15
Sau tiệc mừng thọ ở Hầu phủ, ta và Trường Ninh trở thành bạn bè.
Tính nàng đơn thuần, ở ngoài nhiều năm, không thích những mưu mô tranh đấu trong cung, mỗi khi rảnh rỗi liền đến phủ Tướng quân tìm ta chơi.
Chỉ là, từ khi biết ta là thê tử của Tạ Từ An, mỗi lần gặp hắn nàng đều cố ý giữ khoảng cách, gặp mặt cũng chỉ hơi gật đầu, hầu như không nói chuyện với nhau.
Ta và Tạ Từ An vẫn duy trì mối quan hệ vợ chồng bề ngoài lạnh nhạt, nhưng—
Quan hệ giữa ta và Trang An lại ngày càng trở nên thân thiết.
Có một ngày, ta vào phòng Tạ Từ An để tìm đồ, vô tình thấy trên giường hắn có một mảnh vảy màu xanh lam rực rỡ.
Đó là của Trang An.
Ta nhặt lên và hỏi Trang An, hắn im lặng một lúc rồi chỉ nói rằng đó là lúc hắn vào phòng Tạ Từ An để trộm đồ rơi ra. Ta hỏi hắn trộm cái gì, Trang An từ sau lưng lấy ra một chiếc nhẫn bằng ngọc trắng, trong suốt, nhìn một cái là biết ngay ngọc quý thượng hạng.
Ta bỗng có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, hỏi ra mới biết, Trang An đã trộm miếng ngọc bội quý giá nhất của Tạ Từ An để làm thành chiếc nhẫn ngọc này cho ta.
Ta vội vàng cất nhẫn đi, “Cái này không thể đeo được đâu.”
Tạ Từ An biết chắc chắn sẽ nổi giận giết người mất.
Quả nhiên.
Tối hôm đó, người luôn lạnh nhạt với mọi thứ như Tạ Từ An suýt lật tung cả phủ để tìm miếng ngọc bội đó nhưng không tìm được. Cuối cùng đành quy mọi chuyện là do trộm trong phủ.
Đêm đó, người nổi tiếng khắp Kinh thành là Phật tử lần đầu tiên nổi giận, đập phá nửa căn phòng, thề sẽ bắt được kẻ trộm, lột da róc xương.
Còn kẻ gây họa thì đang ở trong phòng dỗ ta uống thuốc.
“Phu nhân không chịu uống thuốc, có phải muốn ta đút không?”
Ta chợt nhớ lại đêm đó.
Mặt đỏ bừng, cầm lấy bát thuốc, “Ta uống là được chứ gì.”
Ta uống ừng ực hết bát thuốc, miệng đầy vị đắng, Trang An liền quỳ một gối trước mặt, nâng mặt ta lên hôn nhẹ nhàng.
Nụ hôn dịu dàng, thực sự làm tan đi vị đắng của thuốc.
Khi ta sắp không thở nổi, ta đẩy hắn ra, thấp giọng nói, “Ta có phu quân rồi.”
Trang An lại nắm lấy cằm ta, hôn thêm một cái, giọng hơi khàn, “Ừ, nhưng hắn không được.”
“Hắn không được, ngươi được sao?”
Trang An cười, “Phu nhân cứ thử xem.”
Bàn tay hắn nóng bỏng, nắm tay ta rồi định dẫn dắt, ta vội rụt tay lại, “Mệt rồi, đi ngủ thôi.”
Trang An cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đắp chăn cho ta.
16
Khi trời bắt đầu tối, Trường Ninh đến phủ.
“Thanh Dã!”
Vừa bước vào biệt viện của ta, nàng liền lớn tiếng gọi, “Lâm Thanh Dã!”
Ta vội vàng ra đón, vừa định hành lễ thì bị nàng ngăn lại, “Thôi nào, ở đây cũng không có người ngoài mà.”
Nói rồi nàng phất tay ra hiệu thị nữ theo sau liền đưa ra hai bọc đồ.
“Đây là?”
Nàng nháy mắt với ta, mở ra, bên trong là hai bộ nam trang.
“Thanh Dã, bản cung nghe nói gần đây ở Xuân Phong Lầu có Ngư tinh, dung mạo đẹp đẽ vô cùng, ngươi dẫn ta đi xem, được không?”
“Chỉ chúng ta thôi sao?”
“Phải,” nàng hạ giọng, “Người nhiều không tránh khỏi lời ra tiếng vào, truyền đến tai phụ hoàng lại làm phiền đến ta.”
