Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA MANG VỀ MỘT NGƯ TINH Chương 7 TA MANG VỀ MỘT NGƯ TINH

Chương 7 TA MANG VỀ MỘT NGƯ TINH

5:31 chiều – 03/08/2024

17

Chu Phỉ một mình một kiếm, không chút nao núng đối đầu với những thích khách.

Công phu của hắn không tồi, nhưng dù sao hai tay khó chống lại đám đông, khi rơi vào thế hạ phong, hắn giả vờ lách một kiếm, nhảy vọt đến bên ta, những kẻ đó tưởng hắn muốn cứu ta, liền có vài thanh kiếm đâm tới, nhưng hắn nhẹ nhàng né tránh.

Chu Phỉ đến bên ta, nhanh chóng giải huyệt đạo của ta.

Cuối cùng cũng tự do.

Ta cười cười, một cước đá ngã tên thích khách gần nhất, tay không đoạt kiếm của hắn, quay người xông vào vòng vây.

Ta chưa từng giao đấu với Chu Phỉ, nhưng phối hợp lại đặc biệt ăn ý.

Chỉ tiếc là viện binh của thích khách đến trước.

Ta và Chu Phỉ không thể chống lại, một kiếm chém ngang đỡ chiêu của vài người, ta quay người hét lên, “Ngươi đi trước đi!”

Ta chỉ là nhiều năm trước đã cứu Tiểu Hầu gia một lần, tình nghĩa năm xưa hắn đã nhiều lần giúp đỡ ta, đã trả hết, ta không muốn liên lụy hắn.

Chu Phỉ lại không đi, ngược lại chắn trước ta, một kiếm vung lên kín kẽ, “Làm gì có chuyện bỏ nàng lại, ta đường đường là một nam nhân lại chạy trốn?”

Tuy nhiên, số lượng kẻ địch tăng lên đột ngột, thấy Tiểu Hầu gia cũng không định để hắn sống, từng chiêu đều muốn lấy mạng.

Trong lúc nói chuyện thì trên người Chu Phỉ đã thêm vài vết thương.

Người này trông ôn hòa, thực ra rất cứng đầu, hắn không chịu đi, ta chỉ còn cách cầm kiếm xông lên, cùng hắn chiến đấu.

Trên người dần dần cũng thêm thương tích.

Ta thậm chí còn nghĩ.

Có lẽ hôm nay sẽ chết ở đây rồi.

Chỉ tiếc cho Tiểu Hầu gia, còn trẻ chưa kịp lấy vợ, lại bị ta liên lụy mà mất mạng…

Khi mũi kiếm đâm tới ngực ta, ta đã không còn sức để tránh, trong lúc mơ màng, điều ta nhớ đến lại là đôi mắt quyến rũ của Trang An.

Bỗng nhiên có tiếng xé gió vang lên.

Một viên đá bay đến, đập mạnh vào thanh kiếm, đối phương đâm trượt, mũi kiếm chỉ kịp cắt qua vai áo ta, để lại một vết xước nhỏ.

Là Tạ Từ An đến rồi.

Hắn dẫn binh lính đến, khuôn mặt u ám đến đáng sợ.

Khi ta nhìn về phía hắn, trong lúc phân tâm ta bị trúng một chưởng vào ngực, cả người bay ngược ra sau, rơi xuống vực.

“Lâm Thanh Dã!”

Tiếng hét của Tạ Từ An và Tiểu Hầu gia gần như vang lên cùng lúc.

Ta muốn đạp lên vách đá để mượn lực leo lên, nhưng chưởng lực đó đã làm rối loạn khí tức của ta, không thể tập trung đề khí, chỉ trong chớp mắt đã rơi xuống.

Gió rít bên tai, trong lúc mơ hồ, ta thấy có người nhảy xuống.

Không phải Tiểu Hầu gia, cũng không phải Trang An.

Là Tạ Từ An.

Thật là Tạ Từ An, người một lòng hướng Phật, luôn lạnh nhạt với ta, Tạ Từ An.

May mắn thay, phía dưới vách đá không phải là đất đá khô cằn, mà là biển cả mênh mông.

Nhưng đáng tiếc là—

Ta không biết bơi.

Rơi xuống biển ngụp lặn một hồi, ta uống một ngụm nước lớn, ngực đau đớn vô cùng, không thể dùng sức.

Sóng biển mạnh mẽ làm mờ tầm nhìn, ta dường như thấy Tạ Từ An.

