4
Ôn Triêu Nhan không kịp giữ lễ nghi tân nương không được xuống kiệu, lao ra ngoài.
Cô ta vén khăn voan, lộ ra khuôn mặt được chăm chút kỹ lưỡng rất giống ta.
Nhìn thấy xác ta trên đất, khuôn mặt cô ta dưới lớp phấn dày đơ ra trong chốc lát, giả vờ vô tội sợ hãi: “Đây… đây là ai?”
Hầu Việt ôm lấy xác ta, máu đen làm bẩn áo cưới của chàng, chàng cũng không để ý.
Chàng ngước mắt, ánh nhìn dừng lại trên khuôn mặt Ôn Triêu Nhan.
Rất giống! Ta nhìn cô ta có cảm giác như nhìn vào gương đồng.
Ôn Triêu Nhan để giả làm ta, đã bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí cầu xin cha mẹ giúp cô ta dùng thuốc thay đổi dung mạo.
Cô ta lừa cha mẹ, ba năm trước ta thay cô ta đến biên cương, cô ta lại nói với cha mẹ rằng ta đã bỏ trốn với tiểu nhị của tửu lâu đối diện.
Cha mẹ mắng ta, hận ta, cũng tìm ta, nhưng Ôn Triêu Nhân luôn đưa những thông tin sai đến, họ sao có thể tìm thấy ta. Cuối cùng chỉ có thể thừa nhận ta bỏ trốn với người khác, cha gạch tên ta khỏi gia phả, coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này.
Khi ta trở về, Ôn Triêu Nhan giấu việc ta còn sống, giam ta trong tiểu viện bên ngoài.
Cô ta quỳ dưới chân cha mẹ, khóc như hoa lê đẫm mưa, như ngày xưa cầu xin ta, cầu xin cha mẹ giúp đỡ.
Để cô ta trở thành ta, gả cho Hầu Việt làm thế tử phi.
Cha nghi ngờ cô ta giấu diếm điều gì, mẫu thân lại thương xót Ôn Triêu Nhan, không chịu được cô ta khóc thảm thiết, cuối cùng vẫn đồng ý.
Ánh mắt Hầu Việt, lướt qua xác ta, rồi lại nhìn lên khuôn mặt Ôn Triêu Nhan, chàng không tìm ra chút sơ hở nào, nhưng mãi không chịu buông tay, đặt xác ta xuống.
chương 3
Chàng có một cảm giác rất kỳ lạ, thi thể lạnh ngắt và vỡ nát trong lòng mới chính là Nhan Nhi của chàng.
Ôn Triêu Nhan tỏ ra sợ sệt: “Cô ấy và muội rất giống nhau! Có phải có người cố tình giả làm muội, chết vào ngày đại hôn của muội để muội không thể kết hôn với thế tử gia?”
Nhà Hầu vừa từ biên cương trở về, rửa oan, vì chuyện mưu nghịch mà liên lụy không ít người, có lẽ có người từ đó bày mưu, phá hoại hôn lễ của chàng.
Cuối cùng, Hầu Việt vẫn đặt ta xuống, rời khỏi vòng tay chàng, một cơn lạnh buốt như giữa mùa đông bao trùm linh hồn ta.
Lạnh quá, Hầu Việt đừng bỏ rơi muội !
Muội là Ôn Giang Lê!
Ta đuổi theo bên chàng, đột nhiên dừng lại, Ôn Giang Lê là tên thật của ta, nhưng chàng chưa từng nghe qua, người chàng yêu, người chàng muốn cưới đều tên là Ôn Triêu Nhan.
“Hôn lễ vẫn tiếp tục.” Hầu Việt cưỡi ngựa đi, bỏ lại thi thể ta lạnh ngắt giữa đường.
Trong kiệu hoa, Ôn Triêu Nhan vuốt ngực thở phào, ánh mắt lóe lên vẻ độc ác: “Tiện nhân! Thật biết chọn ngày, dám chết vào ngày đại hôn của ta! Ngươi nghĩ ngươi chết trước mặt Hầu Việt, chàng ấy sẽ nhận ra ngươi sao?”
“Ngươi mất mắt, mất lưỡi, tàn tạ không toàn, dù ngươi sống, chàng ấy cũng không thèm nhìn ngươi một lần!”
“Ôn Giang Lê, ngươi đáng lẽ cả đời phải nhường nhịn ta. Nhìn ngươi dùng mạng đổi lấy, cũng không thể ngăn ta có được Hầu Việt, trở thành thế tử phi.”
Ôn Triêu Nhan gọi tỳ nữ đi theo mình là Đông Nguyệt: “Hủy hoại khuôn mặt cô ta, mang đến bãi tha ma, không được để thi thể toàn vẹn, tránh cho thế tử gia nghi ngờ.”
Thi thể ta bị kéo đi, bị Đông Nguyệt chôn ở đâu ta cũng không rõ, có lẽ bị cho chó hoang ăn, cũng không biết được.
Không có quỷ sai bắt ta, linh hồn ta trôi dạt, theo Ôn Triêu Nhan vào phủ thế tử.
Nhìn cô ta và Hầu Việt bái đường, kết thành vợ chồng, nhưng không thể ngăn cản được gì.
Đêm đến, Hầu Việt hơi say bước vào phòng hoa chúc, dưới hồng y, làn da ngọc tỏa ra ánh đỏ, như ngọc ấm, khiến Ôn Triêu Nhan không thể rời mắt.
Cô ta cười nhẹ, chủ động tiến lên, bàn tay mềm mại lần theo thắt lưng chàng, cơ thể mảnh mai áp vào ngực chàng.
“Nhan Nhi, đợi ngày này bao năm, cuối cùng có thể chính danh ngôn thuận trở thành người của thế tử.”
