Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ta thay Tỷ tỷ gả vào phủ thế tử để đi lưu đày - Hoàn Chương 1: Ta thay Tỷ tỷ gả vào phủ thế tử để đi lưu đày

Chương 1: Ta thay Tỷ tỷ gả vào phủ thế tử để đi lưu đày

10:28 chiều – 10/06/2024

1

Ta hỏi A Mãn bây giờ là giờ nào rồi. Mới nhớ ra mình đã mất mắt và lưỡi.

Một tháng trước, ta cùng Hầu gia từ biên cương khắc nghiệt trở về kinh thành, tỷ tỷ mặc váy dệt kim đích thân tới đón ta.

Tỷ tỷ rơi lệ, nắm tay ta: “Giang Lê, muội đã khổ cực thay ta ở bên thế tử gia ba năm, muội gầy đi nhiều rồi, lòng bàn tay cũng toàn là vết chai sạn.”

“Thế tử gia đối xử với muội có tốt không?”

Ta uống ly rượu chào mừng mà tỷ tỷ rót, say đến ù tai, người nhẹ bẫng nói: “ Chàng ấy đối xử với muội rất tốt, ở bên thế tử gia là điều muội tình nguyện…”

“ Chàng từng đưa muội đi ngắm những ngôi sao sáng nhất trên sa mạc, cưỡi ngựa đuổi theo lạc đà hoang, còn lén hôn muội bên bờ ốc đảo.”

Nói đến đây ta đã say khướt, không chú ý đến vẻ mặt lạnh lẽo của tỷ tỷ, ngón tay siết chặt.

Tỷ tỷ tiếp tục truy hỏi: “ Muội và thế tử gia đã động phòng chưa?”

Mặt ta bỗng chốc nóng bừng, vì Ôn Triêu Nhan là tỷ tỷ ruột của ta, nên ta cũng không có ý giấu tỷ ấy, bèn nói: “… Muội và Hầu Việt đã động phòng, chàng ấy sợ muội chịu không nổi, nên rất kiềm chế, vô cùng dịu dàng, luôn coi muội như bảo bối.”

“Lần này về kinh là để lo hôn sự của muội và chàng ấy.”

Tỷ tỷ đột nhiên đứng dậy, mặt mày dữ tợn: “… Muội biết rõ thế tử gia là người ta thích, chàng ấy cũng thích ta, chúng ta mới là lưỡng tình tương duyệt! Muội chỉ thay ta ở bên chăm sóc chàng, sao có thể lợi dụng thời cơ, cướp đi vị trí của ta!”

Ta kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn tỷ tỷ, muốn nói nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, cả người ngất lịm đi trước án kỷ.

Trong cơn mơ màng, ta nhớ ngón tay lạnh lẽo của Ôn Triêu Nhan bóp lấycằm ta.

“Đôi mắt này của muội giống ta nhất, mới mê hoặc được thế tử gia, khiến chàng ấy nhầm lẫn.”

Hốc mắt ta đau nhói, ta khóc cầu xin tỷ tỷ dừng tay.

Nhưng tỷ ấy như phát điên, như bị ma ám.

Không những không dừng lại, tỷ ấy còn móc lưỡi ta, khiến ta không thể phát ra âm thanh.

“ Muội muội nên cảm ơn ta, cảm ơn ta đã cho muội đến bên thế tử gia, cho muội ba năm hạnh phúc. Nhưng chàng ấy có biết thân phận thật của muội không? Người thế tử gia thật sự muốn cưới là ta!”

“Đây chính là hậu quả của sự tham lam, chiếm đoạt của người khác!”

Cơn đau không thể chịu nổi, gần như khiến ta ngất lịm đi.

Trong cơn mơ màng, ta nhớ lại, ba năm qua Hầu Việt luôn gọi ta là Triêu Nhan, Nhan Nhi…

Ngay cả lúc tình cảm mãnh liệt, lúc gần gũi nhất, chàng ấy cũng vuốt ve tóc ta, từng tiếng gọi ta là “Nhan Nhi”.

Ba năm, chàng đối xử tốt với ta, chỉ vì nghĩ ta là Ôn Triêu Nhan?