Lại như không phải hắn.

Ngụm nước tiếp theo khiến ta nghẹt thở, cả người từ từ chìm xuống đáy biển.

Khi ý thức dần mờ đi, ta dường như cảm nhận được một cái đuôi cá khổng lồ quấn chặt lấy ta…

18

Khi ta tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một hang động, bên dưới là lớp cỏ khô.

Thật kỳ lạ.

Bị trọng thương, ngã xuống vực, rơi xuống biển, nhưng hiện tại ta lại cảm thấy rất tốt, ngực cũng không đau, ngoại trừ người hơi yếu, trạng thái rất tốt.

“Vô tâm.”

Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp.

Ta quay lại nhìn, Tạ Từ An đang dựa vào vách hang, ngồi bệt dưới đất, sắc mặt có phần tái nhợt.

Nhìn kỹ, ngực hắn quấn băng, thấp thoáng hiện ra vết máu.

Hắn liếc nhìn ta, ” Ta liều mạng cứu nàng, tỉnh dậy lại không nói được một lời cảm ơn.”

Ta tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào mặt hắn, rồi đột nhiên giơ tay lên chà mạnh dưới mắt hắn.

Tạ Từ An ngạc nhiên, nhanh chóng đẩy tay ta ra, giọng khó chịu, “Làm gì vậy?”

Ta chỉ vào khóe mắt hắn, nơi vừa bị chà sạch lớp che phủ, để lộ nốt ruồi lệ, cười nói, “Đừng che nữa, ta vẫn thích nốt ruồi lệ này của ngươi.”

Hắn im lặng vài giây, rồi như thể buông xuôi thú nhận, “Phu nhân ngã xuống biển, Tạ Từ An đã dẫn người bắt hết bọn thích khách. Ta nhảy xuống cứu nàng, Ngư tinh quen thuộc với nước, cứu người dưới biển rất dễ dàng.”

“Đừng giả vờ nữa.”

Ta tiến lại gần, nắm cằm hắn lắc lư, “Ta nên gọi ngươi là Tạ Từ An, hay nên gọi ngươi là Trang An?”

“Ngươi nói đi, đêm đó ai đóng giả Tạ Từ An?”

Tạ Từ An im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng thừa nhận, giọng khẽ khàng vang lên, “Phân thân.”

Ta ngạc nhiên tròn mắt, “Ngư tinh còn có phân thân?”

Tạ Từ An lần này không nói gì.

Tuy nhiên, không chịu nổi sự truy hỏi của ta, hắn dùng tay che mặt, giọng nói ngượng ngùng trầm trầm thốt lên, “Biến từ chỗ đó.”

Ta nhất thời không hiểu, “Chỗ nào?”

Lời vừa thốt ra, ta đột nhiên nhớ lại đêm đó—

Dưới ánh nến mờ ảo, Trang An thẳng thắn đáp rằng Ngư tinh không chỉ có một cái đó.

Ngay khi hiểu ra, mặt ta đỏ bừng lên,  lập tức im bặt.

Ngược lại, Tạ Từ An lại cười, “Không hỏi nữa sao?”

Ta liếc hắn một cái, “Không hỏi nữa.”

Tạ Từ An hỏi ta khi nào phát hiện Trang An chính là Tạ Từ An, nhắc đến chuyện này, ta cười đắc ý, “Lúc gặp ngươi ở Xuân Phong Lầu ta đã biết rồi.”

Người mà ta yêu thích bao lâu, người mà ta luôn mong ước được lấy làm chồng, làm sao ta không nhận ra được?

Chỉ là ta luôn nghĩ rằng Tạ Từ An xuất hiện vội vã đêm đó là do có người cải trang thành hắn, không ngờ lại là…

Thật là kỳ lạ!

Sau một lúc lâu, ta đột nhiên tiến lại gần hắn, vỗ vỗ lên vết thương quấn băng, “Đừng giả vờ nữa, Ngư tinh có khả năng tự chữa lành vết thương rất mạnh.”

Tạ Từ An lặng lẽ tháo băng ra, lộ ra làn da trơn nhẵn không chút tổn thương, giọng khẽ, “Nàng hiểu rõ thật.”

“Đương nhiên.”

Ta nháy mắt với hắn, “Ta còn biết.”

“Biết gì?”