5
Dưới hồng bào, cơ thể Hầu Việt cứng lại, chàng nhắm mắt, như đang tự thôi miên, người trước mặt chính là Nhan Nhi của chàng.
Ngón tay chàng trượt từ giữa trán Ôn Triêu Nhan đến đầu mũi, sau đó, chàng cúi xuống, muốn in đôi môi mỏng nhuốm mùi rượu lên môi cô ta.
Động tác quá quen thuộc, ba năm qua, Hầu Việt chỉ làm với ta.
Khi ta cau mày, ngón tay chàng sẽ lướt từ giữa trán ta đến đầu mũi, “Nhan Nhi đừng cau mày, hãy cười nhiều hơn.”
Trên giường, chỉ cần ta cau mày, chàng sẽ nhẹ nhàng lướt ngón tay qua trán ta, kiềm chế bản thân.
Ta muốn nhắm mắt lại, không nhìn nữa, nhưng không thể.
Ôn Triêu Nhan đã nhắm mắt, ngẩng cao cổ đợi chàng hôn xuống.
Hầu Việt lại đẩy cô ta ra: “Hôm nay ta cảm thấy không khỏe, Nhan Nhi hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Ôn Triêu Nhan sững sờ, không tin nổi vào tai mình.
Đêm tân hôn, Hầu Việt lại bỏ cô ta một mình.
“Thế tử gia đi đâu vậy? Có phải Nhan Nhi đã làm gì sai?” Ôn Triêu Nhan đuổi theo, chắn đường chàng.
Hầu Việt nhìn cô chằm chằm: “Nhan Nhi, muội dường như đã thay đổi.”
Ôn Triêu Nhan lo lắng vuốt tóc mai: “Thế tử gia, thấy muội thay đổi ở chỗ nào?”
Hầu Việt không trả lời, lách qua Ôn Triêu Nhan, rời khỏi phòng.
Ôn Triêu Nhan giận dữ đập vỡ một bàn ly chén, lại gọi người bí mật triệu A Mãn đến.
A Mãn bị ta nhảy lầu bất ngờ, sợ đến phát điên, nhìn thấy Ôn Triêu Nhan, miệng không ngừng kêu: “Ma! Không phải ta móc mắt và cắt lưỡi cô, đừng đến tìm ta!”
Ôn Triêu Nhan vội cho người đóng cửa sổ, sợ lời của A Mãn bị người nghe thấy.
“Ngươi đừng kêu loạn nữa, nếu không ta cũng móc mắt và cắt lưỡi ngươi!”
A Mãn yên lặng.
Ôn Triêu Nhan hỏi cô ta một số sở thích và thói quen của ta.
A Mãn nói, ta thích cài một chiếc trâm ngọc bích xanh, không lúc nào rời.
Ta nhìn Ôn Triêu Nhan lấy được chiếc trâm đó, hớn hở đeo lên, cười hỏi Đông Nguyệt: “Đẹp không? Ta và Ôn Giang Lê còn khác gì nhau nữa không?”
“Không có khác biệt! Tiểu thư so với nhị tiểu thư chịu khổ ba năm ở biên cương, càng rực rỡ hơn.”
Ôn Triêu Nhan ngược lại không vui, rút trâm ném xuống đất: “Vậy tại sao thế tử gia lại không chịu chạm vào ta? Chiếc trâm này, ngọc thô ráp, là đồ không đáng giá, chỉ có Ôn Giang Lê chưa từng thấy sự đời mới coi nó như báu vật!”
Ta đau lòng vô cùng, thử nhặt chiếc trâm dưới đất.
Ba năm ở biên cương, Ôn Triêu Nhan không hỏi ta sống chết, không gửi tiền bạc hay y phục cho ta.
Ta ở sa mạc, đào thảo dược bán lấy tiền. Tay đầy vết thương do gió lạnh làm nứt.
Tiền kiếm được, miễn cưỡng đủ mua áo ấm cho ta và Hầu Việt, cùng thuốc chàng hay dùng.
Ngày đó là sinh nhật ta, Hầu Việt cõng ta thi đấu săn chim ưng với dân du mục ngoài quan ải, chàng dùng con chim ưng bắn được, đổi lấy một chiếc trâm ngọc bích thô ráp.
Chàng đưa chiếc trâm ra trước mặt ta khoe: “Bây giờ chỉ có thể cho muội chiếc trâm này, đừng chê, đợi ta trở lại kinh thành, muội muốn gì, ta đều mua hết cho muội!”
“Cả cửa hàng trang sức ngọc bích, ta mua hết cho muội .”
Ta cầm chiếc trâm ngẩn ngơ, quay lại đấm chàng: “Hầu Việt chàng không cần mạng nữa à! Vết thương còn chưa lành, cũng không sợ khí lạnh xâm nhập vào phổi, chết ngay tại chỗ!”
Trên đường lưu đày, chàng bị nhiều thương tích, vết mới vết cũ chồng lên, tích tụ thành bệnh. Cộng với lạnh lẽo biên cương, chàng thường ho ra máu, không thể dùng sức.
Ôn Triêu Nhan có một điều không sai, không có ta thay cô ta đến biên cương, Hầu Việt được nuông chiều từ bé đã sớm chết vì bệnh, chôn dưới đất vàng.
Hầu Việt nắm tay ta, cài chiếc trâm ngọc lên tóc ta: “Ta sẽ không chết sớm đâu! Ta phúc lớn mạng lớn, phải cùng Nhan Nhi trở lại kinh thành, hưởng phúc trăm năm.”
Ta nhìn chiếc trâm không thể chạm vào, đau lòng như cắt.
Chúng ta đã trở lại kinh thành, nhưng không thể cùng hưởng phúc trăm năm.