Nghĩ đến đây, nỗi đau trong lòng còn đắng cay hơn lưỡi dao cắt trên mặt, từng nhát từng nhát vô cùng đau đớn, cho đến khi máu thịt lẫn lộn.

Nhưng, lúc đầu là tỷ tỷ cầu xin ta, quỳ trước mặt ta, ta mới đồng ý thay thế tỷ ấy đến biên cương hoang vắng.

2

Tên của ta và tỷ tỷ Giang Lê, Triêu Nhan đều lấy từ dược liệu.

Tỷ tỷ Ôn Triêu Nhan từ nhỏ sức khỏe không tốt, cha mẹ càng cưng chiều tỷ tỷ hơn, chỉ cần tỷ ấy yếu đuối ho vài tiếng, cũng đủ để cha mẹ lo lắng khôn nguôi, sợ tỷ tỷ lại phát bệnh.

Chỉ cần tỷ ấy muốn gì, cha mẹ sẽ tìm mọi cách đáp ứng.

Từ lúc ta hiểu chuyện, mẫu thân thường ôm ta, dặn dò bên tai: “Nhan Nhi sức khỏe không tốt, đợi con học được y thuật của cha, phải chăm sóc tỷ tỷ nhiều hơn, mọi việc phải nhường nhịn tỷ tỷ.”

Khi đó ta không hiểu, đuổi theo hỏi mẫu thân:“Tại sao?”

Ánh mắt mẫu thân buồn bã: “ Tỷ tỷ con sinh thiếu tháng, chỉ sợ không còn sống được lâu. Giang Lê khỏe mạnh, tất nhiên phải nhường nhịn tỷ tỷ, đừng để tỷ tỷ tức giận buồn phiền.”

Ôn Triêu Nhan sức khỏe không tốt, chuyện kế thừa y quán gia đình rơi vào tay ta.

Ta dậy từ lúc trời chưa sáng để học kinh mạch y thư, cha suốt ngày nghiêm khắc, đọc sai sẽ bị đánh vào lòng bàn tay.

Tỷ tỷ thì luôn được ngủ nướng, ngay cả mặc quần áo cũng có mẫu thân hầu hạ.

Năm mười lăm tuổi, ta mặc áo xám, búi tóc dài, cả ngày ở y quán, dính đầy mùi thuốc đắng.

Nếu bệnh nhân không hỏi, thì đều không biết ta là nữ đại phu.

Còn Ôn Triêu Nhan lại hoàn toàn ngược lại, mặc váy hồng, đi khắp kinh thành rong chơi, lại có nhiều tri kỷ.

Cho đến một ngày, tỷ tỷ nói với ta, tỷ ấy yêu thế tử gia Hầu giá.

Ta thỉnh thoảng cũng có gặp vài lần, phong thái vô cùng tuấn tú, quyền quý, nhưng với gia cảnh của nhà ta, tỷ tỷ gả cho chàng ấy, chỉ có thể làm thiếp.

Chỉ là không ngờ, Hầu gia phạm tội chọc giận thiên tử, bị người khác hãm hại có ý đồ phản nghịch

Cao lâu dựng, cao lâu đổ chỉ trong một đêm, Hầu giá bị tịch thu, tất cả gia quyến bị lưu đày đến biên cương khắc nghiệt.

Ôn Triêu Nhan khóc lóc suốt một đêm, không chỉ mình tỷ tỷ , kinh thành yêu mến Hầu Việt, tất cả nữ tử đều đau lòng không ngớt.

Biên cương xa xôi, một nửa tử tù đều sẽ chết vì bệnh tật, mệt mỏi trên đường.

Ôn Triêu Nhan mắt đỏ hoe, quỳ xuống cầu xin trước mặt ta: “Giang Lê, tỷ tỷ xin muội, biên cương lạnh lẽo và khắc nghiệt vô cùng, Hầu Việt cao quý, đến đó nhất định sẽ không chịu nổi! Tỷ tỷ không thể trơ mắt nhìn chàng ấy chết bệnh.”

“Muội muội y thuật cao cường, không giống tỷ tỷ đây bệnh tật ốm yếu, tỷ tỷ cầu xin muội hãy thay tỷ tỷ ở bên Hầu Việt, chăm sóc chàng ấy an lành trở về.”

