Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA NHẶT ĐƯỢC MỘT CÔ NHI NGOÀI ĐƯỜNG Chương 6 TA NHẶT ĐƯỢC MỘT CÔ NHI NGOÀI ĐƯỜNG

Chương 6 TA NHẶT ĐƯỢC MỘT CÔ NHI NGOÀI ĐƯỜNG

8:50 chiều – 04/10/2024

13

Người Liêu quốc đã không thả Ngọc Ninh về.

Bởi vì hoàng đế Liêu quốc đã qua đời.

Con trai của ông ta lên ngôi, và hắn đã chiếm đoạt Ngọc Ninh.

Chẳng được mấy ngày, thúc thúc của hắn lật đổ hắn khỏi ngai vàng, và Ngọc Ninh trở thành thiếp của tân hoàng.

Dù Đại Sở đã nhiều lần phái người sang thương lượng, nhưng tân hoàng cương quyết không chịu thả Ngọc Ninh.

Hắn thậm chí còn viết một bức thư chế giễu: “Các ngươi chẳng phải coi trọng lễ giáo nhất sao? Một công chúa đã hầu hạ ba người nam nhân, chẳng khác gì kỹ nữ, nếu đòi về, các ngươi sẽ đưa nàng vào thanh lâu à?”

Ôn Quân tức giận đến mức xé nát lá thư, còn Tiêu Nhi lập tức cầm quân chuẩn bị tiến về phương Bắc.

Hôm đó, Ôn Quân đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, xa xăm nhìn về phương Bắc: “Đánh, trẫm ra lệnh đánh.”

“Đánh cho bọn Liêu quốc phải nhả ra những vùng đất đã chiếm đóng, phải cúi đầu xưng thần.”

“Đánh cho đến khi bọn Liêu quốc không dám khiêu khích nữa, phải kính cẩn đưa Ngọc Ninh trở về.”

Trước khi Tiêu Nhi lên đường đến U Châu, Lục Uyển bất ngờ tìm đến nó.

Nàng ấy ngắt một cành hoa diên vĩ, chọn lấy bông đẹp nhất đưa cho Tiêu Nhi.

“Hãy giúp ta cắm nó lên đống đổ nát của U Châu.”

“Người ấy ở đó, và người ấy yêu thích hoa diên vĩ.”

Thì ra, thiếu nữ trong bộ y phục đỏ rực ấy và vị tướng quân cưỡi ngựa trắng rong ruổi giữa gió Tây cũng đã từng yêu nhau say đắm.

Họ đã từng yêu nhau giữa cánh đồng hoa diên vĩ xanh ngát.

Nhưng rồi, quân địch đến xâm lược, tướng quân bảo vệ đất nước, ngã xuống cùng với thành trì.

Người con gái ấy khoác lên mình bộ y phục đỏ, để ngăn chặn nội loạn, nàng ấy bước vào cung.

Thiếu nữ từng yêu tự do ấy bước vào tòa thành bao vây, từ đó chỉ còn biết ngước nhìn bầu trời bốn góc của hoàng cung.

“Khô héo cũng không sao, chỉ cần người ấy hiểu lòng ta là được.”

Tiêu Nhi mang theo đóa hoa diên vĩ, mang theo hy vọng người thương của mình sớm trở về.

14

Tiêu Nhi quả thật rất giỏi cầm quân.

Trận chiến đầu tiên khiến quân Liêu trở tay không kịp, làm dấy lên sĩ khí cho Đại Sở.

Khi Đại Sở còn yếu nhược, biết bao nhiêu nam nhi đã lấy thân mình làm lá chắn, dù biết chắc sẽ thất bại, nhưng họ vẫn dùng máu và xương để mở đường cho thế hệ sau.

Nay, quân Đại Sở tiến lên mạnh mẽ, đánh cho quân Liêu chạy tán loạn.

Đến cuối cùng, hoàng đế Liêu quốc nghĩ ra một chiêu vô cùng thâm độc.

“Nếu không đình chiến, công chúa sẽ tế cờ.”

Bọn chúng treo Ngọc Ninh lên, gắn nàng trên tường thành, tuyên bố rằng nếu Đại Sở không ngừng tấn công, chúng sẽ cắt đứt sợi dây.

Tiêu Nhi giữa hàng ngàn quân sĩ ngoái đầu lại, qua làn giáp bạc và vó ngựa, nó nhìn thấy Ngọc Ninh sau bao năm xa cách.

Khoảng cách quá xa, nó không nhìn rõ gương mặt Ngọc Ninh.

Chỉ biết rằng nàng đang đau đớn tột cùng.

Ngày hôm đó, Tiêu Nhi rút quân, đèn trong trướng quân sáng rực suốt đêm.

Tin tức truyền về hoàng cung, Ôn Quân và ta ngồi đối diện suốt một đêm dài.

Quân Liêu đã đánh trúng vào chỗ yếu nhất của chúng ta.