“Chúng ta nữ cải nam trang, hành động kín đáo một chút, sẽ không ai nhận ra. Hơn nữa, không phải có ngươi bảo vệ ta sao, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Nàng vừa đe dọa vừa dụ dỗ, khuyên nhủ một hồi, ta không chống đỡ nổi, đành đồng ý.
Chỉ là sau khi thay nam trang, ta nhìn thấy ngọc bội nàng luôn mang theo bên mình, định bảo nàng tháo xuống, nhưng nghĩ lại, liền treo ở thắt lưng của ta.
Ta và Trường Ninh vốn đều có dung mạo thanh tú, sau khi cải trang thành nam, cố ý vẽ đậm lông mày, bôi tối màu da mặt, nếu không nhìn kỹ cũng khá giống nam nhân .
Nếu thật sự gặp kẻ xấu, trong ánh sáng mờ ảo của Xuân Phong Lầu, họ chắc chắn sẽ nhắm vào ngọc bội đầu tiên.
Trường Ninh dù sao cũng có thân phận đặc biệt, ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện, trước khi ra khỏi phủ, nhân lúc nàng không chú ý, ta dặn dò thị nữ trong phòng đi tìm Tạ Từ An để thông báo một tiếng. Dù Tạ Từ An có tính tình lạnh nhạt, nhưng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ.
……
Tại Xuân Phong Lầu.
Dù đây là lần thứ hai ta đến, nhưng vẫn cảm thấy mới lạ.
Ta và Trường Ninh đổi sang nam trang, vừa bước vào đã có các cô nương đến đón, mềm mại thơm tho dựa vào người, ta liền hiểu ngay những gã đàn ông kia vì sao lại thích nơi này.
Ai mà chịu nổi cơ chứ.
Ta và Trường Ninh chọn một chỗ yên tĩnh, gọi vài món ăn tinh xảo, thêm một bình rượu ngon, các cô nương bên cạnh rất tinh ý, rót rượu mời đến tận miệng.
Trên sân khấu, hoa khôi đang múa uyển chuyển, tiếng nhạc réo rắt.
Chả trách các nam nhân cứ mải mê nơi này.
Tuy nhiên, luôn có những kẻ không biết điều phá hỏng không khí, một điệu múa chưa kết thúc, mấy nam nhân bàn bên đột nhiên đập bàn đứng dậy, tiến thẳng về phía chúng ta.
Ta thầm thở dài, lại gặp rắc rối rồi.
Vị công chúa mảnh mai yếu ớt này đã làm gì sai, sao cứ hết người này đến người khác muốn ám sát nàng?
Trường Ninh còn chưa kịp phản ứng, ta đã kéo nàng ra sau lưng, cao giọng hô, “Thanh Dã cứu ta!”
Và vô tình để lộ ngọc bội ở thắt lưng.
Quả nhiên.
Những kẻ không biết điều đó liền xông thẳng về phía ta, ta liền dùng chưởng lực đẩy nhẹ Trường Ninh về phía sau, thấp giọng nói, “Mau đi! Trở về phủ Tướng quân.”
Lời vừa dứt thì ta đã bị bọn chúng bắt giữ.
Ta không dám phản kháng, lúc này mà ra tay sẽ để lộ Trường Ninh, đến lúc đó, một mình ta khó mà bảo vệ được nàng.
Truyện đang tại page Bơ không cần đường và web truyennhabo.net
Tuy nhiên, ta không ngờ bọn chúng chạy nhanh đến vậy, thậm chí còn mang ta đến một vách đá.
Chúng điểm huyệt ta, không có ý định giết tại chỗ, dường như muốn bắt sống ta để chờ ai đó.
Nhưng chỉ sau một lúc, người chúng chờ không đến, mà lại là Tiểu Hầu gia xuất hiện.
Chu Phỉ.
Hắn cầm kiếm đến, áo bay phấp phới trong gió.
Người ôn hòa như hắn, lúc này lại tràn đầy sát khí, “Thả nàng ra.”
Lúc ở Xuân Phong Lầu, ta đã thấy một bóng dáng giống hắn từ xa, tưởng rằng nhìn nhầm, không ngờ lại thật sự là hắn.
Trong lúc căng thẳng như vậy, ta vẫn không khỏi cảm thán trong lòng, thì ra Tiểu Hầu gia cũng đi thanh lâu chơi gái.