Ta không đồng ý, Ôn Triêu Nhan cứ quỳ mãi, khóc đến xanh mặt, đến mức không thở nổi.

Ôn Triêu Nhan ngã quỵ trước mặt ta, sợ tỷ tỷ có chuyện, ta đành đồng ý: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, muội sẽ thay tỷ chăm sóc thế tử gia Hầu gia.”

Mắt tỷ tỷ sưng đỏ, nắm tay ta: “Giang Lê, muội tuyệt đối đừng nói thân phận thật của muội, nếu Hầu Việt hỏi, muội cứ nói muội tên là Ôn Triêu Nhan.”

Ngày gia quyến Hầu gia bị lưu đày, ta xin làm nha hoàn bên cạnh Hầu Việt, theo chàng lên đường đi đến biên cương.

Chàng nhìn ta hai lần: “Hình như ta đã gặp muội ở đâu đó rồi, muội tên gì?”

Ta cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Ôn Triêu Nhan.

Trên đường lưu đày, đói một bữa no một bữa, thế tử cao quý quả nhiên bị bệnh.

Nhưng không ai chịu cho thuốc.

chương 2

Là ta ở nơi hoang dã tìm được thảo dược, nhai nát rồi đút vào miệng chàng ấy, ôm người đang sốt cao run rẩy vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể để ủ ấm.

Đuôi mắt xinh đẹp của Hầu Việt đỏ lên vì sốt, ánh lên lệ quang nhìn ta: “Triêu Nhan, đừng buông tay, ta rất lạnh, rất sợ.”

Ta dán sát vào lưng chàng, vụng về vuốt ve chàng nhẹ nhàng từng chút một.

“Đừng sợ, đã theo chàng đến biên cương, ta sẽ không bỏ rơi chàng. Dù một ngày nào đó chàng bệnh không thể đi nữa, ta cũng sẽ cõng chàng đến nơi an toàn.”

Hốc mắt chàng hơi lõm xuống đỏ hơn, môi khô nứt nẻ không ngừng cong lên cười: “Muội thật tốt… cũng thật ngốc.”

3

A Mãn là tỳ nữ duy nhất bên ta.

Sau khi ta bị móc mắt, cắt lưỡi, bị Ôn Triêu Nhan giấu trong tiểu viện tối tăm nhỏ hẹp này.

Chỉ có A Mãn chăm sóc ăn uống sinh hoạt cho ta.

A Mãn nhìn ta mở miệng, a a a phát ra âm thanh một cách khó khăn..

Muội ấy chủ động tiến lên, để ta ra dấu trong lòng bàn tay.

“Giờ nào rồi?”

Sau khi Hầu phủ được rửa oan, thế tử Hầu Việt khôi phục thân phận, việc đầu tiên chàng làm là tuyên cáo thiên hạ sẽ cưới con gái lớn của Ôn gia từ tiểu y quán làm thê tử.

Con gái lớn Ôn gia, Ôn Triêu Nhan tự nguyện làm nô, cùng chàng vượt qua ba năm khổ ải ở biên cương.

Vì ân tình này, Ôn Triêu Nhan mới được đặc cách gả vào phủ thế tử, trở thành thế tử phi.

Nữ tử ở kinh thành, một nửa cảm thán Ôn Triêu Nhan có số mệnh tốt, một nửa khen ngợi cô ấy trọng tình trọng nghĩa.

Hôm nay là ngày Hầu Việt cưới nàng về, cả thành khoác lên một màu đỏ rực, rực rỡ như ánh nắng, cả hoàng thành người người nhộn nhịp trên phố thưởng thức cảnh tượng đẹp đẽ này.

A Mãn ra dấu trong lòng bàn tay ta: “Đội ngũ đón dâu của thế tử gia sắp đến rồi.”

Ta khó nhọc gật đầu, hai hốc mắt đen ngòm không thể nhìn thấy màu sắc nữa.

Không thể thấy Hầu Việt mặc hồng y, phong thái tuấn tú.

Cũng không thể thấy Ôn Triêu Nhan đội khăn voan, niềm vui xấu hổ trên mặt.

“Đỡ ta ra ngoài…”

Ôn Triêu Nhan không hạn chế tự do của ta.