“Biết rằng—”

Ta tiến lại gần tai hắn, cố ý kéo dài giọng, “Đuôi cá của Ngư tinh không thể biến thành chân, ngươi có thể biến cái đuôi của mình thành hai chân, vậy thì cha mẹ ngươi nhất định có một người là nhân loại, hơn nữa, khi ngươi biến thành hình người, ngươi không thể hành phòng…”

“Đủ rồi!”

Tạ Từ An ngắt lời ta, thậm chí vì cảm xúc dao động, còn đứng dậy đi lại trong hang động, “Tất cả đều là tin đồn từ đâu ra mà thôi.”

Nhưng đôi tai đỏ bừng của hắn đã bán đứng hắn.

Ta tựa vào vách hang nhìn hắn, người này xoay vòng gần mười lần mới chậm lại, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh ta, khẽ giọng đáp “Nàng nói đúng.”

Truyện đang tại page Bơ không cần đường và web truyennhabo.net

Người tu sĩ lạnh lùng trước đây, trong khoảnh khắc này, đã gỡ bỏ tất cả sự giả vờ, hoàn toàn trở thành “Trang An”.

Hắn nắm lấy tay ta, lòng bàn tay hắn áp lên mu bàn tay ta, nhẹ nhàng cọ xát.

“Cưới được người mình yêu, nhưng lại không thể cùng phòng, lại sợ thân phận Ngư tinh khiến nàng sợ hãi.”

“Sợ nàng cười ta không thể làm người, chỉ đành giả vờ như là tu hành, không hứng thú với nữ nhân.”

Ta cười cười, tiếp lời hắn, “Rồi lại cố tình kích ta đi Xuân Phong Lầu, biết ta sẽ mang Trang An về phủ, lại lợi dụng thân phận Ngư tinh để chiếm tiện nghi, đúng không?”

Tạ Từ An mặt đỏ lên, “Không tính.”

“Đó là thê tử của mình, không tính là chiếm tiện nghi.”

Sau một hồi im lặng, Tạ Từ An tiến lại gần ta, nâng mặt ta lên hỏi, “Phu nhân biết ta là Ngư tinh rồi.”

“Phải.”

“Có sợ ta không?”

Ta cười, “Phu nhân ngươi biết võ công, một kiếm có thể chém đứt đuôi cá của ngươi, sao lại sợ chứ.”

Tạ Từ An cũng cười, “Phu nhân uy vũ.”

“Vậy—”

Hắn kéo dài giọng, thấp giọng hỏi, “Khi ta hóa thành hình người, không thể làm người một cách hoàn chỉnh, muốn cùng phòng phải dùng thân thể thật, phu nhân có chê ta không?”

Nhắc đến chuyện này, ta lập tức hứng thú, đẩy hắn sát vào vách hang, “Thật sự là không chỉ có một cái sao?”

Hắn quay đầu tránh ánh mắt ta, “Phải.”

“Rốt cuộc là bao nhiêu?”

“Phu nhân thật muốn biết?”

“Đương nhiên.”

Nhưng Tạ Từ An vẫn không trả lời ta.

Người này dẫn ta vào sâu trong hang động, biến thành nguyên hình, “Phu nhân lại đây.”

Trong bóng ta mờ mịt của hang động, ánh sáng yếu ớt, ta lại thấy Ngư tinh từng thoáng qua trong Xuân Phong Lầu hôm đó, rõ ràng là khuôn mặt tuấn tú, điểm thêm nốt ruồi lệ nơi khóe mắt càng thêm quyến rũ.

Ta cứ thế mà tiến lại gần.

Hắn trải áo xuống đất, tay che mắt ta, giọng khẽ khàng, “Nơi đây địa thế vắng vẻ, quan binh cứu hộ còn phải một lúc nữa mới tìm đến, phu nhân yên tâm.”

Ta cắn môi, cảm thấy hơi căng thẳng, miễn cưỡng phát ra một tiếng “Ừm”.

Áo quần dần cởi ra.

Ta cảm nhận được Tạ Từ An áp sát vào.

Cái đuôi cá khổng lồ lạnh lẽo trơn trượt, nhưng nửa thân trên lại nóng bỏng.

Thật nóng.

Khi ta cắn chặt môi, bên ngoài hang động bỗng vang lên tiếng bước chân.

Quan binh cứu hộ đã tìm thấy bọn ta.

Tạ Từ An cứng đờ, rồi ta lần đầu tiên nghe thấy hắn chửi thề.