tiếng mắng lớn đến mức cả Đông Cung đều nghe thấy.
Vệ lương đệ vốn là tiểu thư danh giá của vùng sông nước Giang Nam, quê nhà gần ngay phong địa của quận chúa Giang Đông.
Khi nàng bế Vĩnh nhi thái tôn trên tay, đùa rằng:
“Quận chúa đúng là một con sư tử Hà Đông, ở nhà hầu gia cũng chẳng dám lên tiếng.
“Quận chúa và hầu gia là cặp phụ thê từ đao kiếm mà nên, hầu gia lại lập công nơi biên cương, nhưng khi về nhà vẫn phải nể quận chúa vài phần. Giờ thái tử phi gặp thân mẫu cũng như mèo thấy hổ vậy.”
Tiểu thư sau khi sinh xong, ngày qua ngày đều trầm lặng.
Nghe vậy, nàng chỉ nhàn nhạt đáp: “Lương đệ nên cẩn trọng lời nói.
“Quận chúa thông tuệ lại lớn lên trong cung, thân phụ cùng mẫu thân đều mất trên chiến trường.
“ Bà cùng hầu gia chí tình chí nghĩa, vào cung không chỉ để dạy bảo thái tử phi mà còn nhắc nhở mọi người rằng sau lưng thái tử phi vẫn còn nhà mẹ đẻ, khiến kẻ khác phải dè chừng.”
Nụ cười trên mặt Vệ lương đệ bỗng cứng lại, đành bế đứa trẻ trao lại cho nhũ mẫu.
Nàng khẽ nói: “Nghe nói thân thể bệ hạ không còn tốt nữa.
“Nếu thái tử đăng cơ, thái tử phi lên ngôi hoàng hậu, thì Vĩnh nhi của nương nương là con trưởng.
“Nhưng nếu một mai thái tử phi sinh hạ hoàng tử, không biết Vĩnh nhi sẽ phải tự xử thế nào.”
Tiểu thư nhìn Vệ lương đệ, mỉm cười hiền hòa, vỗ nhẹ lên tay nàng:
“Đa tạ muội muội nghĩ cho tỷ chu đáo như vậy, chỉ là những điều này không phải chúng ta có thể lo liệu.
“Muội muội cũng nên lo cho mình, sớm ngày sinh hạ được một đứa con để có chỗ dựa.”
Sau đó Triệu Trường Phong tới thăm tiểu thư.
Tiểu thư nhẹ nhàng đẩy đẩy, mỉm cười: “Gia Dung thường đến thăm thiếp, nếu thái tử có thời gian, hay là cũng nên dành chút quan tâm cho Gia Dung.”
Triệu Trường Phong có vẻ rất thích vẻ bao dung này của tiểu thư, tối hôm đó, thái tử lưu lại điện của Vệ lương đệ.
Còn Lý Nhược Phất, sau khi vừa được giải cấm túc, lại tiếp tục đập vỡ một chiếc bình hoa trong Đường Lê điện.
Ta đứng cạnh tiểu thư khi nàng ngủ, tiểu thư bỗng nói: “Viêm nhi, đây là lần đầu tiên ta chủ động đẩy Triệu Trường Phong đến với người khác, nhưng trong lòng ta lại chẳng hề gợn sóng.”
Ta không dám nhiều lời, chỉ đáp: “Tiểu thư không buồn lòng, đó mới là điều quan trọng.”
Khóe mắt nàng ấy rịn chút lệ, rồi tự lau đi, khẽ cười: “Ta thực sự không buồn.”
Trong Đường Lê điện, tiếng khóc của Lý Nhược Phất vang xa, nàng như điên dại, đập nát hết bình hoa trong điện, vừa khóc vừa cười.
“Tất cả đều là lừa dối! Thanh mai trúc mã gì chứ, tình cảm từ thuở ấu thơ gì chứ, đều là giả dối, chỉ là lừa ta vào sâu trong cung cấm làm cái bình hoa trang trí.”
“Trường Phong ca ca, chàng lừa ta thật khổ sở! Mẫu thân trách ta không biết điều, hoàng hậu nương nương dạy ta phải rộng lượng dung người. Nhưng chàng từng nói, tình ý giữa chàng và ta là khác biệt với người khác.”
“Vì sao hôm nay lại không đến gặp ta, mà lại tới chỗ Gia Dung tiện nhân đó?”
Tiểu thư tự nhiên cũng nghe thấy tiếng gào thét của Lý Nhược Phất, nàng quay mặt đi, không nói gì thêm.
Ta hiểu, trong lòng tiểu thư đau khổ, những nữ nhân ở Đông Cung đều ôm nỗi đau khổ ấy.
Triệu Trường Phong chỉ có một, làm sao có đủ tình cảm để chia đều cho tất cả?
Cuối cùng, Lý Nhược Phất cũng khóc mệt, Đông Cung lại trở về vẻ yên lặng.
Sáng hôm sau, mọi người vẫn tiếp tục đến Đường Lê điện thỉnh an Lý Nhược Phất như thường lệ.
Nàng ta ngồi đó, không vui không buồn, chỉ lặng lẽ ngồi trên cao, vẻ mặt uy nghiêm mà điềm tĩnh.
Nàng ta không trách mắng Vệ lương đệ, cũng chẳng nói lời chua chát hay giễu cợt.
Không ai nhắc lại tiếng khóc đêm qua của nàng ta.
Qua đêm ấy, Lý Nhược Phất bỗng nhiên biến thành một Thái tử phi đúng mực – khiêm nhường, nhẫn nhịn, không tỏ bất kỳ cảm xúc nào.