Hình dáng bị móc mắt, cắt lưỡi xấu xí đáng sợ vô cùng, cô ta cược ta không dám xuất hiện trước mặt Hầu Việt.

Như cô ta nghĩ, ta thực sự không dám.

Nhưng ta lại muốn tặng cô ta một “món quà lớn”, chúc mừng hôn lễ của cô ta.

Ta trèo lên tường thành cao vút, gió thổi mạnh qua tai, không xa là tiếng trống chiêng náo nhiệt, như gõ vào tim ta.

“Thật náo nhiệt.” Ta ra dấu trong lòng bàn tay A Mãn.

A Mãn nói: “Phải đó? Mười dặm đỏ rực, ánh nắng không bằng, mọi người đều ra ngoài xem! Áo cưới trên có đính một nghìn viên minh châu, hoa sen đôi trên cổ áo, đều do thế tử gia học từ thợ rồi tự tay thêu.”

Thật tốt!

“Ai ở hoàng thành mà không biết, thế tử gia yêu con gái lớn Ôn gia vô cùng…” A Mãn kéo tay ta, “ Tiểu thư, cô nghe đi! Thế tử gia đang cưỡi ngựa đến!”

Dưới tường thành toàn là tiếng hô hào của các cô gái.

Ta có thể tưởng tượng dáng vẻ hiên ngang của chàng, hồng y tóc đen cưỡi trên ngựa trắng.

Ta cũng nhớ bộ hồng y đó, trên thân thể có bao nhiêu vết sẹo.

Trên đường đến biên cương, Hầu Việt thất thế bị quan lại tàn nhẫn hành hạ nhiều lần, vết roi sâu nhất có thể thấy xương. Là ta đắp thảo dược lên mỗi vết thương của chàng, giúp chàng hút ra mủ máu.

Nhưng, chàng sắp không thuộc về ta nữa rồi.

Trong hốc mắt trống rỗng chảy ra chất lỏng nóng hổi.

A Mãn kinh hãi: “ Tiểu thư, cô đang rơi huyết lệ!”

Ta nghe thấy tiếng móng ngựa tiến về phía ta, tiếng trống chiêng của kiệu hoa cũng đến dưới tường thành.

Trong kiệu hoa, giọng Ôn Triêu Nhan dịu dàng như nước: “Thế tử gia, Nhan Nhi cuối cùng cũng có thể gả cho chàng rồi.”

Khoảnh khắc đó, ta nhảy xuống.

Tiếng động lớn vang lên, ngã chết máu bắn xương gãy, đập vào trước ngựa trắng của Hầu Việt.

Vài giọt máu nóng ấm, dính lên góc áo cưới của chàng, như một chùm hoa mộc miên rực rỡ dưới ánh trăng.

Ta như nhìn thấy rồi.

Trên ngựa, dung nhan Hầu Việt không còn chút sắc khí, bọt máu nhuốm vào khóe mắt chàng, thêm phần rực rỡ kỳ quái trong sự tái nhợt.

Có người muốn kéo xác ta đi.

Chàng run giọng, hoảng sợ hét lên: “Không được động vào nàng ấy!”

Người từ trên lưng ngựa lao xuống, vì quá vội nên ngã mạnh đến mức chấn thương cánh tay. Chàng ôm lấy cánh tay, không kịp kiểm tra thương tích, lăn lộn lao đến trước xác ta.

Ta có khuôn mặt giống Ôn Triêu Nhan bảy phần, nhưng ta bị móc mắt, mí mắt lõm sâu, gương mặt máu me mờ mịt, chỉ còn vài phần quen thuộc.

Hai tay chàng run rẩy dữ dội, dường như không dám dùng lực, muốn đỡ lấy cơ thể tan nát của ta.

“Cô ta là ai?”

“Nhan Nhi? Nàng ấy là Nhan Nhi?” Giọng chàng hoảng loạn mang theo tiếng khóc.

Những người hầu xung quanh mặt lộ vẻ bối rối, không dám tiến lên, nhiều người nghĩ thế tử gia phát điên rồi, cô gái chàng muốn cưới đang ngồi yên trong kiệu hoa, trên đời sao có hai người giống nhau đến thế?