Ngày hôm sau, thấy rằng Tiêu Nhi vẫn chưa rút quân khỏi vùng ngoại thành, quân Liêu lại một lần nữa đưa Ngọc Ninh lên tường thành để đe dọa.

Chúng ép Ngọc Ninh, bắt nàng phải ra lệnh cho quân Đại Sở rút lui.

Đối mặt với hàng ngàn binh sĩ và Tiêu Nhi bên dưới, Ngọc Ninh bình thản cất lời.

“Ta là công chúa Đại Sở, được bách tính nuôi dưỡng, vì lê dân mà hòa thân, sống chết sớm đã đặt ngoài thân.”

“Hôm nay đứng tại đây, con dân Đại Sở nghe lệnh. Nếu không chiến mà lui, là nhục nhã. Quân dân Đại Sở quyết không đầu hàng, công chúa tuyệt không phản quốc!”

Vừa dứt lời, nàng phun ra một ngụm máu tươi, đôi môi tái nhợt, rõ ràng là đã trúng độc.

Chiếc vòng tay hạt tương tư đỏ rực trên cổ tay nàng đã biến mất.

Tương tư tử có độc, nàng đã nghiền chúng thành bột, hòa với nước và uống.

Công chúa muốn tự tử, không muốn trở thành con cờ để địch quốc khống chế mẫu quốc.

Nhưng bọn chúng canh phòng quá kỹ, công chúa không có dao, không có kim, cũng chẳng có độc dược.

Nàng chỉ còn lại chuỗi vòng tay hạt tương tư mà người trong lòng đã tặng.

Nàng nghiền nát chuỗi vòng, để kết thúc mạng sống của mình, cũng như giải thoát cho bản thân khỏi đau khổ.

Hộ Quốc Trưởng Công Chúa, đã chết vì trúng độc.

Bọn Liêu cảm thấy bị nàng đùa giỡn, tức giận đến mức chém nàng ba mươi hai nhát.

Chúng làm hỏng khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cắt nát thân thể đã trải qua biết bao gian khổ.

Còn công chúa, câu nói cuối cùng, nàng dành cho tướng quân Nguyên Tiêu.

Nàng nói: “Tiêu ca, đưa muội về nhà!”

15

Sau khi Ngọc Ninh qua đời, binh sĩ Đại Sở đều căm phẫn tột cùng.

Tiêu Nhi không còn gì để bận tâm nữa, một đường máu đỏ, giết đến khi quân Liêu phải chạy về tận hang ổ của chúng.

Hơn một trăm năm từ khi lập quốc, đây là lần đầu tiên Đại Sở đại thắng trước quân Liêu.

Nhưng thi thể của Ngọc Ninh không thể tìm thấy.

Nàng đã bị dẫm nát thành bùn, lẫn vào đống xác quân Liêu.

Tiêu Nhi đã dùng tay trần lật tung mọi ngóc ngách, nhưng vẫn không tìm thấy hộp sọ của nàng.

Những tên tù binh Liêu cho biết, hoàng đế Liêu quốc căm hận Ngọc Ninh, đã sai người đem đầu nàng luộc chín bằng nước sôi, sau đó trộn với rượu thưởng cho các đại thần.

Thì ra, bột tương tư tử, không chỉ mình Ngọc Ninh uống, nàng còn lén bỏ vào thức ăn của hoàng đế Liêu quốc.

Hoàng đế Liêu quốc trúng độc sâu, không thuốc nào cứu được, chẳng bao lâu sau cũng qua đời.

Đại Sở lập một vị bù nhìn khác lên ngôi hoàng đế Liêu, và giành lại thi thể của vị hoàng đế Liêu quốc trước đó.

Tiêu Nhi nói, hắn đã hành hạ Ngọc Ninh như thế nào, thì Tiêu Nhi sẽ trả lại gấp bội.

Tin tức truyền về kinh thành, cả nước ca ngợi công chúa vì đại nghĩa, nhưng những người trong cung thì ai nấy đều đau lòng.

Ôn Quân ngừng triều hai ngày, tự nhốt mình trong cung điện nơi ngài ấy và Ngọc Ninh từng sống lúc nhỏ.

Ta trở về ngôi nhà cũ ở giếng Ngọt, nhìn chiếc giường nhỏ mà Ngọc Ninh từng nằm, bất giác rơi nước mắt.

Chúng ta đã nghĩ rằng, nàng sẽ sớm vượt qua gian khổ, đều nghĩ xem nên làm thế nào để khiến nàng vui vẻ.

Nhưng cô nương nhỏ đã lớn, đã có quyết định của riêng mình.

Trước khi đi hòa thân, Ngọc Ninh từng nói với ta: “Tỷ tỷ, những ngày tháng vô lo nhất trong đời muội chính là những ngày bán mì với tỷ và Tiêu ca.”

Đó cũng là những ngày bình dị mà đẹp đẽ nhất trong cuộc đời ta.

Khi Tiêu Nhi trở về, mang theo những y phục cũ của Ngọc Ninh.

Ngọc Ninh được an táng trong hoàng lăng, vì không có thi thể nên chỉ có thể lập một ngôi mộ y phục.

Ngày hạ táng, rõ ràng trời chỉ có mưa phùn nhẹ, vậy mà lưng của Ôn Quân lại còng xuống ngay lập tức.

Đêm đó, dù mây đen dày đặc, nhưng trăng vẫn ló ra, chiếu ánh sáng xuống những người khác nhau.

Cô nương nhỏ của ta, nàng đang nhớ chúng ta.

Chợt ngẩng đầu lên, ta mới nhận ra rằng, Ôn Quân đã có rất nhiều tóc bạc.

Rõ ràng ngài ấy vẫn chưa đến ba mươi tuổi.

Những năm qua, ngài ấy đã tự ép mình quá nhiều, để lại bao nhiêu bệnh tật.

Hôm sau, Tiêu Nhi đến tìm ta.

“Tỷ tỷ à, nếu cả đời này đệ không lấy thê tử, tỷ có trách đệ không?”

Ta nhẹ nhàng hỏi nó: “Nếu tỷ không lấy phu quân, đệ có chê trách không?”

Tiêu Nhi lắc đầu: “Sẽ không.”

“Vậy thì, ta cũng như vậy.”

Tiêu Nhi không còn hứng thú với chuyện tình cảm, nó thường cầm chiếc túi thêu hạt đậu đỏ mà ngẩn ngơ.

Sau nhiều năm chinh chiến, Tiêu Nhi mang trên người đầy thương tích.

Nhưng Tiêu Nhi không ở lại kinh thành để dưỡng thương, nó đến biên giới, nơi gió cát khắc nghiệt nhất để trấn giữ.

Tiêu Nhi nói: “Tướng quân giữ quốc môn.”

Đó là sứ mệnh của một tướng quân.

Hai năm sau khi Ngọc Ninh qua đời, Ôn Quân mắc bệnh ho khan.

Điều nực cười là, bản thân ngài ấy còn chưa viên phòng với hoàng hậu, vậy mà lại bắt đầu thúc giục ta lấy phu quân.

Ngài ấy chọn vài nhà công tử cho ta, ta liền hỏi ngài ấy: “Hoàng thượng thật sự muốn ta thành thân sao?”

Ôn Quân ngẩn người, rồi thở dài: “Trẫm và Ngọc Ninh đều hy vọng ngươi có thể sống tốt.”

“Nhưng ta hiện tại rất tốt rồi. Ta đã được phong thượng thư, có phủ đệ, có bổng lộc, được mọi người tôn trọng.”

“Ta có tri kỷ, có người thân, có huynh đệ. Điều duy nhất ta thiếu là một muội muội, không phải một phu quân.”

Từ đó về sau, Ôn Quân không nhắc lại chuyện này nữa.

Sau vài lần hoa diên vĩ trong cung Lục Uyển nở, nàng ấy cuối cùng cũng không kìm được mà thổ lộ với Ôn Quân rằng mình muốn đến U Châu một chuyến.

Ôn Quân đồng ý, ngài ấy trước giờ vẫn là người dễ tính. Sau khi trở về từ U Châu, Lục Uyển đã hoàn thành được một tâm nguyện.

Dưới sự thúc giục của các đại thần, nàng ấy và Ôn Quân quyết định có con.

Đó thật sự là tin tốt nhất trong những năm gần đây.

Ôn Quân nói rằng ngài ấy sẽ dạy đứa trẻ gọi “cô cô”, sau đó sẽ dẫn nó đến mộ của Ngọc Ninh, để nàng nghe cho thật rõ.

Ta nói sẽ dạy đứa trẻ làm mì, Tiêu Nhi nói sẽ dạy nó chiến đấu.

Lục Uyển hào hứng nói rằng nàng ấy sẽ dạy đứa trẻ cách nấu rượu, rồi sau đó sẽ nấu rượu ngon nhất cho chúng ta uống.

Nàng ấy không giỏi may vá, nhưng vẫn cố gắng tự tay khâu rất nhiều y phục nhỏ cho đứa bé.

Lục Uyển đến giờ vẫn không biết cách viền mép, thế là nàng ấy bỏ qua việc đó, gom hết lại rồi đưa cho ta.

Khi bụng nàng ấy lớn, nàng ấy ngồi trên ghế nằm, đung đưa giữa những khóm diên vĩ, mắt lười biếng khép hờ.

“A Sinh, ngươi nói xem, đứa trẻ này có ngoan ngoãn không? Nếu nó bướng bỉnh như ta hồi nhỏ, thì phải làm sao đây?”

Chúng ta đều mong đợi đứa trẻ này ra đời, hy vọng rằng nó sẽ mang lại chút sinh khí cho cung điện vốn đã quá u ám.

Ngày mồng hai tháng mười, đứa trẻ chào đời.

Ta sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó.